Những người khác đều ngạc nhiên không thôi, không nghĩ tới cô gái xinh đẹp như vậy mà lại khỏe mạnh như thế.
Một người kéo hai người, thế mà không làm cho người ta tránh thoát được.
Điều này có chút lợi hại!
"Ba, cứu con……"
"Anh Thuận, cứu em……Cô ta điên rồi……"
Minh Tả Thuận nhanh chóng hoàn hồn: "Cô buông hai người họ ra!"
Ông ta chưa từng gặp qua người không biết quy tắc như vậy.
Nói ra tay liền ra tay.
Quả nhiên, người ở nông thôn đúng là không nói lý như vậy, không biết tốt xấu chút nào……Đạo lý đối nhân xử thế và tình cảm cơ bản nhất đều không hiểu sao?
Ông ta đâu biết rằng phương châm của Dung Yên là có thể ra tay thì tuyệt đối không nói nhiều, nếu để cho cô nói chuyện……Thì vấn đề có chút nghiêm trọng.
"Cô không có quyền gì để mang bọn họ đi."
Dung Yên trả lại một cái khịt mũi coi thường.
Minh Tả Thuận nhìn vẻ mặt của cô, thì rất tức giận.
Lúc muốn duỗi tay thì Tần Dã đã kìm tay ông ta lại: "Tôi khuyên ông đừng ra tay”
Dung Yên kéo theo hai người đang giãy giụa rời đi.
Minh Tả Thuận trơ mắt nhìn, ánh mắt ông ta âm trầm nhìn về phía Tần Dã: "Tần Dã đúng không? Cậu là người nhà họ Tần, chẳng lẽ không để ý đến tình cảm giữa hai nhà Tần Minh sao? Cứ tùy ý để cho vợ cậu làm xằng làm bậy như vậy à?"
Đúng lúc này, có ba người mặc quần áo chế phục đi tới trước mặt Minh Tả Thuận: “Ông có phải Minh Tả Thuận hay không”
Minh Tả Thuận nhìn thấy bọn họ liền có cảm giác không tốt.
Nhưng không có thời gian cho ông ta nghĩ nhiều: “Tôi, tôi là Minh Tả Thuận, xin hỏi có chuyện gì?”
“Có người cử báo ông lợi dụng chức quyền để nhận vật phẩm đắt tiền, lợi dụng chức vụ để làm hành vi vi phạm quy định trái pháp luật, làm phiền ông đi theo chúng tôi quay về phối hợp điều tra”
Minh Tả Thuận liền bị mang đi như vậy.
Mọi người vây xem:……
Vốn dĩ ban đầu bọn họ là vì vây xem ba cô gái đánh nhau.
Kết quả, không ngờ bọn họ lại chứng kiến được một quả dưa lớn như thế này.
Kết quả rất nhanh đã điều tra ra, Minh Tả Thuận bị cử báo đúng người đúng tội nên bị phạt tù trung thân, còn chuyện chậu hoa cuối cùng do Từ Khả đứng ra gánh tội hết nên Minh Lệ Bình được thoát thân.
Sau phong ba này thì Tần Dã cũng phải đi tới viện nghiên cứu làm việc.
.....
Hôm nay Dung Yên vừa ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy Tần Dã: “Vợ ơi.”
Dung Yên nhìn anh, cảm thấy nhiều ngày không gặp mà khí chất quanh người anh đã thay đổi rất nhiều…..Cảm giác như cả người càng trở nên trầm ổn hơn.
“Sao hôm nay anh đã quay về rồi?”
Lúc này, ngõ hẻm ở cách nhà bọn họ rất xa, cho nên bây giờ ở đây cũng chỉ có hai người họ.
Vậy nên, Tần Dã không kìm lòng nổi, nói một câu: “Anh nhớ em.”
Dung Yên nhướng mày, đang muốn nói cái gì đó thì mẹ cô đi ra ngoài.
Thời điểm mẹ Dung nhìn thấy Tần Dã, lập tức kích động đến mức đẩy con gái ruột sang một bên.
“Tiểu Tần, con về rồi sao?!” Giọng điệu tràn ngập kinh hỉ.
Dung Yên:....
Mẹ thân yêu, mẹ vừa đẩy con suýt thì đụng vào khung cửa luôn rồi đó mẹ có biết không?
“Mẹ, con về rồi.” Tần Dã còn chưa bày tỏ đủ nỗi nhớ nhung của mình với vợ thì đã bị mẹ vợ nhìn thấy, đành phải quay sang chào hỏi bà trước.
“Trở về là tốt rồi!” Mẹ Dung thực vui vẻ, trên mặt hiện rõ sự vui sướng, sau đó bà bắt đầu đánh giá con rể: “.....Tiểu Tần, sao nhìn con có vẻ gầy đi nhiều như vậy? Đồ ăn ở chỗ làm không ngon sao?”
Cô thế mà không nhìn ra nổi Tần Dã gầy chỗ nào.
Tần Dã nhanh chóng trả lời: “Mẹ, con không gầy chút nào.”
Mẹ Dung khẳng định chắc nịch: “Chắc chắn gầy đi rồi, nhìn mặt con kìa….” Không giống như lúc còn ở nhà nữa.
Dung Yên nhìn thấy Tần Dã còn muốn mở miệng, bèn nói trước: “Tần Dã, anh phải biết trên đời này có một loại gầy gọi là…..Mẹ vợ của anh cảm thấy anh gầy.”
Tần Dã:....
Mẹ Dung ném một ánh mắt khinh bỉ sang cho con gái.
Dung Yên bị khinh bỉ nói: “Nếu đã về rồi thì đi vào nhà nói chuyện đi. Cho dù mẹ có vui sướng thì cũng không thể đứng ở ngoài này mãi được đúng không?”
Mẹ Dung rất tán đồng với lời này.