“Mẹ, đúng là ý này, tốt xấu gì con cũng được coi là trưởng bối, con quản lý tiền của chúng, vậy cũng là tốt cho chúng”.
Anh ta phấn khởi nghĩ, có thể có bao nhiêu tiền tới tay anh ta đây?
“Vậy chút nữa đi thôi!” Tần Phú Quý thật sự buồn phiền anh trai kia của anh ta.
Đầu óc có bị bệnh không? Phải biết rằng anh ta mới là em ruột của anh ấy.
Cái này nếu đi trễ, anh ta sợ đêm dài lắm mộng, không biết Tần Phú Lâm nhận được tin tức từ đâu chạy về.
“Ừ, bây giờ đi luôn.” Bà Vương rất đồng tình với ý tưởng này của con trai út.
Tại sao bà ta lại thích con trai út?
Ở một khía cạnh nào đó, tính tình của bà ta và con trai út vô cùng hợp.
Có lợi sao lại không đi chiếm? Bà ta có cảm giác con trai lớn của bà ta không phải do bà ta sinh ra.
Ông cụ Tần liếc mắt nhìn hai người họ, xem như không nghe thấy, chỉ cúi đầu tiếp tục hút thuốc.
Bà Vương gọi con thứ ba và vợ của con thứ ba đi cùng Tần Phú Quý.
Bên này một đám người đi về phía nhà của Tần Dã.
Còn Dung Yên thì đã về tới sân.
Cô vừa bước tới, đã thấy tuyết được quét sang một bên.
“Hay là để chị làm một tác phẩm nghệ thuật nhé!”
Tần Dư:……
Cậu ấy đang nôn nóng muốn chết, còn tác phẩm nghệ thuật gì nữa?
Vừa nãy trong thôn phát loa phóng thanh, cậu ấy đã nghe thấy.
Nhà họ sắp sửa nhà sao? Sao cậu ấy lại không biết chút gì chứ?
Đã nhiều năm Dung Yên không có tính trẻ con như vậy, thật sự cô rất có hứng thú với việc đắp người tuyết……
Tần Dư nhìn thấy dáng vẻ hào hứng của cô, thật sự là nôn nóng không chịu được, đắp người tuyết…… Thành tác phẩm nghệ thuật?
Cuối cùng cậu ấy không nhịn được, “Chị dâu……” Chuyện lớn như vậy, cô lại còn có tâm trạng đắp người tuyết.
Lúc này Dung Yên mới ngẩng đầu nhìn cậu ấy một cái, “Sao vậy? Muốn làm cùng không?”
Cái này chỉ dành cho con nít chơi, cậu ấy đâu phải?
“Đến đây đi, đắp người tuyết xong, chị sẽ nói chuyện sửa nhà với em.” Thằng nhóc này muốn nói lại thôi còn không phải là muốn hỏi cái này sao? Thật sự nghĩ rằng cô nhìn không ra sao?
Ánh mắt Tần Dư sáng lên, “Thật sao?”
Dung Yên nhướng mày, “Đương nhiên là thật, em thấy chị có nói dối bao giờ không?”
Hiện tại hình như là không có.
Sau khi nghĩ như vậy, cậu ấy bắt đầu bắt tay vào làm, vô cùng có động lực.
Tần Mai nhìn thấy cũng rất muốn động tay, nhưng mà, Dung Yên không kêu làm, tuyết này vẫn có chút lạnh tay, thật sự mà nói, cơ thể Tần Mai hơi không tốt.
Hai người hợp tác, vẫn là rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã làm xong.
Nhìn người tuyết lớn thành hình, Dung Yên cảm thấy thiếu thiếu cái gì, cô liền móc hai quả bóng đen trong túi, trực tiếp ấn lên.
Sau đó, lại lấy ra hai viên màu đỏ, một viên đặt lên mũi, còn lại cái miệng đưa cho Tần Mai: “Em lại đây.”
Mắt Tần Mai lập tức sáng rực lên, nhận lấy, sau đó bước đến ấn lên, nhưng có chút hơi lệch, nhưng mà càng giống như miệng đang mỉm cười.
Tuy là chỉ như vậy, nhưng cô nhóc cũng có cảm giác được tham gia, vì thế vô cùng phấn khích.
Ngay cả Tần Dư bình thường không bao giờ cười, lúc này, cũng mang theo ý cười nhè nhẹ.
Dung Yên quay đầu hỏi hai anh em: “Thế nào? Đẹp không?”
“Đẹp.” Đôi mắt Tần Mai tỏa sáng, người đầu tiên nịnh.
Trước giờ cô ấy chưa được đắp người tuyết lớn như vậy, thật sự rất đẹp.
“…… Đẹp.” Không thể không thừa nhận, đây là người tuyết đẹp nhất mà cậu ấy từng thấy.
Giống như lời chị dâu nói, đó là một tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng mà, chuyện mà cậu ấy quan tâm hơn chính là chuyện nhà ở, thấy chị dâu còn chưa nói, vì thế cậu ấy lên tiếng nhắc nhở, “Chị dâu, nhà ở……”
Dung Yên thấy cậu nhóc này nôn nóng, đang định mở miệng giải thích một chút, đã nghe tiếng gọi cửa bên ngoài.
Hơn nữa thanh âm này nghe không được thân thiện lắm, còn rất quen thuộc.
“Tần Dư, mở cửa, bà nội, chú ba, chú tư của con tới, mau lên……”
Tần Dư nghe thấy lời này, mặt cậu ấy tối sầm.
Còn Tần Mai lại hơi co rúm người, theo bản năng trốn phía sau chị dâu.
Dung Yên xì một tiếng, hóa ra là người nhà này đấy.
“Đi, mở cửa.”
Tần Dư hơi không muốn mở cửa, “Họ không phải người tốt……”
“Không sao, chị chuyên trị không nghe lời. Em cứ việc mở cửa.” Có những người không thể tránh được, đến vừa đúng lúc, đỡ hơn lúc cô không có ở nhà.
Tần Dư thấy chị dâu nói như vậy, đành phải đi mở cửa.
“Em về phòng trước đi.” Dung Yên nói với Tần Mai: “Ngoài đây xảy ra chuyện gì cũng đừng ra, cũng đừng lo lắng, biết không?”
Tần Mai đối diện với ánh mắt đặc biệt xinh đẹp đó, cô ấy vô thức gật đầu,