Mục lục
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người lập tức cảm thấy sợ hãi.

Sống lưng lạnh toát.

Trong nháy mắt đột nhiên có cảm giác may mắn vừa nhặt về được một cái mạng.

Vốn dĩ cho rằng cả nhà Tần lão đầu đều là kẻ ác, lại không ngờ rằng, kẻ ác độc nhất chính là Tần Phú Lâm ngày thường trưng ra bộ dáng ôn hòa.

Ai mà ngờ được trên tay ông ta đã dính m.á.u của hai mạng người cơ chứ?

Dung Yên cũng mặc kệ đám người kia nghĩ như thế nào, cô nhìn sang Tần Dã: “Còn ở đó thất thần làm gì? Mau đi về nhà thôi.”

Còn ở lại làm ruộng cái quái gì chứ.

Dù sao mấy tháng nữa bọn họ cũng chuyển đi rồi, tốt nhất từ giờ đến lúc đó đừng ra ngoài làm việc làm gì nữa.

Dù sao trong nhà cũng chẳng thiếu mấy đồng tiền công này.

Giờ khắc này ở trong lòng Tần Dã đều là hình bóng của cô vợ nhỏ.

Cho nên nghe thấy cô nói vậy thì lập tức gật đầu: “Được.”

Sau đó bước lên bờ chuẩn bị cùng cô đi về nhà.

Dung Yên vừa đi một bước thì dừng lại, quay đầu nhìn mấy thôn dân, nói.

“Các người tốt nhất đừng có để tôi nghe thấy bất cứ lời đồn bậy bạ nào về Tần Dã, anh ấy không cần phải xin lỗi bất kì ai cả, cũng không nợ bất kì người nào của Tần gia thôn, bọn họ có thể sống đến bây giờ, là do bọn họ kiên cường.”

“Ngược lại là các người…..Mấy năm nay bởi vì những lời đồn vô căn cứ mà bài xích cô lập ba anh em Tần Dã, coi bọn họ như là ôn dịch sống, nếu từ giờ trở đi tôi còn nghe thấy bất cứ ai nói họ không tốt, tôi nhất định sẽ khiến kẻ đó phải hối hận.”

Nói xong liền nắm lấy tay Tần Dã kéo anh rời đi.

Tần Dã cũng không biết mình trở về nhà bằng cách nào, có lẽ là hoàn toàn dựa vào bản năng, bởi vì đôi mắt anh lúc này hoàn toàn dính lên dáng người mảnh khảnh của Dung Yên.

Không ai biết được nội tâm của anh bây giờ đang nóng như thế nào.

Cô vợ nhỏ thực sự đối xử với anh quá tốt.

Mà đám người còn lưu lại ngoài ruộng sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Giờ phút này đám người thấy vô cùng xấu hổ.

Mấy năm nay bọn họ chưa từng cho ba anh em Tần Dã sắc mặt tốt…..Thậm chí có lúc còn muốn đuổi ba anh em ra khỏi thôn.

Bởi vì bọn họ đều sợ sẽ dính phải sự đen đủi của ba anh em Tần Dã.

Nhưng lại chưa từng nghĩ đến, tất cả tin đồn đều là do Tần Phú Lâm sắp đặt truyền ra.

Nghĩ đến đây, tất cả dường như có cảm giác đã chạm được đến chân tướng.

Có người nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chuyện này không thể trách chúng ta được…..Đều là do Tần Phú Lâm sai, nếu không phải do ông ta lừa gạt, chúng ta cũng sẽ không…..”

Lời nói như vậy lập tức nhận được sự tán đồng của vô số người.

“Đúng vậy, đều tại Tần Phú Lâm hết, nếu không phải do ông ta cố ý truyền ra, sao chúng ta có thể như vậy chứ?”

Người ích kỉ vĩnh viễn đều sẽ không cho rằng lỗi lầm nằm ở trên người bọn họ.

Người sai đều là người khác.

Dung Yên với Tần Dã rất nhanh đã về đến nhà.

“Vợ ơi, cảm ơn em!” Cảm ơn em đã chiếu sáng cuộc đời của anh, cảm ơn em đã nguyện ý gả cho anh.

Dung Yên nghe được lời này thì hơi nghiêng đầu qua: “Lần sau nếu đám người đó dám tìm anh quỳ nữa thì anh không cần nể mặt mũi bọn họ làm gì cả, anh phải nhớ kĩ, đối xử với kẻ thù phải giống như lúc cầm chổi quét sạch lá vàng mùa thu vậy, nhanh gọn tàn nhẫn, đừng để bụi bẩn b.ắ.n lên thân mình.”

Tần Dã gật đầu: “Ừm, anh biết rồi.”

Thực ra anh cũng không hề cảm thấy đồng tình với mấy mẹ con nhà đó.

Chẳng qua anh không ngờ vợ anh lại tới…..Anh còn chưa kịp nói gì thì cô vợ nhỏ đã ra uy rồi.

Đi đến trước cổng nhà Dung Yên liền buông tay Tần Dã ra.

Tần Dã nhìn bàn tay trống trải, lập tức có cảm giác hụt hẫng.

Dung Yên: “Đúng rồi ngày mai anh đừng đi làm công nữa, chúng ta không thiếu tiền, hơn nữa cũng sắp rời khỏi đây rồi.”

Người đội vợ lên đầu, vợ chính là nhất như Tần Dã đương nhiên vui vẻ đồng ý: “Được.”

Hai vợ chồng đi vào trong nhà.

Mẹ Dung thấy bọn họ đã về liền bảo: “Về đúng lúc lắm, vừa nãy mẹ nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Dung Yên cũng không giấu bà: “Là vợ của Tần Phú Lâm dẫn theo ba đứa con đi quỳ trước mặt Tần Dã, muốn cầu xin Tần Dã bảo với công an thả Tần Phú Lâm ra….”

Mẹ Dung nghe xong liền tức giận.

“Sao lại có người không biết xấu hổ như thế chứ? Pháp luật là thứ có thể trêu đùa sao, nói hai câu thì xí xóa mọi chuyện?”

Dung Yên thấy bà tức giận như vậy thì lập tức trấn an: “Được rồi, mẹ đừng tức giận nữa, con với Tần Dã mắng bà ta rồi, về sau chắc bà ta không dám tìm tới cửa nữa đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK