Mục lục
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn không phải sao? Ở thời đại này, năm xu có thể mua một quả trứng, cô có mấy ngàn đồng, không phải chính là đại phú bà hay sao?

Mẹ Dung không nhịn được mà bật cười trước câu cuối cùng của cô, sau đó trừng mắt nhìn con gái một cái: “Chuyện này con có thể nói trước mặt mẹ, nhưng không được phép nói ở bên ngoài.”

Mấy năm trước, nếu nói mình giàu... thì đó chính là một chuyện rất kinh khủng.

Dù sao thì, càng nghèo càng vinh quang.

Chỉ là trong hai năm nay thì xu hướng đã thay đổi.

Nhưng mà, giàu có không lộ ra ngoài, cho dù là thời đại nào đi nữa thì đây cũng là cách làm thông minh.

Dung Yên:…?

“Mẹ ơi, mẹ có thấy con có giống người rất ngu ngốc không?”

Mẹ Dung lập tức trợn trắng mắt, “Có ngốc hay không, bản thân con còn không biết sao? Còn cần mẹ nói cho con biết à?”

Dung Yên:……

Chà, lại một ngày nữa bị mẹ mắng.

“Đúng rồi, nếu con muốn mua những thứ quý giá đó, khi nào con đi vậy? Mẹ phải đi cùng con.”

Đi cùng sao? Vậy thì không được đâu, đến lúc đó sao cô lấy đồ ra khỏi không gian được chứ?

Cho nên cô vội vàng nói: “Mẹ, con và Tần Dã đi mua là được rồi, nếu như mẹ đi cùng, hai vợ chồng con muốn mua gì cũng sẽ rất dè dặt và ngại ngùng. Hơn nữa, tụi con muốn mua ti vi lớn… giá tiền nhất định rất đắt, nếu mẹ đi cùng không phải sẽ khó chịu muốn c.h.ế.t sao?”

Mẹ Dung:……

Bà ấy tức giận trừng con gái: “Mặc dù những gì con nói rất có lý, nhưng mà mẹ vẫn cảm thấy không yên tâm, cho nên mẹ nhất định phải đi theo.”

“Mua đồ bình thường mà mẹ muốn đi thì con không can dự, nhưng mua đồ đắt tiền thì để tụi con tự đi, mẹ không tham gia vào có được không?”

Mẹ Dung muốn nói là không được, nhưng thấy con gái thật sự không muốn mình đi theo, bà ấy nói: “Được rồi! Vậy thì mẹ không quản nữa.”

Dù sao thì tiền cũng là của bọn họ.

Dung Yên nhìn thấy mẹ cô đã từ bỏ ý định muốn đi cùng thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau khi xác nhận những thứ cô muốn mua đã được thông qua, cô dự định ngày kia sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.

Bởi vì ngày mai mẹ cô sẽ sang tứ hợp viện, rõ ràng là không tiện.

Hơn nữa, cô có nhiều đồ như vậy, phải làm sao mới có thể lấy ra ngoài một cách hợp tình hợp lý...mà không khiến người khác nghi ngờ đây?

Ngày hôm sau, sau khi mẹ Dung ăn sáng xong, bà ấy chuẩn bị đi đến tứ hợp viện.

“Mẹ, để con đi với mẹ sang đó xem thử.” Dung Yên cũng định đi một chuyến, bởi vì cô cũng chưa từng đến đó.

Tần Dư và Tần Mai nghe vậy, lập tức nói: “Thím, cháu và em gái cũng muốn đi.”

Mẹ Dung nhìn mấy người bọn họ: “Được, đều được hết, chúng ta cùng đi nhé.”

Thấy vậy, Dung Văn Minh nói: “Không bằng, cả nhà đều đi cả đi, đừng để ai ở nhà.”

Mẹ Dung nghe thấy lời ông ấy nói thì thiếu chút nữa đã trợn trắng mắt: Ông cứ nói rõ là đừng bỏ ông ở nhà một mình không phải là được rồi sao?

“Được rồi! Vậy đi thôi.”

Nhiều người như vậy, một chiếc xe đạp không đủ đâu!

Vậy là cả nhà chuẩn bị đi ra ngoài.

Thím Kim nhà bên vốn định sang nói chuyện với mẹ Dung, nhưng khi nhìn thấy cả nhà có vẻ sắp ra ngoài, bà ấy mở miệng hỏi một câu: “Mọi người đi đâu vậy?”

Thím Kim có quan hệ tốt với nhà bọn họ, cho nên mẹ Dung không hề giấu giếm mà nói thẳng: “Vợ chồng Yên Yên đã mua nhà rồi, nhà tôi phải sang đó dọn dẹp một chút, mấy ngày nữa sẽ dọn sang đó ở luôn.”

Bây giờ đến lượt thím Kim sửng sốt: “Con rể và Yên Yên nhà hai người còn mua nhà ở đây à?”

“Ừm.”Mẹ Dung gật đầu.

Thím Kim chợt nhớ đến lời mẹ Dung vừa nói: “Không phải là hai vợ chồng chị cũng chuyển sang ở với bọn nhỏ đó chứ?”

Nụ cười của mẹ Dung càng rạng rỡ hơn: “Tiểu Tần và Yên Yên nhà chúng tôi nói rằng hai vợ chồng nó không muốn xa cách chúng tôi. Bọn nhỏ cũng lo lắng cho sức khỏe của tôi và lão Dung, cho nên muốn chúng tôi ở cùng thì mới yên tâm. Cho nên, chỉ có thể sống cùng nhau thôi.”

Dung Văn Minh ở bên cạnh nói: “Bây giờ con gái và con rể muốn dưỡng lão cho hai vợ chồng tôi đó, để chúng tôi có thể sống những ngày thoải mái và an nhàn.”

Thím Kim:……

Bà ấy cũng muốn có một người con gái và con rể như vậy.

Không hề ngoài ý muốn, bà ấy lộ ra ánh mắt hâm mộ.

“Vợ chồng hai người thật may mắn.” Ai nói vợ chồng Lão Dung chỉ có một cô con gái thì về già sẽ khổ sở chứ?

Người khác có vài đứa con trai, còn chưa chắc có thể sống tốt như vậy đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK