Tần Dư nghe thấy câu hỏi của anh cả, còn có ánh mắt của anh, cậu bé cảm thấy vô cùng áp lực.
“Em, em không có trốn...” Sau đó cậu ấy dùng ánh mắt ai oán nhìn em gái.
Sáng sớm tinh mơ, đọc sách cái gì chứ?
Nếu như em muốn đọc sách, có thể nói trước với anh một tiếng mà! Để anh cũng có sự chuẩn bị… Anh cũng đi lấy một quyển sách để đọc cùng em.
Nếu không, em học tập chăm chỉ một mình thì có vẻ như anh quá lười biếng rồi.
Tần Mai:……
“Được rồi, xuống lầu đi, nhẹ nhàng chút, đừng đánh thức chị dâu cả.” Tần Dã không có ý định răn dạy em mình lúc sáng sớm tinh mơ, hơn nữa vợ anh còn đang ngủ.
“Vâng, em biết rồi!” Tần Dư nhìn thấy anh cả không nói thêm gì nữa, cậu bé không giấu được sự hưng phấn trong giọng nói.
Ba anh em cùng nhau đi xuống lầu.
Nói thật, Tần Dư và Tần Mai cũng khá thích tòa nhà hai tầng nhỏ kiểu nước ngoài này.
Đặc biệt là Tần Mai, cô bé rất thích giường ở đây, mềm mại hơn giường đất ở nhà rất nhiều.
Sau khi ba anh em đi rửa mặt và đánh răng.
Tần Mai ngồi xuống một chiếc ghế đẩu, ngồi dưới gốc cây trong sân đọc sách...
Còn Tần Dã thì đi xử lý đống phế phẩm ngày hôm qua.
Tần Dư không muốn ở cùng hai bọn họ, cậu ấy liền đi vào bếp.
“Thím, để cháu giúp thím nhóm lửa...”
Mẹ Dung đang nấu ăn, nghe vậy liền nhìn Tần Dư nói: “Không cần đâu, cháu cứ đi chơi đi...”
Sao Tần Dư có thể đi chơi được, nếu như cậu ấy đi, chắc là đôi mắt hình viên đạn của anh cả sẽ nhìn về phía cậu ấy.
Hơn nữa, em gái đang đọc sách còn cậu ấy thì nhàn rỗi... Sự chênh lệch quá rõ ràng.
“Thím ơi, cháu thích nhóm lửa, thím cứ để cháu nhóm lửa đi mà!” Giọng nói vô cùng nài nỉ.
Mẹ Dung: “Đứa nhỏ này, cháu ngoan quá, ở đây có nhiều đứa trẻ bằng tuổi cháu đó, cháu cũng có thể đi chơi với bọn họ...”
Tần Dư:……
Không, cháu không phải là trẻ con.
Độ tuổi mười ba, ở trong thôn dưới quê, đó không phải là độ tuổi để chơi đùa.
Dung Văn Minh cũng đã dậy, bây giờ ông ấy đặc biệt chú ý đến việc giữ gìn sức khỏe, nhất là sau khi học được quyền pháp dưỡng sinh từ con gái, ông ấy rất thích, mỗi buổi sáng sau khi thức dậy sẽ tập một lần.
Dù sao thì ông ấy vẫn muốn sống lâu hơn một chút, còn phải chờ để được bế cháu ngoại nữa đó!
Ngoại trừ Dung Yên vẫn đang ngủ, mọi người trong nhà đều đã dậy.
Lúc ăn sáng, vì biết tối qua Dung Yên ngủ rất trễ, cho nên bọn họ cũng không đánh thức cô.
Còn mấy người bọn họ dậy sớm thì ăn sáng cùng nhau...
Chuyện bọn họ không biết chính là, lúc này, Hứa Quế Lan thật sự đã dẫn chồng và mẹ chồng đến đây.
“Mẹ, Đại Toàn, chính là chỗ đó…” Hứa Quế Lan chỉ vào cổng nhà họ Dung cách đó không xa, nhỏ giọng nói.
Bà Triệu nhìn theo hướng ngón tay của con dâu, lửa giận tích tụ suốt đêm không thể đè nén được nữa, “Đi thôi.”
Hứa Quế Lan nhìn mẹ chồng vô cùng tức giận, liền hiểu rõ mẹ chồng không phải đi cùng cô ấy đến đây để chữa bệnh, cô ấy lập tức sốt ruột trong lòng.
“...Ôi, mẹ, lát nữa mẹ…” Có thể nói chuyện đàng hoàng không?
Hứa Quế Lan không muốn đến đây để cãi nhau, cô ấy chỉ muốn chữa khỏi bệnh, sau khi khỏi bệnh… Cô ấy sẽ có con.
Lúc này, thím Kim vừa đi ra ngoài mua đồ ăn trở về cũng nhìn thấy ba người bọn họ.
Thím Kim nhanh chóng bước tới, “Quế Lan... Sao cháu lại đến đây?"
Hứa Quế Lan nhìn thấy người nói chuyện là cô cả, trong lòng có chút chột dạ, bởi vì tối hôm qua cô đã hứa với cô cả không được nói cho ai biết, nhưng mà… Cô ấy không chỉ nói ra mà bây giờ còn dẫn mẹ chồng đến đây.
“…Cô cả, cháu, cháu đến đây để gặp Dung Yên…”
Thím Kim tức điên, tối qua bà ấy đã dặn dò cháu mình rất nhiều lần, vậy mà con bé vẫn nói với mẹ chồng.
Cái đầu óc này chứa đầy cứt lợn à? Bảo sao sau khi biết con bé có tình trạng này mà cũng không muốn chữa cho con bé.
“Quế Lan, cháu sao vậy chứ?"
Bà Triệu vốn đang tức giận, bây giờ nhìn thấy cô cả của Hứa Quế Lan nói những lời này, bà ta lập tức nổi giận.
“Cô cả của Quế Lan, cô lại hợp tác với người khác để lừa dối Quế Lan… Lương tâm của cô không đau à?”
Thím Kim vừa nghe thấy lời này, tầm mắt của bà ấy lập tức chuyển sang bà Triệu, hừ lạnh một tiếng
“Tôi chưa từng làm chuyện gì có hại cho người khác như một số người đâu, vậy thì tại sao lương tâm của tôi lại phải đau chứ? Lương tâm của tôi mà có đau thì cũng chỉ là đau cho mấy mụ già đanh đá tâm địa độc ác mà thôi.”