Tần Dư nói như thế là vì sợ chị dâu ra ngoài một mình sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng mà đêm qua ngẫm lại thì chắc là sẽ không có nguy hiểm gì cả.
Bởi vì chị dâu của cậu ấy cực kỳ giỏi.
Cậu ấy có đi theo thì cũng chỉ là gánh nặng, còn không bằng không đi cùng.
"......Hôm nay em không muốn đi ra ngoài mà muốn ở lại trong nhà……Tuyết đang rơi." Tốt, một cái cớ hoàn hảo.
Dung Yên nhướng mày, "Thật sự không muốn đi ra ngoài sao?"
"Đúng vậy." Tần Dư nhanh chóng gật đầu.
"Thế thì thôi vậy! Lần sau lại cùng nhau đi ra ngoài." Nếu như không đi, vậy thì lại càng tiện cho chính mình, cho nên Dung Yên cũng không ép buộc.
Tần Dư vừa nghe thế liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vội vàng bưng chén đũa đi ra ngoài.
Dung Yên đứng dậy đi vào phòng của ba thì thấy mẹ đang lau nước mắt, lập tức tiến lên, "Làm sao vậy? Ba của con không có việc gì, mẹ còn không vui mừng hả?"
"......Tất nhiên là mẹ vui mừng rồi."
Bà ấy chính là rất vui mừng nên mới khóc.
"Đúng rồi, cái này là lấy từ đâu ra vậy?" Cái mẹ Dung chỉ chính là mặt nạ dưỡng khí của ba Dung, nhìn rất kỳ quái, không giống ở trong bệnh viện.
"Mẹ, cái này là con lấy từ nơi khác, không thể để cho người ta biết, cho nên mấy ngày nay cũng đừng để người khác bước vào căn phòng này "
Đây là đồ cô lấy từ phòng y tế trong không gian, trước kia đã chuẩn bị, chỉ là số lượng không nhiều, chỉ có mười cái mà thôi.
Nếu không phải lần này không có cách nào thì cô cũng sẽ không lấy ra ngoài.
Cũng may cô đã xóa hết các chữ ở trên đó, chỉ còn lại vài chữ cái tiếng anh.
Mẹ Dung vừa nghe con gái nói như vậy thì thần kinh bà ấy lập tức khẩn trương cao độ, "Con yên tâm, ngoại trừ ba người nhà chúng ta, thì một con chuột mẹ cũng không cho nó tiến vào."
Dung Yên: ……
Cũng không cần phải lo lắng như thế.
Mẹ Dung vẫn có chút không yên tâm, "Cái này có nguy hiểm không?"
Dung Yên bật cười, "Không có gì nguy hiểm, chỉ là không tiện nói."
Nếu như không phải là ba ruột của cô, thì chắc chắn cô sẽ không dùng thứ này.
Mẹ Dung: ……
Chỗ không tiện nói mà còn không nguy hiểm sao?
Lỡ như bị người ta báo cáo thì sao? Vậy thì phải làm sao bây giờ đây?
"Đúng rồi, nếu như con trị khỏi cho ba con, đến lúc đó……con cũng chỉ mang theo một ít thuốc……"
Còn có rất nhiều chuyện cần phải sắp xếp.
Dung Yên gật đầu, "Vâng, nếu như mà có người hỏi, thì mẹ cứ nói y thuật của con là học được từ một thầy lang."
"Được." Mẹ Dung đồng ý rất dứt khoát.
"Đúng rồi con gái, khi nào thì con trở về?"
"Mùng tám con sẽ về, đến lúc đó thân thể của ba cũng không cần phải châm cứu nữa, con để lại một chút thuốc, mẹ bảo ba uống thuốc đúng giờ là được."
"Nhanh như vậy sao?" Hiện tại đã là 24 rồi.
"Mẹ, lần thi đại học này nhất định con sẽ về thành! Lần này sẽ không thi trượt nữa." Dung Yên cực kỳ tin tưởng.
Mẹ Dung vẫn có chút lo lắng, nhưng mà cuối cùng bà ấy cũng không nói ra lời đen đủi như thi không đậu, mà là nói: "Tần Dã cũng thi sao?"
Nếu như đã kết hôn, một người thi trở về, còn người kia thì như thế nào?
Xin lỗi, con chưa nghĩ xa được như vậy.
"Cùng nhau."
Khoảng thời gian trước, Tần Dã mặt dày cùng song bào thai đọc sách biết chữ với cô.
Anh có trình độ cấp ba, nếu muốn thi đại học thì lại chỉ cho anh vài chỗ trọng tâm thì hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Mẹ Dung vừa nghe thấy là cùng nhau liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặt lộ vẻ vui mừng.
"Cùng nhau là tốt nhất, chờ đến khi các con đến Kinh Thị, đến lúc đó thì ở trong nhà, Tiểu Dư và em gái của nó cũng sẽ đi học ở bên này, mẹ sẽ nấu cơm giặt đồ cho các con, vừa hay cũng có thể chăm sóc các con."
Tiền chính là vấn đề.
Cũng may hiện tại vào đại học có trợ cấp, hai người lớn thì không sao, nhưng hai đứa nhỏ……Đến lúc đó bà ấy tìm được việc làm là nhất định cuộc sống cũng có thể tốt đẹp.
Việc này chờ đến lúc đó lại suy xét cũng không muộn.
Nếu cả gia đình muốn ở cùng một chỗ, vậy thì nhất định sẽ không đủ phòng, đến lúc đó còn phải mua một căn nhà lớn hơn để cho hai người bọn họ cùng ở.
Nói thật ra thì bây giờ cô có khuynh hướng mua tứ hợp viện, đáng tiếc là tiền trên tay không đủ.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Mẹ Dung vừa nghe thấy đã nhíu mày lại.