Mục lục
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Hai, ba trăm đồng? Sao cô không đi cướp luôn đi? Chỉ là gãy chân mà thôi, ở nhà không nghỉ ngơi không được à?”“Cô đưa xe đạp cho tôi trước, sau đó mang toàn bộ thịt và rau củ quả đến đây, mấy người trưởng bối chúng tôi còn chưa được ăn, hai vợ chồng cô làm tiểu bối không thể hiếu kính một chút à?”Dung Yên cười ha hả hai tiếng.

“Tôi từng gặp rất nhiều người không biết xấu hổ, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy người không biết xấu hổ đến mức như bà.

Quả nhiên chỉ cần tôi sống đủ lâu, vậy đúng thật là loại người nào cũng có thể nhìn thấy được.


”Bà Vương tức muốn chết:“Ai không biết xấu hổ? Cô nói rõ ràng cho tôi nghe, nếu như hôm nay cô không nói rõ ràng, thì cô đừng hòng đi đâu.

”Dung Yên cười lạnh nói: “Còn không phải là bà không biết xấu hổ sao? Thấy nhà người ta có chút đồ tốt liền muốn đem về nhà, phàm là người có chút giống con người, cũng không thể làm ra chuyện không hề giống với con người như thế này đâu”.

Cho dù đầu óc của bà Vương có tệ đến đâu, bà ta cũng nghe ra được con nhóc này đang mắng bà ta đó!Bà Vương tức muốn hộc máu, nảy ra suy nghĩ độc ác, bà ta giơ tay ra muốn cào mặt Dung Yên.

Bà ta chính là muốn cào nát mặt Dung Yên.

"Tôi đánh chết cô, con tiện nhân này! ”Những chiếc móng tay màu đen duỗi ra, chỉ cách mặt Dung Yên một chút thôi.

Dung Yên trực tiếp dịch chuyển sang một bên.

Bà Vương chính là một lòng muốn dạy dỗ Dung Yên một bài học nhớ đời, cho nên bà ta nhào đến với sức lực rất mạnh, lúc này Dung Yên vừa tránh ra, bà ta không kịp đứng vững chân, trực tiếp ngã xuống thửa ruộng bên đường.


Khiến bà ta bị ngã chổng vó lên trời.

Bà Vương đau đớn kêu lên: “Ui da, giết người rồi! Mọi người mau đến đây đi! ”Dung Yên nhìn thấy bà ta nằm ở đó không chịu đứng dậy, gào thét inh ỏi, cô hừ một tiếng, trực tiếp rời đi như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Bà ta tự mình ngã, chuyện này liên quan gì đến cô chứ?Thích nằm bao lâu thì cứ nằm bấy lâu đi.

Cô còn chưa so đo chuyện bà già ác độc này vừa rồi muốn giơ tay cào mặt để hủy dung mình đâu.

Bà Vương gào lên hai tiếng, không đợi được cô sợ hãi đến đỡ bà ta đứng dậy, ngược lại nhìn thấy Dung Yên cứ như vậy mà đi luôn.

Lúc này bà ta sốt ruột rồi,“Không được đi! ”Dung Yên cười khẩy, không thèm để ý đến bà ta.

Bà Vương không gọi Dung Yên đứng lại được thì bà ta càng thêm tức giận.


Bà ta rống lên: “Không được đi, cô đánh người còn muốn bỏ đi sao? Có còn thiên lý không vậy?”Dung Yên dừng bước, cô quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng lại có thêm vài phần châm chọc: “Bà già, đương nhiên là có thiên lý rồi, nhưng người giống như bà! ”Cô khẽ cười nhạo,“Ông trời cũng không thèm để ý đến bà đâu, nếu không thì, bà đi báo cảnh sát đi, tôi đợi bà ở trong thôn này! Đảm bảo sẽ không hèn nhát bỏ trốn.

Nhưng mà! ”Giọng nói đột nhiên nghiêm túc thêm vài phần: “Nếu như có tin đồn tôi đánh bà truyền ra ngoài, vậy thì bà không báo cảnh sát, tôi cũng phải đi báo, không tin, bà có thể đi thử xem.

“Nói xong lời này, cô liền nghênh ngang rời đi.

Nhìn bóng lưng kiêu ngạo kia, bà Vương tức giận đến mức suýt chút nữa ngất luôn.

Bà ta tức giận đến mức lại mở miệng mắng lớn: “Con khốn nạn này, bảo sao cô lại gả cho thằng Tang Môn tinh Tần Dã kia! ”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK