Mục lục
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian ba ngày chậm rãi trôi qua.

Ở trong thôn, nhiệt độ của vụ án mạng trên núi cũng đã dần giảm xuống, dù sao thì mọi người còn phải bận rộn làm việc, không ai rảnh để ngày nào cũng bàn tán chuyện này mãi.

Nhất thời trong thôn dường như đã quay về sinh hoạt thường ngày.

Xe công an trực tiếp chạy đến trước cửa nhà lão Tần.

Ba công an từ trên xe đi xuống.

Một người trong đó gõ cửa, Tần Phú Quý ở bên trong nghe thấy tiếng nên ra mở.

Lúc nhìn thấy bên ngoài là 3 công an, chân anh ta lập tức mềm nhũn.

Ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng.

“Ờm. đồng, đồng chí…..Có, có chuyện gì?”

Công an dẫn đội họ Lục, anh là người phụ trách vụ án lần này, nói thẳng: “Chúng tôi đến tìm Tần Phú Lâm, anh ta có ở nhà không?”

Tần Phú Quý vừa nghe thấy không phải đến tìm anh ta thì lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Có, có.”

Sau đó liền đứng tránh sang một bên cho công an đi vào.

Nhưng mà sao công an lại tới tìm Tần Phú Lâm nhỉ? Chẳng lẽ anh ta phạm tội gì?

Nghĩ như vậy, đôi mắt anh ta lập tức trợn to.

Anh ta biết ngay mà, đồ khốn Tần Phú Lâm này vốn dĩ rất giả tạo…..Vốn chẳng phải loại tốt đẹp gì.

Ba công an đi vào trong sân.

Bởi vì là giờ cơm nên Tần gia đều đang dùng bữa, trong nhà có rất nhiều người.

Bọn họ nhìn thấy ba công an đi vào thì kinh hãi đến mức đũa cầm trong tay đồng loạt rớt.

Lão Tần đại diện đi ra ngoài.

Còn không chờ ông ta mở miệng hỏi, công an dẫn đầu đã lên tiếng trước: “Ai là Tần Phú Lâm?”

Lời này vừa ra, ánh mắt cả nhà đồng loạt dừng ở trên người Tần Phú Lâm.

Tần Phú Quý còn sợ chuyện không đủ to, ở bên cạnh ồn ào kêu lên: “Là anh ta, anh ta là Tần Phú Lâm.”

Sắc mặt Tần Phú Lâm có chút khó coi.

Lục đội trưởng nhìn ông ta: “Ông là Tần Phú Lâm?”

Đầu óc Tần Phú Lâm trống rỗng, cứng đờ gật đầu.

“Phải….tôi…..tôi là Tần Phú Lâm.”

“Chúng tôi điều tra được ông có liên quan đến án mạng ở trên núi, mời ông đi theo chúng tôi một chuyến về đồn.”

Huyết sắc trên mặt Tần Phú Lâm lập tức rút sạch không còn một mảnh, mặt mũi bệch, đến cả môi cũng không có huyết sắc.

Lão Tần nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng tiến lên nói: “Đồng chí này, có phải là cậu tìm nhầm người rồi không, con trai tôi là người thành thật, sao nó có thể liên quan đến án mạng kia được? Chắc là các cậu bị nhầm rồi….”

Nếu như nhà bọn họ mà có ai có liên quan đến cái án mạng kia, vậy thì toàn bộ thanh danh của Tần gia đều sẽ mất hết.

Hiển nhiên ông ta vẫn chưa nhận rõ một chuyện là nhà của ông ta đã sớm chẳng còn tý thanh danh nào nữa rồi.

Bà Vương mặc dù không thích đứa con trai cả này lắm, nhưng kia là án mạng đấy, bà ta cũng rất lo lắng.

“Đồng chí, chắc là các cậu nhầm rồi, con trai của tôi là người quy củ đàng hoàng, còn đang làm công nhân ở trấn trên đấy! Sao đang yên đang lành lại liên quan đến án mạng rồi? Chắc chắn là có người rắp tâm hãm hại nó…..”

“Đúng vậy, nhất định là đám người Tần Dã kia không muốn nhìn chúng tôi sống tốt, nên mới bôi nhọ…..”

Bà ta càng nghĩ càng cảm thấy mình có lý.

Chắc chắn là cái đồ ác độc đó muốn hãm hại con trai bà ta.

Đồ con hoang Tần Dã đang muốn trả thù bọn họ đây mà!

“Chúng tôi có chứng cứ xác thực mới tìm đến cửa, bà đừng ở đây cản trở chúng tôi thi hành công vụ.” Lục đội nhìn về phía Tần Phú Làm, “Bây giờ mời ông đi theo chúng tôi về đồn.”

Bà Vương lập tức chắn ở trước mặt Tần Phú Lâm: “Không được đi, các cậu không được phép dẫn con trai tôi đi đâu hết. Chứng cứ…..các cậu có chứng cứ gì thì bỏ ra đây cho tôi xem, nếu không thì đừng hòng dẫn nó đi.”

Con của bà ta nếu thật sự dính đến án mạng thì sau này Tần gia ra đường sao có thể ngẩng đầu? Còn cả công việc ở trên trấn nữa, sao có thể tiếp tục làm đây?

Lục đội nhìn bà ta giở trò khóc lóc la lối, biểu tình vừa lạnh nhạt lại nghiêm túc.

“Nếu bà còn cản trở chúng tôi làm việc nữa thì chúng tôi sẽ đưa cả bà về đồn luôn.”

Anh vừa nói xong, bà Vương lập tức bị dọa sợ, theo bản năng lùi về phía sau một chút.

Dù sao bà ta đã từng này tuổi rồi, nếu mà bị bắt đến đồn công an thì sợ bộ xương già này của bà ta chịu không nổi lăn lộn mất.

Lục đội nói với hai công an đi theo mình: “Dẫn Tần Phú Lâm đi.”

Bọn họ một trái một phải tiến lên trước, lấy còng ra còng lại hai tay của Tần Phú Lâm rồi áp giải ra ngoài.

Đám người còn lại của Tần gia chỉ dám đứng đó trơ mắt nhìn.

Chỉ có vợ của Tần Phú Lâm là lớn tiếng khóc lên…..

Hai đứa con trai với một đứa con gái của ông ta thấy như vậy cũng ôm nhau òa khóc.

Vốn dĩ đang là giờ cơm trưa, cho nên Tần gia bên này xảy ra chuyện lập tức kinh động đến hàng xóm chung quanh, thôn dân tranh nhau chạy lại vây xem, lúc nhìn thấy Tần Phú Lâm bị công an còng tay áp giải lên xe đều vô cùng khiếp sợ.

Trời ạ, đây…..Đây là xảy ra chuyện gì?

Chờ sau khi xe công an rời đi, tiếng khóc trong Tần gia vang vọng trong không trung.

Việc này quá lớn, chưa đến 10 phút mà cả thôn đều đã biết chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK