Nhìn các bộ môn ở dưới, Tương Trung Nhạc trong lòng hiểu được. Y chính là muốn buộc những người này phải cố gắng thu hút đầu tư. Nếu không cho bọn họ một chút áp lực thì cục diện kinh tế của huyện Nam Vân chỉ sợ là vĩnh viễn không bao giờ được đổi mới.
Có phòng Y tế làm điển hình, con số mà các bộ môn khác báo lên đều rất cao. Mọi người tâm tư giống nhau. Đến lúc đó nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì cũng không trách được mọi người. Tương Trung Nhạc tổng cũng không thể đem tất cả mọi người đi xử lý.
Buổi tối, Tương Trung Nhạc mời Tăng Nghị dùng cơm:
- Thật sự phải đi xuống giúp đỡ người nghèo sao?
- Quyết định rồi!
Tăng Nghị gật đầu:
- Ngày mai đi.
- Vậy cậu cần phải chuẩn bị tư tưởng.
Tương Trung Nhạc thản nhiên cười. Nói thật, y đối với việc giúp đỡ người nghèo không có xem trọng. Công tác vẫn làm hàng năm, nhưng người dân nghèo vẫn hoàn nghèo. Một người thì sức lực vô cùng nhỏ bé, rất khó thay đổi hiện trạng của một địa phương. Nếu một người sau khi đi xuống có thể khiến cho dân chúng địa phương thoát khỏi nghèo khó thì như vậy người này chẳng phải là phàm nhân, mà hẳn là thần tiên trên trời.
Cho nên, Tương Trung Nhạc càng thêm coi trọng công tác thu hút đầu tư. Y thật sự muốn Tăng Nghị thực hiện được lời hứa thu hút được bảy triệu, thay đổi hoàn toàn cục diện nền kinh tế lạc hậu của Nam Vân. Xét đến cùng thì vẫn phải dựa vào lực lượng của bản thân.
- Từ Vinh Thành xuống đây đã chuẩn bị tốt tư tưởng rồi.
Tăng Nghị cười:
- Tôi không thể không đến Nam Vân một chuyến. Dù sao cũng phải làm một số việc thật sự chứ.
Tương Trung Nhạc cười, làm quan một lần tạo phúc nhất phương. Chính mình hiện tại muốn thu hút đầu tư, ngoại trừ chiến tích, nhiều ít cũng phải có phương diện này bên trong. Nếu đây đây, dù sao cũng phải tô hồng danh tiếng của mình ở Nam Vân.
Y giơ ly rượu lên:
- Ly rượu này chúc cậu giúp đỡ người nghèo thành công.
Buổi sáng hôm sau, phòng Y tế trang bị một cái cặp xách, một máy phát điện, hai thùng dược phẩm. Còn có gạo, mì, dầu ăn, và muối, cùng với mấy quyển sách kỹ thuật làm giàu.
Đây là quy cũ trước đây. Mặc kệ là đi xuống giúp đỡ người nghèo thì những thứ này vẫn phải mang theo. Nếu chẳng may người nghèo không có thì coi như cấp cho dân chúng một số lợi ích thực tế. Kỳ thật thì mọi người trong lòng đều rất rõ ràng, giúp đỡ người nghèo khẳng định là không thành công. Những ví dụ điển hình về thành công giúp đỡ người nghèo cũng chỉ là tài liệu báo cáo. Bởi vì chẳng được bao lâu thì địa phương kia khẳng định sẽ trở lại nghèo như cũ.
Vương Kim Đường đối với Tăng Nghị có thành kiến nên không lộ diện. Những Phó trưởng phòng khác đứng dưới lầu tiễn đưa thì chỉ nói vài câu mã đáo thành công mà thôi.
- Được rồi, tất cả mọi người trở về công tác đi.
Tăng Nghị phất tay, mỉm cười mở cửa rồi bước lên xe.
Phòng Y tế lúc này chạy vội đến một người, đúng là Cao Vạn Tường đang ở nhà dưỡng bệnh. Y đứng trước mặt Tăng Nghị nói:
- Phó trưởng Phòng Tăng, tôi trước kia đều là bị ma quỷ ám ảnh nên mới đối nghịch với anh. Tôi hiện tại nhận ra mình đã sai lầm. Xin anh thương xót, nói với Chủ nhiệm Lý về vấn đề biên chế giùm tôi.
Bởi vì vấn đề biên chế mà Cao Vạn Tường bây giờ trở thành kẻ địch của toàn bộ phòng Y tế. Ai đều cũng không vừa mắt với y. Y mấy ngày nay bị bệnh nằm ở nhà, vậy mà trong cơ quan không một người nào tới hỏi thăm. Cao Cẩm Lệ thật ra có đến hai lần, nhưng cả hai lần đều khiến y phải tức giận, bệnh tình càng nặng thêm, thiếu chút nữa phải đưa đi cấp cứu.
