Mục lục
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy còn chờ cái gì nữa? Cháu mau đi gọi ông nội với cha cháu qua đây đi.” Ông Tần bây giờ chỉ muốn lập tức nhìn thấy cháu trai của ông ấy.

Mặc dù ông ấy cũng coi con của em hai với em ba ông ấy như con ruột, nhưng ba anh em Tần Dã chính là huyết mạch cuối cùng mà đứa con trai của Giang Họa liều c.h.ế.t sinh ra.

Chung quy vẫn có chút tình cảm khác biệt.

Vô luận là thế nào thì ông ấy cũng muốn nhận anh em Tần Dã về Tần gia.

Còn có cả tro cốt của đứa con trai với con dâu của Giang Họa mà ông ấy chưa từng gặp qua nữa thì ông ấy cũng muốn nhận về, nói là để an táng họ xuống mồ.

“Được, vậy ông cả, cháu quay về nhà trước…..Đúng rồi”, Tần Chân do dự một chút, ‘Ông cả, ông ở nhà một mình cũng không cần quá thương tâm.”

Ông Tần trừng mắt với anh một cái: ”Thằng nhóc này sao càng ngày càng dong dài thế nhỉ? Ông còn chưa được ôm chắt nội nữa, sao có thể xảy ra chuyện gì được?”

“Vâng, ông cả, cháu đi trước nhé.”

Nhà anh cách nơi này không xa, phỏng chừng lúc nãy nghe thấy động tĩnh đã sớm kéo nhau chạy tới đây rồi cũng nên.

Quả nhiên anh còn chưa kịp xuống lầu, đã nghe thấy thanh âm như sấm của ông nội nhà mình.

“Tần Chân, Tần Chân, thằng nhóc c.h.ế.t tiệt thật sự quay về rồi sao?”

Tần Chân:....

“Thôi, vậy cùng nhau đi xuống đi.”

Ông Tần cũng nghe thấy thanh âm của em hai mình.

Hai người cùng nhau đi xuống lầu.

Ông hai Tần tên là Tần Võ Xung…..Bây giờ đang ngồi chờ ở dưới lầu.

“Anh, anh không sao chứ?” Tần Võ Xung tràn đầy lo lắng nhìn về phía anh cả.

“Anh không sao.” Ông Tần lắc đầu.

“Em nghe nói có tin tức rồi, là thật sao?” Lúc Tần Võ Xung hỏi câu này, ánh mắt đánh sang nhìn về phía cháu trai ông.

Tần Chân gật đầu: ”Đúng vậy, có tin tức rồi, nhưng mà con đang tính gọi cả ba với Tần Hằng qua đây nói một thể, miễn lát nữa con lại phải nói lại.”

Tần Võ Xung nghe thấy anh nói vậy, chỉ muốn đi ra gõ cháu trai một cái:”Phi, nói lại thì làm sao? Tần Chân thằng nhóc này mày còn chê phiền phức phí nước miếng của cháu hả?”

Tần Chân:...

Thì đúng là phí nước miếng thật mà ông…

Nhưng mà e ngại ánh mắt của ông nội nên anh ấy đành nhịn, đơn giản thuật lại mọi chuyện một lần.

Tần Võ Xung là một ông lão có tính tình nóng nảy, ông nghe xong vừa tức lại vừa đau lòng.

Cảm xúc lăn lộn vài vòng cũng chưa bình tĩnh lại.

Nói xong mọi chuyện, cũng mất khoảng nửa tiếng.

“Thằng nhãi con, ở nhà thì đứng hàng thứ hai, đi đâu gặp người cũng bắt người ta gọi mình là “Tần nhị gia”, đoạt hết tên tuổi của ông nội cháu, ông cháu còn tưởng là nhân vật lợi hại gì cơ, kết quả….Có cái chuyện cỏn con bé tí này mà mày cũng không làm xong hả??”

Tần Võ Xung tức giận quát to.

Tìm được người rồi nhưng lại không mang được về, đầu của cháu trai có phải bị đập hỏng ở đâu rồi không?

Đừng tưởng rằng ông không biết thằng nhóc này ghét bỏ tên mình không đủ uy vũ, từ nhỏ ở trong đại viện đã bắt người ta gọi anh là Tần nhị gia.

Anh của ông ấy là đại gia, thằng nhãi đó là nhị gia, vậy nhị gia chân chính như ông phải xưng hô như thế nào?

Nếu bên ngoài anh uy phong bao nhiêu, thì giờ phút này túng quẫn bấy nhiêu.

Anh thật sự bị ông nội mình mắng thành thằng ngốc rồi.

“Được rồi, là đám Tần Dã bọn họ tự có suy tính, không muốn theo về….Em đừng trách Tần Chân nữa.”

Ông Tần vừa ra mặt, lửa giận của ông hai Tần lập tức xẹp không còn gì.

Sau đó ông lại hỏi: ”Anh cả, bây giờ anh tính sao? Hay là để ngày mai em đích thân đi đưa người về nhé.”

Đề nghị này ngược lại khiến Tần Chân không đồng ý: ”Ông nội à, ông không đi được, nếu ông không yên tâm thì để ba con đi.”

Tần Võ Xung ngẫm lại, nói: ”Nói cũng đúng, vậy để cháu với cha cháu đi.”

Trốn thế nào cũng không thoát khỏi cái vận mệnh phải đi này.

Cũng may anh vốn cũng đang tính đi gặp Tần Dã một lần nữa.

“Ông cả, phải rồi, em dâu Dung có cho cháu hai bình thuốc, nói là cho ông bồi bổ thân thể, một bình cho ông, một bình cho ông nội.”

Anh lấy hai bình thuốc cất ở trong áo ra.

Nhìn bộ dáng cao hứng của ông lão thì nhất thời Tần Chân có hơi do dự.

Có phải anh không nên lấy ra cái này không?

“Ông cả, em dâu Dung nói cái này là thuốc dưỡng sinh….Hình như là cho chính em ấy điều chế, cháu cảm thấy em ấy có ý tốt, nhưng để dùng thì thôi đi. Cũng không phải cháu không tin em dâu, nhưng mà…..Hình như trước đây em ấy không học y, mấy năm nay mới đi theo ai đó học thì phải….Chúng ta giữ lại xem là được rồi.”

Thực ra lúc trên đường về anh có tính vứt đi, nhưng xong lại thấy làm vậy không tốt lắm.

Nhỡ may sau này em họ có hỏi tới mà ông cả lại kêu không biết gì….Thì không phải sẽ bị lộ rồi à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK