Mục lục
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Dã cũng không đi ngủ theo lời mẹ vợ nói, khi mẹ vợ đi thì anh quét trong ngoài toàn viện một lượt.

Ngoài ra, anh còn phải nghĩ cách kiếm tiền trong thời gian gần đây.

Cũng không thể cứ mãi ở trong nhà như vậy.

Hơn nữa, cho dù có đi học đại học thì anh vẫn phải dành ra một nửa thời gian để kiếm tiền, không thể ngồi mát ăn bát vàng như thế.

Vợ anh đã nỗ lực như vậy, vậy anh cũng phải cố gắng hơn nữa mới được.

Đương nhiên, trước mắt có một chuyện cần phải giải quyết……Nghĩ đến cái bồn hoa tối hôm qua, đôi mắt anh hiện lên tia nguy hiểm.

Sau khi Dung Yên rời giường thì cũng không thấy Tần Dã.

Vì thế cô hỏi ba Dung đang trồng rau, "Ba, ba không thấy Tần Dã ạ?"

"Không thấy, có thể là đã đi mua đồ ăn với mẹ con." Dung Văn Minh cũng không ngẩng đầu lên nói một câu, bây giờ ông ấy đang tập trung vào việc nhỏ này.

Vừa rồi ông ấy đã mua hạt giống rau về.

Dung Yên vừa nghe thấy lời này thì cô cũng không còn để ý nữa mà đi thẳng vào phòng bếp, tùy tiện ăn một chút lấp dạ.

Về phòng mình trước, lấy ra đồ vật đã chuẩn bị tốt, sau đó đi tìm Tần Mai, bởi vì bắt đầu từ hôm nay cô muốn dạy cho Tần Mai vẽ tranh.

"Chị dâu." Đôi mắt Tần Mai sáng lấp lánh, cô ấy đã sớm ngồi ở bên kia.

"Nhìn cái này xem, chị mang cho em." Dung Yên đặt đồ vật ở trên bàn.

Biểu cảm của Tần Mai có chút kích động, "Cảm ơn chị dâu."

Dung Yên thích nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô ấy, "Việc này có gì đâu mà phải cảm ơn, trước tiên em lấy mấy thứ này ra, lát nữa chị sẽ dạy em từ bước cơ bản."

Lúc trước cô đã biết Tần Mai rất nhạy cảm với màu sắc nên đã quyết định dạy Tần Mai hội họa.

Hơn nữa trước đó cũng đã hỏi qua Tần Mai thì cô bé tỏ ra rất thích.

Nếu như muốn học giỏi thì phải bắt đầu từ sở thích và đam mê của bản thân.

"Vâng." Tần Mai ngoan ngoãn lên tiếng.

***

"Tần Dã? Tại sao cậu lại đến đây?" Tề Ngạn không nghĩ đến vừa tới làm đã gặp phải Tần Dã.

Sớm như vậy đã tới nằm vùng rồi sao?

"Kết quả xét nghiệm ngày hôm qua đã có chưa?" Tần Dã hỏi trực tiếp.

Tề Ngạn lắc đầu, "Hẳn là còn chưa có, tôi còn chưa có đi vào, thế này đi, tôi sẽ kêu người đi xem. Cậu đợi trong sở đợi một lát? Hay là cậu đi về trước?"

"Tôi chờ ở đây." Tần Dã cũng không tính cứ như thế trở về.

"Vậy được, đi vào chờ đi!"

Lúc hai người đi vào đại sảnh, Tiểu Vương phụ trách việc quản lý ca làm việc hôm qua đã đi tới, "Đội trưởng Tề, không xong rồi, cái mẫu đưa hôm qua cũng đã biến mất."

Tề Ngạn vừa nghe thấy lời này thì khuôn mặt của anh ấy lập tức biến sắc, "Tại sao lại không thấy nữa?"

"Tôi đã hỏi qua, không biết, giờ không thấy mẫu đó đâu nữa. Khoa xét nghiệm bên kia mới gọi điện thoại cho tôi xong."

Vẻ mặt Tề Ngạn rất không tốt, "Vậy bọn họ có nói là mẫu xét nhiệm biến mất từ lúc nào không?"

"Sáu giờ sáng nay, bởi vì hôm qua bên tổ này có chút việc nên không có xét nghiệm trước, chờ đến sáng hôm nay lúc bọn họ lấy mẫu để xử lý thì phát hiện đã không thấy nữa, bên kia gọi điện thoại tới còn tưởng rằng chúng ta đã lấy mẫu về".

Tề Ngạn cảm thấy chuyện này có chút phiền phức, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, "Cái bồn hoa ngày hôm qua đâu? Còn ở đây không?"

Nếu như còn, vậy thì trong đất chắc sẽ còn lưu lại chút hương vị.

"Còn." Tiểu Vương gật đầu.

Lời này làm Tề Ngạn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Cậu đi lấy cái bồn hoa kia đem lại đây."

Tiểu Vương gật đầu, lập tức đi lấy bồn hoa.

Tề Ngạn hậu tri hậu giác ý thức được Tần Dã còn đang ở đây.

Vì vậy nên quay đầu nhìn về phía anh, "Tuy rằng đồ vật đưa đi kiểm tra đã bị lấy mất, nhưng mà cậu yên tâm, chuyện này có thể thấy được có người xấu giở trò quỷ. Việc này nhất định sẽ được điều tra rõ ràng."

Tần Dã không nói gì, bởi vì anh cũng không yên tâm.

Anh thật sự không nghĩ rằng đồ vật ở đồn công an cũng sẽ bị lấy mất.

Đối phương có năng lực lớn như vậy sao?

Đặc biệt là khi nhìn thấy chậu hoa mà Tiểu Vương ôm tới, anh trực tiếp nói một câu, "Đây không phải là chậu hôm qua đưa tới."

Tề Ngạn: ……?

"Cậu nói cái gì?"

Vẻ mặt Tần Dã lạnh lùng, "Ý của tôi là……Đây không phải là chậu hoa được đưa tới ngày hôm qua."

Lần này Tề Ngạn không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.

Anh ấy bảo Tiểu Vương đặt chậu hoa xuống.

Vốn anh ấy định hành động luôn, nhưng lại nhớ tới cái gì, nên lấy một đôi bao tay từ trong túi áo đồng phục ra, còn thuận tay lấy thêm một cái kính lúp.

Anh ấy cẩn thận phân biệt……

Tiểu Vương thấy sắc mặt anh ấy không tốt, nên trực tiếp hỏi, "Đội trưởng Tề, có vấn đề gì sao?"

Thần sắc Tề Ngạn nghiêm túc thêm vài phần, "Đương nhiên là có vấn đề, bởi vì đúng là chậu này không phải chậu ngày hôm qua, cậu xem đất trong chậu không giống nhau, mặt khác cũng chỉ có một loại vân tay trên đó, cậu cho rằng như vậy là bình thường?"

Tiểu Vương: …….

Vậy nhất định là không bình thường, mới nãy cậu ấy đã chạm vào bên ngoài cái chậu, nếu chỉ có dấu vân tay của một người, nói cách khác dấu vân tay lưu lại trên đó chỉ có một mình cậu.

Vẻ mặt Tề Ngạn trầm trầm, "Đi điều tra xem tôi hôm qua người nào ra vào nơi này sau nửa đêm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK