Phiếu công nghiệp cho loại đồng hồ này thật sự rất khó có được.
Hơn nữa, hình như bán còn rẻ hơn Cung Tiêu Xã năm đồng nữa.
Những người vây xem rất động lòng, nhưng lại không có ai mua nổi mấy cái đồng hồ này.
Bọn họ chỉ xem náo nhiệt mà thôi.
Dung Yên cũng không quan tâm, dù sao thì cô mua năm cái đồng hồ này trong siêu thị.
Có thể bán được là tốt nhất, nếu như không bán được, lần sau cô đến Bắc Kinh bán cũng được.
Nhưng mà, ngay cả ở những nơi nghèo nhất thì vẫn có một số người giàu.
Ví dụ, người phụ nữ trung niên chen lấn lên phía trước ở trước mặt: “Đồng hồ của cô không cần phiếu công nghiệp à? Đồng hồ nam giá một trăm hai mươi đồng, đồng hồ nữ giá một trăm mười đồng sao?”
Dung Yên nhìn bà ấy một cái, từ bộ quần áo chỉnh tề bà ấy đang mặc, còn có đôi giày da dưới chân, cô biết người trước mặt rất giàu có.
“Phải.”
Sau khi nghe câu trả lời chắc chắn, người phụ nữ trung niên nói thẳng: “Vậy được, tôi mua một cái đồng hồ nam và một cái đồng hồ nữ.”
Ngay khi bà ấy nói điều này, những người vây xem đều há hốc mồm, thậm chí ánh mắt nhìn bà ấy cũng trở nên khác lạ.
Có thể mua một cái đồng hồ đã rất khá giả rồi, người này một lần mua luôn hai cái, trời ạ, người này giàu có đến mức nào chứ.
Dung Yên cũng rất ngạc nhiên, nhưng mà, cô nhanh chóng đưa hai cái đồng hồ ra: “Đều là hàng mới, phía trên còn có màng bọc, thím tự mình kiểm tra nhé.”
Người phụ nữ trung niên cẩn thận kiểm tra đồng hồ, xác định nó rất mới, giống hệt cái đồng hồ được trưng bày trong Cung Tiêu Xã, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó dứt khoát đếm hai trăm ba mươi đồng rồi đưa cho Dung Yên.
“Cô đếm lại đi.”
Đương nhiên Dung Yên sẽ đếm lại, cô đếm rất nhanh.
“Đủ rồi.”
Người phụ nữ trung niên thấy vậy liền cầm đồng hồ vội vã rời đi.
Một lúc sau thì không có ai mua nữa, lúc Dung Yên chuẩn bị rời đi, có một người đàn ông bước tới.
“Đồng hồ của cô... Nếu tôi mua hết, cô có thể bán cho tôi với giá thấp nhất không?”
Dung Yên nghe vậy, chuyện này được chứ! Giá vốn cô mua đồng hồ là bảy mươi và tám mươi.
Số tiền này cô chủ yếu dùng nhân sâm trồng trong vùng đất đen trong không gian để đổi lấy, cho nên có thể nói là cô không phải bỏ tiền vốn ra.
“Mỗi cái giảm năm đồng.”
Hiển nhiên người đàn ông có chút không hài lòng với mức giá này, “Tôi mua hết ba cái đó, thím giảm mười đồng...”
Dung Yên lập tức cất cái đồng hồ lại, “Không bán.”
Người đàn ông nhìn thấy hành động của cô, vội vàng ngăn: “Này, sao con người thím lại vậy chứ, tôi mua với giá thím đưa ra”
Dung Yên nhìn ông ta: “Vậy được, đưa tiền cho tôi!”
Người đàn ông này rõ ràng đã chuẩn bị trước khi đến, lúc nãy khi ông ta nhìn thấy cô lấy mấy cái đồng hồ ra liền đến nhìn xem, sau đó lại về nhà cầm tiền đến đây.
“Này, ba trăm bốn mươi đồng.”
Dung Yên lấy tiền và đếm lại, sau khi xác nhận số tiền không sai, cô đưa ba cái đồng hồ ra.
“Sau này nếu cô còn bán đồng hồ nữa thì cứ đến tìm tôi, tôi tên Trương Tam.”
Dung Yên nghe thấy cái tên này, khóe miệng khẽ giật giật.
Cái tên này ở thời đại sau này, có lẽ sẽ bị xem là tên giả.
“Được, lần sau nếu tôi có thì sẽ đến tìm anh.”
Dù sao thì kiếm tiền cũng khá nhanh.
Với tốc độ này, nếu cô lại bán thêm vài lần nữa, vậy thì cô sẽ có đủ tiền mua một căn nhà rồi.
Vì toàn bộ đồ trên xe đẩy đã bán hết nên Dung Yên cũng không ở lại đây nữa, cô đẩy xe đẩy nhỏ rời đi, sau khi quan sát không có ai đi theo mình, cô đẩy xe đẩy đến chỗ vừa nãy, sau đó bỏ xe đẩy nhỏ vào trong không gian, lại lấy xe đạp ra ngoài.
Sau đó nhanh chóng thay quần áo lại như cũ.
Đạp xe ra ngoài...
Mẹ Dung thấy con gái về nhà, vội vàng hỏi: “Sao rồi? Hai đứa nhỏ vẫn ổn chứ?”
Dung Yên đỗ xe đạp trả lời “Bọn nhỏ đến trường học tập, có gì mà không ổn chứ?”
Mẹ Dung:……
Câu nói này nghe có vẻ có vấn đề, nhưng cũng có vẻ như không có vấn đề gì.
“Đúng rồi, sao con về nhà trễ như vậy? Đã trưa rồi.”
“Còn không phải con đến Cung Tiêu Xã xếp hàng mua vài thứ sao? Cho nên mới về muộn như vậy.” Cô nói như vậy, mẹ Dung mới để ý thấy hai túi đồ treo trên tay lái xe đạp.
“Con mua những thứ gì vậy? Sao mà nhiều thế?”
Giơ tay cầm lấy một cái túi... Cảm giác cũng khá nặng.
“Con mua một ít thịt, còn có một ít gạo và bột mì, ngoài ra, con còn mua cho mỗi người một túi sữa bột, mẹ tự xem đi, gói màu xanh để cho cha mẹ uống đó, hai túi còn lại là để cho hai anh em Tần Dư uống.”
Đứa con phá của này.