“Sao lại tìm được?”
“Việc này anh không thể giải thích tỉ mỉ được, chuyện này cụ thể thế nào cũng không thể dùng dăm ba câu để giải thích được! Nhưng xem ra chuyện này là do phía trên tạo áp lực... Dù sao thì anh cũng tìm được thứ đó rồi.”
Dung Yên:……
Áp lực từ phía trên?
Nhưng nghĩ đến chuyện đồ để ở sở cảnh sát lại bị mất, phía trên chắc chắn phải nghiêm túc điều tra rồi.
“Bọn họ không nói gì à?”
Tần Chân: “Việc này vẫn đang trong quá trình điều tra, chưa có kết quả cuối cùng. Nhưng mà, Minh Lệ Bình đã bị bắt đi.”
“Đúng rồi, còn có một người khác liên quan đến vụ án này, đó là…”
Anh ấy còn chưa kịp nói tên, Dung Yên đã nói ra cái tên đó: “Là Từ Khả.”
Tần Chân rất ngạc nhiên: “Ơ, sao em lại biết?”
Sắc mặt Dung Yên rất bình tĩnh: “Bởi vì hôm nay em vừa nghe ông nội nói rằng Từ Khả gả vào nhà họ Minh, cho nên cô ta nhất định có nhúng tay vào chuyện này. Bởi vì…”
“Tại sao chứ?” Tần Chân hỏi.
Hôm nay anh ấy bận muốn c.h.ế.t mới điều tra ra cụ thể được.
Khóe miệng Dung Yên nhếch lên một tia cười lạnh: “Bởi vì em và cô ta có thù oán, năm ngoái, em là người đưa cô ta đến đồn cảnh sát, cô ta vốn phải đến nông trường để cải tạo… Kết quả lại được thả ra, anh nói xem, cô ta có mối quan hệ như vậy với nhà họ Minh, có hận em không?”
Tần Chân nghe những lời cô nói, đôi mắt trừng lớn.
“Có chuyện như vậy sao?” Anh ấy thực sự không biết.
Tần Dã gật đầu: “Năm ngoái lúc Yên Yên tham gia thi đại học, cô ta đã bỏ thuốc cô ấy… khiến cho Yên Yên vì cơ thể không thoải mái mà thi trượt”
Nếu không phải lần này Dung Yên thi tốt như vậy thì có thể sẽ có người nói rằng cô vốn không thi đậu được.
Nhưng thành tích lần này của Dung Yên là hạng một toàn tỉnh, vậy thì Từ Khả đã khiến Dung Yên đi học đại học trễ một năm rồi.
Sắc mặt Tần Chân tối sầm lại: “Vậy thì cô ta thực sự có tiền án.”
“Thông tin từ đồn cảnh sát… Minh Lệ Bình chỉ nói muốn có quan hệ tốt với hàng xóm, cho nên mới tặng một chậu cây, cô ta nói, người đề nghị ban đầu là Từ Khả, chậu cây đó cũng là Từ Khả tìm được, lúc đó cô ta cũng không để ý nhiều nên tặng cho mọi người làm quà nhà mới, chủ yếu là vì muốn thông qua nhà mọi người để hàn gắn mối quan hệ giữa nhà họ Tần và nhà họ Minh.”
Ông Tần nói: “Cháu đi giục Tề Ngạn, bảo cậu ấy điều tra kỹ chuyện này, cũng không thể vì những chuyện trước kia mà võ đoán, phải đúng sự thật.”
Tần Chân lập tức gật đầu: “Cháu biết rồi.”
Anh ấy giơ cổ tay lên xem giờ trên đồng hồ: “Cháu phải đi đây.”
Thấy anh ấy sắp rời đi, mẹ Dung vội hỏi: “Tiểu Dư có quen với việc ở trong quân đội không?”
Tần Chân cười nói: “Thím, sáng nay Tần Dư mới đi mà, mới có nửa ngày thôi, thằng bé có thể thích ứng gì chứ, nhưng mà thím yên tâm, em ấy không bị thiệt thòi đâu, hơn nữa, thằng bé này cũng khá giỏi đó, mới đến thôi mà đã kết bạn được rồi.”
Lúc này, ông Tần cũng cảm thấy hứng thú: “Ai vậy?”
“Tề Toàn, đứa con trai mười ba tuổi của anh cả Tề Ngạn, hình như sáng nay hai thằng bé đánh nhau một trận, cuối cùng lại thành không đánh thì không quen biết...” Điều anh ấy không nói chính là Tần Dư đã đánh khiến người ta phục luôn rồi.
Dung Yên: “...” Tề Toàn! Người đặt tên có nghiêm túc không?
Sao không tên là Tề Phát luôn đi?
Nhưng mà, Tần Dư kết bạn nhanh đến vậy cũng khiến mọi người ngạc nhiên.
Đúng như dự đoán, cậu bé này không thể suốt ngày bị nhốt ở nhà từ sáng đến tối được, phải đi ra ngoài nhìn thế giới rộng lớn mới được.
“Được rồi, cháu đi trước đây.”
Tần Chân cũng không ngờ rằng mình lại ở đây lâu như vậy
“Đi cẩn thận nhé.” Mẹ Dung nghe tin Tần Dư vẫn ổn thì trong lòng bà ấy liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bà ấy thương Tần Dư nhất, thằng bé rất hiểu chuyện.
Đương nhiên, bà ấy cũng rất thương Tần Mai, cô bé cũng rất ngoan ngoãn.
Tần Chân rời đi, ông Tần cũng không muốn ở lại nữa, dù sao chuyện của nhà họ Minh, ông ấy phải đến nhà hỏi rõ ràng mới được.
Bắt nạt con cháu của ông ấy, dùng thủ đoạn bẩn thỉu hèn hạ như vậy... Thật sự cho rằng nhà họ Tần không có ai sao?
“Ông nội, để Tần Dã đưa ông về đi.” Dung Yên mở miệng nói.
Đương nhiên Tần Dã sẽ không từ chối.
Anh gật đầu: “Được.”
Ông Tần cũng không từ chối, ông ấy đã sống đến từng tuổi này rồi, không biết có thể sống được bao lâu, có lẽ có hôm nay lại không có ngày mai!
Được gần gũi với cháu trai lớn, đó là điều ông ấy mong còn không được.
Hai ông cháu rời đi.
Lúc này Dung Văn Minh lại nhìn con gái mình: “Yên Yên, con nói cho cha mẹ nghe chuyện chậu cây đi, sao cha lại nghe không hiểu?”
Dung Yên liền kể lại chuyện đồ hai vợ chồng cô đem đến đồn cảnh sát tối hôm qua bị mất.
Dung Văn Minh:……
Mẹ Dung:……
Hai người bọn họ đều rất tức giận.
Dung Yên biết bọn họ sẽ tức giận.
“Được rồi, đừng tức giận, hai người tức thì không tốt cho sức khỏe, những người đó chắc chắn sẽ vui vẻ.”
Bên này, Tần Dã đã tiễn ông nội về đến nhà họ Tần.
“Cháu về trước đi, ông đến nhà họ Minh một chuyến.”
Tần Dã nghe vậy thì lập tức nói: “Không cần phải đi, chỉ cần đợi bọn họ đến nhà là được.”