“Vợ ơi, cái này cho em.” Tần Dã từ trong túi móc ra mấy đồng tiền.
Dung Yên liếc qua nhìn một cái….Vừa đủ 40 đồng.
“Làm gì vậy? Hình như cũng chưa đến ngày lương của anh mà nhỉ?”
Tần Dã mới đi làm có bao lâu đâu? Cho dù đơn vị không tính theo một tháng tiền lương thì cũng không thể phát sớm như vậy được?
Tần Dã lập tức giải thích rõ: “Đây là tiền thưởng, còn tiền lương thì mùng 5 tháng sau mới phát.”
Dung Yên tính nói chút tiền này….anh cứ giữ là được.
Nhưng lời đến bên miệng rồi lại bị cô nuốt về, đổi câu khác.
“Được đó, xem anh có biểu hiện tốt như vậy, thưởng cho anh thứ này.”
Thu tiền vào túi xong liền thò người qua, đặt một nụ hôn nhẹ lên má của người đàn ông.
Tần Dã:....Hình như bị ngược kịch bản rồi thì phải?
Dung Yên cười tủm tỉm lui về hai bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
“Vừa nãy cũng không phải là khen thường cho công việc của anh, mà là khen tinh thần tự giác nộp lên tài sản, mặc dù đây là chuyện anh nên làm.”
Người đàn ông của mình muốn giao nộp tiền lương thì không thể từ chối được.
Tiền nhiều tiền ít không quan trọng, cái chính chính là thái độ của anh ấy.
Tần Dã gật đầu: “Tiền của anh đều là của vợ hết.”
Hiện tại anh kiếm tiền có hạn, nếu còn giữ lại cho chính mình tiêu thì thực sự đáng mặt đàn ông sao?
“Anh có tư tưởng giác ngộ rất tốt, tiếp tục phát huy. Được rồi, chúng ta mau ra ngoài thôi.”
Tần Dã:...
Chỉ nói thế thôi sao?
Không, không còn chuyện gì khác sao?
“Sao vậy, anh còn chuyện gì muốn nói với em à?”
Tần Dã quả thực có rất nhiều lời muốn nói, ví dụ như gần đây ở trong nhà có xảy ra chuyện gì không….
Dù sao bất kể là chuyện nhỏ như con kiến của vợ thì anh cũng đều muốn biết hết…..Nhưng ngàn vạn câu nói vào lúc này nhất thời lại không biết nói ra khỏi miệng kiểu gì.
Dung Yên nhìn anh không nói gì, cũng không có ý tứ muốn ra khỏi phòng, cả người ngồi dính chặt ở trên ghế không động, hơi nghiêng đầu khó hiểu.
Cuối cùng Dung Yên đành hỏi: “Đúng rồi, anh có nhìn thấy Tiểu Hắc ở trong sân không?”
Tần Dã gật đầu: “Có thấy.”
Một cục lông xù màu đen lớn như vậy nằm ở giữa sân, sao có thể không thấy được?
“Có con ch.ó này ở trong nhà cũng khá tốt…..Nhưng mà nó nhìn thấy anh sao không sủa?”
Chó nhìn thấy người lạ mà không sủa thì nuôi còn tác dụng gì chứ?
“Nhãi con đó chỉ là lười sủa thôi, hơn nữa anh nói chuyện với con sen của nó vui vẻ như vậy, nó khôn như thế….Chắc coi anh thành người một nhà rồi.”
Tần Dã:....
“À, nhãi con đó tên Tiểu Hắc, là Tần Chân mang qua đây tặng đấy, giờ chính là tình yêu nhỏ ở trong lòng mẹ vợ của anh rồi. Địa vị của nó ở trong cái nhà này còn cao hơn cả em.”
Tần Dã nghe được lời này của vợ mình, khóe miệng không nhịn được hơi cong lên.
“Được rồi, chúng ta đi vào phòng cũng lâu lắm rồi đấy, mau ra ngoài thôi.” Nếu không lại khiến người ngoài tưởng vợ chồng bọn họ củi khô bốc lửa thì chết.
Tần Dã đang muốn nói “được” thì bên ngoài đã vang lên tiếng gọi của mẹ Dung: “Tiểu Tần, mau ra ăn cơm thôi.”
Tần Dã sao nỡ để mẹ vợ chờ lâu, lúc này cũng không cần Dung Yên thúc giục đã nhanh chóng đứng dậy: “Vợ ơi, mẹ gọi tụi mình kìa, mau ra ngoài ăn cơm thôi.”
Thời tiết nóng bức lại để một mình mẹ vợ bận rộn nấu nướng trong bếp, còn anh thì không đi phụ giúp một tay….Trong lòng không khỏi cảm thấy có lỗi.
“Được, đi thôi!” Dung Yên cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Tần Dã theo sau chân cô.
Mẹ Dung đứng trong viện nhìn thấy hai người quần áo sạch sẽ, tóc tai gọn gàng đi ra, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cũng may, nếu không phải tại đồ ăn đã nấu lâu rồi, còn nấu tiếp nữa sẽ cháy mất thì bà cũng không tính đi gọi hai người.
Không thấy lúc nãy bà gọi cơm cũng không dám đứng ở cửa phòng gọi mà chỉ đứng ở ngoài sân kêu vào hay sao?
“Mẹ.” Tần Dã không hiểu sao lại hơi đỏ mặt.
May là vừa nãy anh không làm chuyện gì không nên làm ở trong phòng cả, nếu không thời điểm anh đối mặt với mẹ vợ, thật sự không thể giữ cho chính mình bình tĩnh nổi.
Mẹ Dung tươi cười đầy mặt: “Cơm được rồi đó, mau đi ăn cơm đã.”
Tần Dã gật đầu: “Dạ.”
Sau đó thì đi theo bà vào nhà chính.
Đồ ăn đã được bày biện sẵn ở trên bàn.
Tần Mai đang ngồi phân chia chén đũa.
Thời điểm cô bé thấy anh chị mình tiến vào, lập tức kêu lên: “Anh cả, chị dâu.”
Dung Yên cùng Tần Dã đi qua ngồi xuống.
“Quả nhiên có con rể về nhà có khác, đồ ăn cũng khác hẳn ngày thường luôn, phong phú như vậy.” Dung Yên nhìn bàn đầy đồ ăn không nhịn được nói nhiều một câu.
Mẹ Dung lập tức trợn mắt với cô: “Ăn cơm cũng không lấp được cái miệng của con vào.”
“Hơn nữa, Tiểu Tần về nhà, mẹ nấu đồ ăn ngon cho nó thì làm sao hả? Nó đi làm ở đơn vị vất vả biết bao!”
Tần Dã lập tức nói: “Mẹ, con không vất vả chút nào, người vất vả là mẹ mới đúng……Trời nóng như vậy, một mình mẹ nấu cơm thật không dễ dàng.”
Trái tim mẹ Dung bị lời này của anh làm cho cảm động, vội nói: “Nấu chút cơm canh thì có gì mà vất vả chứ….Được rồi, mau ăn đi, mau ăn đi.”