Anh ấy còn có thể nói cái gì?
Nhưng mà, đổi lại thành bất luận người nào thì cũng không thể nhẫn nhịn việc này.
Ho nhẹ một tiếng, "Pháp luật sẽ trả lại công bằng cho cô……" Nên không cần động thủ đánh người.
"Cảm ơn, tôi tin tưởng vào nhà nước." Dung Yên ngồi thẳng người lên.
Nếu không phải có công an ở đây, thì không chỉ dừng lại ở hai cái tát vừa đủ mạnh kia đâu mà cô sẽ tát Từ Khả thành đầu heo.
Lâm Quân cảm thấy đây là một cô gái tốt, tam quan chân chính.
Từ Khả bị đánh sắp điên rồi, "Tôi muốn kiện cô ta đánh tôi……"
Dung Yên quay đầu cười lạnh, "Này không phải do cô xứng đáng sao? Hay là tôi đã đánh cô quá nhẹ rồi?"
Vẻ mặt của cô lạnh lùng, như thể nếu Từ Khả nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa, cô sẽ động thủ thêm lần nữa.
Từ Khả sợ hãi trước sự tàn nhẫn của người phụ nữ này, đó là một người dám đánh người khác ở trước mặt công an.
Một chút cô ta cũng không muốn mặt mình lại chịu thêm tội.
Co rúm lại một chút, nửa người trên lùi về phía sau, cách xa bàn tay kia một khoảng.
Dung Yên nhìn bộ dạng này, trong lòng ôi một tiếng, vì để cho lỗ tai mình không bị đầu độc trong suốt quãng đường đi.
Cô lạnh giọng cảnh cáo: "Tôi khuyên cô đừng có mà khóc lóc, tiếp tục làm ảnh hưởng tâm trạng của tôi…Tôi có thể đánh cho cô tàn phế nửa người."
Từ Khả: "......" Tiện nhân này cũng quá kiêu ngạo, còn có công an ở đây đấy, thế mà cô ta lại dám trắng trợn uy h.i.ế.p mình như vậy.
Đây là ỷ vào việc công an đứng về phía cô sao?
Tức nghẹn, nhưng cô ta thật sự không dám khóc.
…
Tần Dã nằm ở trên giường tính nhẩm thời gian ở trong lòng.
"Tần Dư……"
Tần Dư đang ở trong sân nghe được anh cả gọi, vội vàng chạy vào, "Anh cả, có chuyện gì, có phải anh muốn đi nhà xí hay không?"
Tần Dã: …….
Trừ cái này ra anh không còn gì khác sao? Hay thằng nhóc này nghĩ anh là một thùng đựng nước tiểu?
"Em đi xem đi, chị dâu của em sẽ sớm trở lại thôi."
Tần Dư vừa nghe được, vội vàng nói: "Vâng ạ, giờ em đi liền đây."
Cậu ấy nhanh chóng chạy ra ngoài, mới tới gần cây hòe lớn, cậu ấy lại nhìn thấy chị dâu bước xuống từ chiếc xe ô tô của cảnh sát.
Từ từ……Xe đạp của chị dâu đâu? Đi đâu vậy?
Cũng may là không bao lâu, đã nhìn thấy một công an khác dừng chiếc xe đạp đang chạy lại, chiếc xe đạp mà công an kia đi chính là xe của chị dâu, điều này làm cho Tần Dư không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Xe đạp không mất là may rồi.
Còn những thôn dân nhàn rỗi ngồi dưới gốc cây hòe già nhìn thấy xe công an thật sự tới thì họ vô cùng khiếp sợ.
Vợ Tần Dã này…… Đúng thật là có năng lực.
Gan to bằng trời.
Lâm Quân và Dung Yên lần lượt xuống xe, còn Từ Khả, cô ta co ro trên xe không tự mình xuống được.
Thật sự quá mất mặt.
Bên ngoài có nhiều thôn dân như vậy, nếu họ biết chuyện của cô ta…… Thì sẽ nghĩ như thế nào chứ?
Dung Yên cũng không quan tâm thôn dân thấy thế nào hay nghĩ thế nào, cô nói với Lâm Quân: “Lâm đội, ký túc xá của thanh niên trí thức ở bên kia, tôi dẫn anh tới đó.”
Lâm Quân gật đầu, “Được.”
Sau đó anh ấy quay đầu, “Tiểu Vương, cậu đi điều tra đi.”
Tiểu Vương lập tức lên tiếng, “Vâng, Lâm đội.”
Đúng lúc các thôn dân ở hiện trường bị cậu ấy bắt được, hỏi thăm từng người.
Các thôn dân được yêu cầu phối hợp điều tra thì trong lòng không khỏi than khổ:……
Nếu cho họ thêm một cơ hội, dù thế nào họ cũng sẽ không ở lại đây xem náo nhiệt.
Nhưng mà, phối hợp vẫn phải phối hợp, nếu một người đã chịu mở miệng, việc điều tra sẽ diễn ra thuận lợi hơn nhiều…… Đây đúng là tam sao thất bản.
Tiểu Vương chọn lọc những thông tin hữu ích từ người dân.
Đợi lúc đại đội trưởng vội vàng đuổi tới, trên cơ bản cuộc điều tra thôn dân đã gần như kết thúc.
Còn ở bên ký túc xá của thanh niên trí thức, Cố Lan nhìn người đứng ở cửa khiến toàn thân cô ta sững sờ.
Còn Ngưu Du Liên và Hoàng Mẫn thì vô thức đứng thẳng người.
Lâm Quân chưa bước vào, ánh mắt anh ấy đảo qua, tầm mắt dán chặt vào người nào đó, “Cô chính là Cố Lan.”
Cố Lan: “…… Phải.”
A a a! Dung Yên, tiện nhân này, cô thật sự dám báo án sao?
Sao lại dám chứ?
Lâm Quân: “Có một vụ án cần cô theo chúng tôi trở về phối hợp điều tra, mời đi theo chúng tôi một chuyến.”
Cố Lan:……
Sợ hãi, cô ta có thể từ chối không?
Cơ thể không thể kiểm soát được mà run bần bật.
Lâm Quân không lập tức tiến lên dẫn người đi, mà hỏi hai người ở cùng vài câu hỏi, bao gồm cả chuyện của Từ Khả.