Mục lục
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô có ý gì?” Sắc mặt Dung Văn Trạch trầm xuống.

“Tôi chẳng có ý gì cả, tiền này của ông chính là tiền dưỡng lão mà bà ấy cho, tôi không thể để đến lúc đó có cái gì tốt nhà ông đều hưởng hết, còn bà Dung thì bị ông đuổi ra khỏi nhà được. Đây là vì đảm bảo cuộc sống sau này của bà ấy thôi, dù sao cha tôi đã đưa toàn bộ tiền của mình cho bà ấy dưỡng lão, sao tôi có thể để cho chú vừa có nhà vừa có tiền, còn gánh nặng thì lại đẩy sang cho nhà tôi được chứ?”

Mẹ Dung nghe con gái nói vậy lập tức hiểu ra, sao lúc nãy bà lại không nghĩ tới cái này nhỉ?

Vội vàng phụ họa theo: “Đúng vậy, bắt buộc phải để cho bà Dung đứng tên, nếu không nhà sẽ không bán, dù sao chúng tôi cũng không vội, về sau để lại cho cháu gái cháu trai tôi cũng được.”

Dung Yên:...

Mẹ à, con để mẹ tự do phát huy, lại không ngờ mẹ tự do phát huy kiểu đó.

Con với con rể mẹ chỉ mới đến bước nắm tay thôi.

Hình như vậy?

Sắc mặt Dung Văn Trạch đen sì.

Vu Tố Huệ đương nhiên không đồng ý chuyện này, dựa vào đâu mà nhà bà ta phải trả tiền, nhưng tên lại phải ghi tên của bà già đó chứ?

“Làm gì có loại chuyện hoang đường như vậy? Không được.”

Dung Yên cũng không để ý đến bà ta, cô nhìn sang bà Dung sắc mặt cũng không tốt đẹp gì, nói: “Bà nhìn đi, đây là kết quả bà không tiếc tàn nhẫn bỏ rơi con cả thiên vị con thứ đấy, bà đối xử tốt với bọn họ đến cỡ nào nhỉ? Phải rồi, còn mang cả tiền dưỡng lão ra cho bọn họ cơ mà, nhưng bọn họ thì sao….Mỗi việc cho bà đứng tên căn nhà mà còn không muốn. A, đây có phải gọi là ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván không?”

“Già rồi không đáng sợ, bị mù mới đáng sợ. Bà có tin không, bọn họ nhận được nhà không đến hai năm, cuộc sống của bà không những không tốt, mà có khi còn bị bọn họ chướng mắt tống cổ ra ngoài đường.”

“Làm người ấy mà, nhất là đã sống đến từng này tuổi như bà, phải hiểu một đạo lý là không nên cắt đứt toàn bộ đường lui của mình mới đúng, nhất định phải vì bản thân mà chừa ra một lối thoát, nếu trong tay bà có tiền có nhà, bọn họ sẽ cung phụng bà như tổ tông. Nhưng nếu bà cái gì cũng không có, trở thành gánh nặng, vậy ngày tháng cực khổ của bà sắp bắt đầu rồi, đến lúc đó, bà không phải tổ tông của bọn họ, mà là kẻ ăn bám thừa thãi ở trong nhà.”

Bà Dung:....

Lời này là thật, từng câu từng chữ đều khiến bà ta cảm thấy không thoải mái, nhất là vừa nãy con dâu thứ dứt khoát từ chối yêu cầu….Làm bà ta có cảm giác cổ họng nghẹn một ngụm, không phun ra được, cũng không nuốt xuống nổi.

Dung Văn Trạch nhìn sắc mặt mẹ của mình, trong lòng thầm kêu không xong, quả nhiên mẹ mình nghe lọt tai mấy lời của Dung Yên nói.

Ông ta vội vàng nói: “Mẹ, mẹ đừng nghe nó nói bậy, nó chính là muốn gia đình mình bất hòa, châm ngòi ly gián, chúng ta không được trúng kế của nó”.

Về nông thôn xong có thể khiến đầu óc một người khôn lên sao?

Nếu không sao trước kia lại không thấy con bé này lợi hại như vậy?

Nếu trước kia nó có thể bằng một phần của bây giờ, vậy khẳng định đã không phải chịu uất ức bị đẩy xuống nông thôn.

Bà Dung nhìn đứa con trai thứ hai của mình, hiểu con nhất chính là mẹ ruột, bản thân con trai là cái dạng gì bà ta không rõ sao? Chẳng qua trước nay luôn mắt nhắm mắt mở mà thôi.

Nhưng mà hai ngày nay thái độ của con dâu thứ đối với bà ta thực sự khiến bà ta lạnh lòng.

Vì thế bà ta nói:”Nếu con không nghĩ như vậy thì để mẹ đứng tên đi.”

Dung Văn Trạch lập tức cứng đờ.

Vu Tố Huệ vô cùng tức giận? Lão bất tử này sao cũng nghĩ như vậy? Đã là người bước một chân vào trong quan tài rồi, thế mà vẫn nhớ thương nhà của bà ta!

“Con không đồng ý…”

Hai mắt vẩn đục của bà Dung nhìn về phía bà ta: “Vậy tiền này tôi sẽ không cho mượn nữa, nhà cũng không mua nữa, chờ sau khi tôi chết, các người sống như thế nào thì sống.”

Nói xong xoay người rời đi.

Không sai, bà ta có 300 đồng luôn giấu rất kỹ chưa từng lấy ra, chỉ đang chờ đến lúc trả tiền mới đưa cho bọn họ.

Rốt cuộc thì bà ta vẫn rất luyến tiếc số tiền này.

Thật vất vả hạ quyết tâm lại bị dăm ba câu của cháu gái đập vỡ, bởi vì lời của cô chẳng sai chỗ nào.

Nếu bà ta thật sự không giữ lại chút gì ở trong tay thì sao có thể chừa đường lui cho chính mình đây?

Vu Tố Huệ nhìn mẹ chồng rời đi, thật sự rất muốn chửi má nó.

Dung Văn Trạch vội vàng ngăn cả mẹ mình lại: “Mẹ, mẹ đừng đi, nhà này mẹ muốn đứng tên thì cứ để mẹ đứng tên đi, cho dù chỉ để mỗi tên mẹ thôi cũng được.”

Vu Tố Huệ nghe thấy chồng mình bảo vậy không khỏi mở to hai mắt nhìn, thời điểm há mồm muốn nói gì đó lại bị cái trừng của ông ta dọa cho ngậm miệng lại.

“Câm miệng, nếu bà không đồng ý thì cút về nhà mẹ đẻ ở đi.” Đồ đàn bà được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.

Vu Tố Huệ:....

Bà Dung liếc mắt nhìn con trai thứ một cái.

Dung Văn Trạch nhận được ánh mắt mẹ mình, lập tức tỏ rõ lập trường: “Mẹ, thật sự sẽ để mẹ đứng tên. Nhà này chúng ta nhất định phải mua, nếu không mua về, chị dâu coi chúng ta như kẻ thù, nhỡ có khi nào chướng mắt đuổi chúng ta đi, vậy chúng ta thật sự không có nhà để về rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK