Tiệm cơm quốc doanh cách đó không xa, cả nhà đi bộ mười lăm phút thì tới nơi.
“Chính là chỗ này, chúng ta vào thôi.” Dung Văn Minh dẫn đầu đi vào, ông ấy nhìn thấy một cái bàn trống, vừa khéo là vị trí dựa tường, cho nên liền sải bước đến đó.
Sau khi cả nhà bọn họ ngồi xuống, người phục vụ đi tới.
Cô ta ngắm nhìn những người ngồi trên bàn, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Tần Dã một lúc, sau đó dời tầm mắt sang chỗ khác, dừng lại trên người Dung Yên, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia ghen tị..
Sao người phụ nữ này lại xinh đẹp như vậy chứ?
Nhưng mà, cô ta là người rất giỏi che giấu cảm xúc, dù sao cô ta cũng không thể để mất công việc này.
Giọng điệu hỏi thăm cũng không tốt không xấu, “Mọi người muốn ăn gì?”
“Tiểu Tần, Tiểu Dư, Tiểu Mai, các con cứ gọi, muốn ăn món gì cũng được hết.”
Ba anh em Tần Dã hoàn toàn không gọi món, bọn họ đồng thời nhìn về phía Dung Yên.
“Vợ, em gọi đi.”
“Chị dâu cả, chị gọi đi!”
Dung Yên:……
Cũng không cần phải đồng thanh như vậy đâu.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua thực đơn trên tường, cô nhanh chóng nói tên vài món: “Cho chúng tôi một phần thịt kho tàu, một phần khoai tây kho tàu, bắp cải xào thịt heo sợi, một phần rau cần xào, bí đỏ xào, canh trứng gà…… Ngoài ra, cho chúng tôi hai cân gạo trắng, mười cái bánh bao thịt.”
Sau khi người phục vụ viết tên tất cả các món ăn ra xong thì cô ta nhanh chóng tính tiền.
“Tổng cộng là 11 đồng 5 hào và một phiếu lương thực ba cân.”
Tiền và phiếu đều ở trên người Dung Yên, đương nhiên là cô trả tiền.
Người phục vụ nhìn thấy cô sảng khoái, hơn nữa còn không hề đau lòng mà lấy ra nhiều tiền như vậy thì sự ganh ghét trong lòng càng nhiều thêm.
Người phụ nữ này có mệnh tốt thật, tiền chồng cô kiếm được không chỉ giao hết cho cô, cả nhà này còn phá của đến như vậy, ăn bữa cơm mà thôi, vậy mà lại ăn nhiều tiền đến như vậy.
Sau khi nhận được tiền, cô ta quay người bỏ đi.
“Lúc nãy chị quên gọi thêm mấy chai nước ngọt có ga, lát nữa phục vụ đến đây thì chị sẽ bảo cô ấy mang tới mấy chai……”
Tần Dư vội vàng từ chối, “Chị dâu cả, em không uống đâu, chị muốn uống thì cứ uống đi.”
Một bữa cơm này đã tốn nhiều tiền như vậy, cậu ấy còn uống nước ngọt có ga gì nữa chứ?
Ngại tiền nhiều quá sao?
Cậu ấy không biết kiếm tiền, không có tư cách tiêu nhiều tiền như vậy.
Tần Mai cũng vô cùng hiểu chuyện nói rằng: “Chị dâu cả, em cũng không thích uống nước ngọt có ga, không cần phải mua cho em đâu.”
Dung Văn Minh cũng nói rằng ông ấy không uống, Tần Dã càng không cần phải nói, anh không có yêu cầu gì với chuyện ăn uống, cũng không muốn tiêu số tiền không cần thiết này.
Nhưng Dung Yên lại không quan tâm đến bọn họ, khi phục vụ đến bàn, cô bảo người phục vụ lấy thêm năm bình nước ngọt có ga.
Sau khi món ăn được đem lên, bọn họ ăn uống náo nhiệt.
Còn Từ Khả ở bên ngoài thì vô cùng kinh ngạc, cô ta tuyệt đối chắc chắn lúc nãy mình không hề bị hoa mắt.
Tần Dã và Dung Yên đã trở về thành phố?
Sao bọn họ có thể về thành phố chứ?
Từ Khả vô cùng hoảng hốt.
Cô ta muốn đi vào trong xem thử ngay bây giờ, nhưng đi được hai bước thì lại lui trở về.
Không được, cô ta không thể vào trong tiệm cơm quốc doanh như vậy được.
Nếu như cô ta bị con tiện nhân Dung Yên kia nhận ra…… thì sẽ không tiện để cho cô ta hành động sau này.
Dù sao thì cô ta rất muốn biết sao hai tiện nhân Dung Yên và Tần Dã lại có thể trở về thành phố được.
Bọn họ đến đây để thăm người thân thôi sao? Hay là bọn họ đã thi đậu đại học cho nên mới trở về thành phố.
Nếu như là vế trước…… Vậy thì còn được!
Nhưng nếu là vế sau…… Thì đó chắc chắn không phải là điều cô ta muốn nghe.
Con tiện nhân kia nên sống cả đời ở nông thôn, mỗi ngày đều làm những công việc đồng áng làm hoài không hết, già đi nhanh hơn những người khác…… Tốt nhất là bị chồng mình đánh vài trận mỗi ngày, chuyện đó mới là tốt nhất!
Chứ không phải giống như bây giờ, ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp tới ăn ở tiệm cơm quốc doanh.
Hít sâu một hơi, tránh để người khác nhìn thấy khuôn mặt méo mó của mình.
Mặc dù bây giờ cô ta không thể vào trong, nhưng cô ta có thể đợi bên ngoài, xem thử tình hình như thế nào…… Có lẽ cô ta đã nhận nhầm người, người phụ nữ kia cũng không phải con tiện nhân Dung Yên.