Cho nên cô vào trong không gian rửa mặt……
Nửa giờ sau, cô đi ra khỏi phòng, nhìn thấy vợ Thiết Trụ đang quét rác trong sân.
Vừa thấy cô ra ngoài liền vội vàng chào hỏi, “Đồng chí Dung, cô dậy rồi.”
Lúc Dung Yên nghe thấy xưng hô này, không khỏi nhướng mày, cô nhớ rõ tối qua cô ấy vẫn gọi mình là chị dâu, sao hôm nay xưng hô đã thay đổi rồi?
Chuyện gì đã xảy ra thế?
Nhưng mà, nhìn vẻ mặt của vợ Thiết Trụ, cũng không giống chuyện sức khỏe của Thiết Trụ không tốt.
Hình như vợ Thiết Trụ nhận ra được sự khó hiểu của cô, cho nên vội vàng giải thích, “Hai ngày nay tôi lo lắng cho Thiết Trụ, cũng không chú ý đến chuyện xưng hô không đúng, Thiết Trụ lớn hơn Tần Dã hai tuổi, tôi cũng lớn tuổi hơn cô, gọi chị dâu cũng không đúng, tôi thấy…… gọi là đồng chí Dung…… thì tốt hơn.”
Sao có thể hai người cùng gọi đối phương là chị dâu được.
Thật ra nên gọi Dung Yên là em dâu, chỉ là cô ấy cảm thấy thân phận của mình không thích hợp, Dung Yên là đại ân nhân cứu mạng cả nhà bọn họ đó.
Cô ấy nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể gọi đồng chí Dung.
Sau khi Dung Yên nghe xong có chút kinh ngạc, bởi vì từ trước đến giờ cô không để ý đến vấn đề này lắm: “Vậy thì chị dâu gọi tôi là Dung Yên đi!”
“Chuyện này, có chút không thích hợp?” Vợ Thiết Trụ do dự.
Dung Yên nói thẳng: “Việc này có gì không thích hợp chứ, tên không phải dùng để gọi sao? Người khác gọi tôi là đồng chí Dung cũng được, nhưng nếu chị dâu cũng gọi tôi là đồng chí Dung thì có chút xa lạ rồi.”
Vợ Thiết Trụ đương nhiên muốn kết bạn với Dung Yên, dù sao thì cô không chỉ là ân nhân của nhà họ mà còn có y thuật lợi hại như vậy nữa.
Ai lại không muốn làm bạn với một bác sĩ giỏi chứ?
Hơn nữa chồng cô ấy, Thiết Trụ và Tần Dã là là anh em tốt, mối quan hệ càng trở nên thân thiết hơn.
Cho nên sau khi nghe Dung Yên nói như vậy, cô ấy liền thức thời gọi một tiếng: “Dung Yên.”
Dung Yên hỏi chuyện khác: “Chị dâu, tối qua Thiết Trụ có ổn không?”
“Đêm qua anh ấy có chút đau, nhưng vẫn còn ổn.” Vết thương nặng như vậy... Nếu không đau thì mới là lạ.
Dù sao thì con người yếu đuối, chứ không phải sắt thép.
Dung Yên: “Đau là chuyện bình thường, mấy ngày nay đều sẽ đau, chỉ cần không phát sốt là được.”
Vợ Thiết Trụ vội vàng nói: “Không phát sốt, tối qua chị vẫn luôn vẫn luôn để ý, sờ cái trán và tay, nhiệt độ đều không cao.”
Dung Yên gật đầu, “Vậy thì tốt rồi, lát nữa tôi sẽ đi xem thử.”
Vợ của Thiết Trụ nghe thấy lời này rất vui mừng, “Vậy em bận việc trước đi.”
Lúc này Tần Dã từ trong bếp đi ra, “Vợ, bữa sáng đã chuẩn bị xong, có thể ăn rồi.”
Dung Yên gật đầu: “Được.” Sau đó cô nhìn về phía vợ Thiết Trụ, “Chị dâu, chúng ta cùng ăn sáng đi.”
Vợ Thiết Trụ vội vàng xua tay, “Không cần, chị ăn rồi, mẹ chồng chị sáng nay đã đem đồ ăn đến đây, bây giờ bà ấy về nhà rồi.”
Nhà nào cũng không dư dả lương thực …… Huống hồ hai vợ chồng Tần Dã cứu Thiết Trụ, chẳng lẽ còn muốn ăn chùa nữa sao? Vậy thì bọn họ cũng quá không biết tốt xấu rồi.
Cô ấy cũng không ăn nổi!
Dung Yên nghe thấy cô ấy ăn rồi, liền mặc kệ cô ấy.
Tần Dã: “Vợ, anh đi lấy đồ ăn cho em.”
“Đi chung đi.” Dung Yên cùng anh đi vào phòng bếp.
Dù sao trong phòng bếp nhỏ cũng có bàn ăn, ăn một bữa sáng mà thôi, cũng không cần thiết phải chuyển đến chuyển đi.
Vợ Thiết Trụ nhìn theo bóng lưng của hai người, trong mắt có chút hâm mộ.
Hai vợ chồng bọn họ thật hạnh phúc…… Ít nhất cô ấy chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào dậy sớm để làm bữa sáng cho vợ mình.
Ngay cả khi vừa mới kết hôn…… Thiết Trụ cũng sẽ không nấu cơm cho cô ấy.
Dung Yên thật sự có phúc khí, nhưng mà, Dung Yên là người giỏi giang, Tần Dã đối xử tốt với cô ấy cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng nếu như đổi thành người khác…… Chắc là cũng sẽ cung phụng Dung Yên giống như tổ tiên vậy.
Dung Yên ngồi xuống, nhìn đồ ăn sáng trên bàn, “Sáng sớm mà anh nấu nhiều vậy sao? Bánh quẩy này là anh mua à?”
“Ừm, ngoại trừ cháo trắng và trứng gà là anh nấu thì mấy món còn lại anh đến tiệm cơm quốc doanh mua đó, bánh bao thịt rất ngon, còn có bánh quẩy này nữa, anh nghĩ em sẽ thích ăn.”
Dung Yên vẫn rất chú ý đến nhu cầu ăn uống, dù sao thì đời người phần lớn thời gian đều xoay quanh việc ăn uống tiêu tiểu.
“Vất vả rồi! Anh cũng ăn đi.”
Đôi mắt Tần Dã sáng rực thêm vài phần, “Được.”
“Đúng rồi, hôm nay anh phải đi làm à?” Dung Yên hỏi.
“Anh đến trạm máy móc nông nghiệp xem thử trước, nếu không có chuyện gì thì anh sẽ về nhà, không phải em muốn đến đồn công an sao? Hay là em đợi anh một lát, anh về rồi đi chung với em.”
Hôm qua Tần Dã không đến trạm máy móc nông nghiệp, hôm nay anh muốn đến đó xin nghỉ phép.
Dung Yên: “Anh cứ bận việc của mình đi, một mình em đến đồn cảnh sát cũng được mà, dù sao chỉ nói vài chuyện của bọn buôn người mà thôi.”
“Vậy được.” Không đi chung cũng không sao, dù sao bản thân anh cũng có thể đến đồn cảnh sát hỏi thăm.