Cuối cùng, Tần Dã bước tới trước và nói: “Thiết Trụ, cậu biết vợ tôi phải không? Nếu cậu bằng lòng, tôi gọi cô ấy đến khám cho cậu, nếu cậu bằng lòng thì chỉ cần gật đầu.”
Ai lại muốn c.h.ế.t nếu mình có thể sống? Sau khi nghe thấy lời nói của Tần Dã, Thiết Trụ có ý thức liền nhớ tới y thuật lần trước của chị dâu, mặc dù trước đó anh ấy chưa bao giờ tin tưởng.
Nhưng vào lúc này, dù sao thì anh ấy cũng sắp chết, khát vọng sống sót mãnh liệt khiến anh ấy gật đầu.
Trong lúc những người còn lại không hiểu rõ tình huống, Tần Dã nhìn thấy Thiết Trụ gật đầu, vội vàng nói: “Vậy cậu phải kiên trì, tôi lập tức dẫn cô ấy tới đây.”
Nói xong những lời này, không quan tâm những người khác nghĩ gì, anh nhanh chóng chạy ra ngoài.
Bác sĩ cũng đang ở trong phòng cấp cứu, ông ấy đương nhiên không hiểu cậu thanh niên vừa nãy có ý gì.
Ông ấy nhìn nhà họ Thiết và nói: “Tốt nhất là mọi người đưa cậu ấy về đi! Cậu ấy nhiều nhất có thể chịu được đến buổi chiều, mọi người về nhà vẫn tốt hơn.”
Nhà họ Thiết vô cùng đau buồn.
Vợ và mẹ Thiết Trụ một lần nữa khóc ngất.
Thiết Ngưu, người có thể đưa ra quyết định, chỉ đành phải đưa anh cả về nhà.
Tốt xấu gì cũng để anh cả c.h.ế.t ở nhà.
“Anh cả, bây giờ chúng ta về nhà thôi… Thiết Lâm, em đỡ đầu anh ấy, chúng ta đặt anh cả lên ván cửa.”
Phản ứng của Thiết Trụ có chút kịch liệt, anh ấy không thể cử động hay nói chuyện, kết quả của sự kích động này chính là m.á.u càng chảy ra nhiều hơn, ngay sau đó thì hôn mê.
Thiết Lâm nhìn thấy anh cả ngất đi như vậy, cậu ấy cũng không dám lãng phí thời gian, một người nâng đầu, một người nâng chân lên, sau đó đặt Thiết Trụ lên trên ván cửa.
May mắn lúc này bà Thiết và vợ Thiết Trụ đã được y tá ấn nhân trung, tỉnh lại rồi.
Cả nhà bọn họ vô cùng đau lòng mà đưa người về nhà...
Bên này, Tần Dã chạy về cửa nhà mình với tốc độ cực nhanh.
Anh đập cửa: “Vợ, mở cửa đi…”
Dung Yên đang đọc sách trong nhà nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập, cô cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của Tần Dã, cô lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Mở cửa ra, cô nhìn thấy Tần Dã đổ mồ hôi đầm đìa: “Anh sao vậy?”
Hơn nữa, xe đẩy nhỏ cũng không thấy đâu nữa.
Chẳng lẽ lúc anh đến chợ đen bán heo rừng, bị người khác đuổi bắt sao?
Nhưng ngẫm nghĩ lại, cảm thấy chuyện này không thể nào.
Không nói đến chuyện Tần Dã rất thận trọng, hình như bây giờ người ta cũng mắt nhắm mắt mở với chuyện buôn bán này, sẽ không truy bắt mà nhỉ?
“Vợ, Thiết Trụ bị đánh sắp c.h.ế.t rồi, bác sĩ nói rằng một cái xương sườn của cậu ấy bị gãy và đ.â.m vào phổi, xuất huyết trong rất nặng, phải đưa về nhà đợi chết, em có cách nào không?
Dung Yên nghe thấy lời này thì không khỏi kinh ngạc.
Cô lập tức cau mày nói: “Nếu thật sự như vậy thì phải phẫu thuật mới được, nhưng điều kiện vệ sinh ở trung tâm y tế bên này chắc chắn không tốt.”
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Tần Dã, “Anh muốn em cứu cậu ấy?”
Nếu cần phải phẫu thuật, bắt buộc phải làm Thiết Trụ hôn mê rồi đưa vào trong không gian, có thể sử dụng phòng y tế trong biệt thự, nhưng thời gian nhiều nhất chỉ có hai giờ.
Cô sợ không có đủ thời gian.
Còn một vấn đề nữa, cô không thực sự muốn đưa người khác vào trong không gian.
Cho đến bây giờ, không gian và siêu thị không gian còn khá bí ẩn, cô vẫn chưa hiểu rõ hết!
Tần Dã vừa nghe được câu hỏi của vợ, liền nói: “Hãy đặt sự an toàn và mong muốn của em lên hàng đầu, không ai quan trọng bằng em.”
Trên đời này, trong lòng anh, không có người nào quan trọng hơn vợ... Cô là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Anh thà chịu sự cắn rứt của lương tâm, cũng không muốn vợ mình xảy ra chuyện gì.
Dung Yên nghe thấy lời nói của anh, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Cô cũng rất thích chồng mình nói những lời “Không ai quan trọng bằng em” với mình.
“Thế này đi! Em đi với anh sang đó xem thử tình huống rồi tính tiếp”
Nếu thật sự có thể cứu, vẫn là cứu cậu ấy đi! Thiết Trụ cũng xem như là một trong số ít bạn bè của Tần Dã.
“Được.” Tần Dã gật đầu.
“Vậy bây giờ chúng ta đi thôi. Anh dắt xe ra đi, em đi chuẩn bị một số thứ.”
Thật ra cô cũng không cần phải chuẩn bị, nhưng có một số thứ phải được lấy ra trước, nếu không sau khi đến đó, cô cũng không thể lấy những thứ đó ra khỏi không gian trước mặt mọi người được.
“Được.” Tần Dã đáp lại, sau đó vào nhà lấy xe đạp.
Dung Yên trở về phòng, đồ đạc của cô đều được đặt trong không gian, cô chỉ cần một cái túi để che đậy là được.
Khi cô xách túi đi ra ngoài, Tần Dã đã dắt xe đạp và đợi cô ở bên ngoài.
Dung Yên nói với anh: “Được rồi, đi thôi!”
Tần Dã bảo cô ngồi lên trước, sau đó khi cô ngồi vững rồi, anh mới đạp xe đi.
Ban đầu anh định đi đường khác, nhưng sau đó anh nghĩ đến điều gì đó, anh dứt khoát đi về phía đường lớn.
Quả nhiên, khi mới đi được nửa đường đến trung tâm y tế, anh đã nhìn thấy hai anh em Thiết Ngưu và Thiết Lâm đang khiêng Thiết Trụ, người đang nằm trên ván cửa.
Tim anh lỡ một nhịp.