Thậm chí có người nghi ngờ, thực ra người phạm tội là Tần Phú Quý, nhưng Tần gia lại đẩy mọi chuyện lên đầu Tần Phú Lâm.
Chuyện này cũng truyền đến tai Tần Dã.
Nhưng anh lại chẳng có phản ứng gì.
Dung Yên cũng không ngạc nhiên lắm.
Có một vài người nhìn qua tưởng là người tốt, nhưng thực tế còn xấu xa hơn bất cứ ai.
Mẹ Dung từng gặp qua Tần Phú Lâm một lần, bà cũng giống như mấy thôn dân, khó có thể tin được.
“Người này thật sự có liên quan đến án mạng trên núi sao? Chẳng lẽ là thủ phạm? Trời ạ, thật đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà, nhìn cũng ra dáng người như vậy, không ngờ có thể ác độc như thế!”
Đã bị người ta dùng còng áp giải đi rồi…..Nhất định trong tay công an có chứng cứ xác thực, nếu không cũng sẽ không làm to chuyện như vậy.
Đưa đi điều tra với áp giải điều tra là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Dung Yên nghe thấy lời mẹ cô nói, liền bảo:”Có vài người rất giỏi ngụy trang, ông ta chính là loại người như vậy. Thực ra nếu mẹ quan sát kĩ thì có thể thấy ánh mắt ông ta vô cùng thâm trầm, vừa nhìn đã biết không phải người tốt rồi.”
Mẹ Dung:....
Thật đáng sợ!
“Đúng là chó không sủa mới là chó dữ mà.”
Dung Yên nghe thấy kiểu so sánh này, khóe miệng không nhịn được co giật mấy cái.
Mẹ cô đúng là biết so sánh ghê.
Lúc này đột nhiên Tần Dã chen vào nói: “Tối nay anh sẽ đi lên trấn một chuyến.”
Dung Yên quay đầu nhìn anh: “Muốn đi hỏi chuyện án mạng sao?”
Tần Dã gật đầu: “Ừm, anh muốn lên đồn công an một chút, xem đã xảy ra chuyện gì, anh cứ có cảm giác mọi chuyện không đơn giản như vậy.”
Linh cảm đang mách bảo anh rằng, chuyện này có liên quan đến anh, cho nên anh muốn đi hỏi cho rõ ràng.
“Được thôi.” Dung Yên không hề nhiều lời.
Tần Dã đi vào nhà một lúc, lấy đồ xong thì dắt xe đạp ra đi lên trấn.
Mặc dù vừa nãy mẹ Dung không hỏi, nhưng trong lòng bà cũng có hơi tò mò: “Sao Tiểu Tần lại muốn đi vậy?”
Hai nhà bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, còn hỏi thăm cái gì nữa?
“Mẹ kệ anh ấy đi, anh ấy biết mình đang làm cái gì mà.” Dung Yên trả lại bà câu này.
Bên này Tần Dã một đường đạp xe tới thẳng đồn công an.
Anh vừa đi cất xe xong thì Lục đội trưởng đi ra ngoài, nhìn thấy anh liền hỏi: “Tần Dã? Cậu có việc gì sao?”
Tần Dã đi lên phía trước mấy bước: “Lục đội trưởng, tôi muốn hỏi chuyện án mạng kia một chút, chuyện của Tần Phú Lâm……Có tiện không?”
Lục đội trưởng nhìn anh một cái: “Vốn dĩ không thể tiết lộ, vì án mạng còn đang trong quá trình điều tra, nhưng mà chuyện này có một chút liên quan đến cậu…..À không, chính xác là liên quan đến cha cậu, nên tôi có thể nói một chút.”
Tần Dã nghe thấy có liên quan đến cha mình, sắc mặc lập tức không tốt lắm, biểu tình trầm xuống.
Quả nhiên linh cảm của anh là thật.
Lục đội nhìn anh xong sau đó nâng tay lên xem đồng hồ một cái rồi bảo: “Như vậy đi, tôi còn 5 phút, chúng ta đi vào nói chuyện một lúc.”
Tần Dã gật đầu: “.....Được.”
Anh đi theo sau Lục đội đi vào đồn công an.
Lục đội ngồi xuống vị trí của mình, anh nhìn người đang đứng đối diện, duỗi tay tỏ ý có thể tùy tiện ngồi.
Tần Dã cũng không nhiều lời, vì không muốn lãng phí thời gian nên trực tiếp ngồi xuống.
“Tại sao lại……có liên quan đến cha tôi?”
Cha anh đã c.h.ế.t mấy năm rồi, sao lại dính líu đến chuyện này?
Nghĩ đến đây, đôi tay đang rũ xuống của Tần Dã co lại nắm chặt thành quyền.
“Là thế này….” Lục đội chậm rãi kể ra.
Hóa ra, thân phận của người phụ nữ đã c.h.ế.t kia đã được xác nhận, bà ta tên là Điền Ngọc Mai, là người trấn này, nhưng không phải người của đại đội Tần gia hay là ở thôn phụ cận.
Bà ta là người của Điền gia phương bắc.
Bởi vì Điền gia trọng nam khinh nữ, hơn nữa truyền ra ngoài là bà ta đã bỏ chạy cùng với đàn ông, cho nên mới xác nhận danh tính muộn như vậy.
Chứ nói gì đến báo án.
Người Điền gia thậm chí còn cảm thấy Điền Ngọc Mai là sỉ nhục của gia đình, bọn họ thậm chí còn muốn chửi Điền Ngọc Mai đến chết.
Cho dù là không biết bà ta bỏ chạy cùng ai đi chăng nữa.
Vốn dĩ người Điền gia được bà mối giới thiệu, tính gả Điền Ngọc Mai cho Tần Lập Dân đã góa vợ, cũng chính là cha Tần Dã.
Chỉ là Tần Lập Dân không có ý tái hôn, cho nên đã trực tiếp từ chối.
Sau khi Điền Ngọc Mai biết được thì lén lút đi tìm Tần Lập Dân, bởi vì bà ta không muốn tiếp tục chờ đợi trong cái nhà kia nữa, mà lúc ấy mặc dù Tần Lập Dân đã có ba đứa con, nhưng ông lớn lên tốt, lại có công việc ổn định, là lựa chọn tốt nhất của Điền Ngọc Mai.
Nhưng Điền Ngọc Mai không ngờ rằng đích thân bà ta đã đi bày tỏ tâm ý mà Tần Lập Dân vẫn cự tuyệt vô cùng dứt khoát.
Trùng hợp thay lúc bà ta đi thổ lộ thì bị Tần Phú Lâm bắt gặp, sau đó Tần Phú Lâm cố ý tiếp cận bà ta, qua một thời gian thì hai người bắt đầu lén lút qua lại.