- Chánh văn phòng Cao, từ hôm nay trở đi, sự vụ của cơ quan tôi không quản nữa. Tôi nhiệm vụ bây giờ là giúp đỡ người nghèo.
Đối với kết cục hiện tại của Cao Vạn Tường, Tăng Nghị cũng không thông cảm. Cao Vạn Tường nham hiểm, y nhất định phải bị một bài học. Tăng Nghị đã nhiều lần cho Cao Vạn Tường cơ hội, nhưng Cao Vạn Tường cứ lần này đến lần khác hại Tăng Nghị. Hiện tại nếu không phải vì biên chế của cháu gái anh, Cao Vạn Tường anh làm sao mà hướng tôi cúi đầu?
Tăng Nghị trong lòng cười lạnh. Hắn hiện tại hoàn toàn nhìn thấu Cao Vạn Tường. Vấn đề biên chế, có rất nhiều thời điểm Cao Vạn Tường anh có thể đến xin lỗi nhưng anh lại không đến, lại cố tình để đến phút cuối cùng tôi rời khỏi đây mà chạy đến. Có thể thấy được anh cũng không phải thật tâm xin lỗi tôi. Anh biết tôi đi tới nửa năm, bất đắc dĩ mới không thể không chạy đến cầu xin tha thứ.
Đối với loại thành ý như vậy, Tăng Nghị sẽ không chấp nhận. Nếu anh làm được vậy thì cũng phải trả giá được cho hành vi của mình.
- Vấn đề biên chế, anh hãy đi xin chỉ thị của Trưởng phòng Vương.
Tăng Nghị bước lên xe, đóng cửa xe rầm một tiếng:
- Lái xe đi.
Lái xe nhấn ga. Chiếc xe vọt ra khỏi cổng, hướng tới phía nam thị trấn. Mục đích lần này của Tăng Nghị chính là đến giúp đỡ người dân nghèo của xã Lão Hùng.
Tăng Nghị mấy ngày nay đã tìm hiểu tư liệu về xã Lão Hùng nên cũng hiểu biết được một chút tình huống. Lão Hùng nghèo là bởi vì ở sâu trong núi, giao thông không tiện lợi. Ngoài ra, vùng núi thì khó canh tác. Hơn nữa đất đai cằn cỗi, không giải quyết được vấn đề cơm áo cho người dân, làm sao nói đến chuyện thoái nghèo mà làm giàu.
Chiếc xe lái ra khỏi thị trấn được mười phút thì tiến nhập vào vùng núi. Lúc này đường rất hẹp. Có rất nhiều chỗ phải lái rất cẩn thận mới qua được. Nhất là đi ngang qua một bên là vách đá, một bên là núi sâu. Thật sự là làm cho người ta tim muốn treo lên cành cây.
Quanh co khúc khuỷa hai tiếng đồng hồ, Tăng Nghị hỏi:
- Khoảng cách đến xã lão Hùng còn xa lắm không?
Lái xe trả lời:
- Chỉ hơn một giờ nữa thôi là đến rồi.
Tăng Nghị bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ thật là họa vô đơn chí. Theo như trên bản đồ, huyện Nam Vân cách xã Lão Hùng một khoảng cách chí có năm mươi km, nhưng đi đường núi vòng vèo như thế này mất hết mất tiếng đồng hồ. Chia đều xuống dưới thì mười km đi mất một tiếng.
Tăng Nghị cảm thấy đây đã là quá chậm thì lái xe lại nói thêm một câu:
- May là mấy năm trước, huyện bó bụng mở rộng con đường này. Bằng không thì đến tối chúng ta cũng chưa đến được xã Lão Hùng.
Đối với thi nhân, dưới ngòi bút của họ thì con đường núi này khí thế vô cùng. Bên tai là không biết bao nhiêu tiếng chim chóc trong trẻo, bên dưới là tiếng suối róc rách. Xa xa, ngẫu nhiên còn có tiếng dã thú vang lên.
Nhưng Tăng Nghị gặp lại không phải là như vậy. Hắn thậm chí hoài nghi thi nhân có phải đang ở trong công viên tản bộ.
Trên đường đụng phải những tảng đá. Cũng may những khối đá này rất nhỏ. Tăng Nghị và lái xe phải xuống xe đẩy tảng đá vào vách núi, sau đó mới đi tiếp. Điều này làm chậm trễ không biết bao nhiêu thời gian.
Khi xe tiến vào xã Lão Hùng thì đã là buổi chiều.
Nghe được tiếng loa vang lên, người của căn lầu hai tầng toàn bộ đều chạy ra ngoài. Một người hơn bốn mươi tuổi chạy lên tiếp đón, cười ha hả:
- Phó trưởng Phòng Tăng, buổi sáng nhận được thông báo, chúng tôi đều đang chờ cậu đến.
- Không nghĩ tới đường núi khó đi như vậy. Sớm biết thì tôi đã bảo người của cơ quan thông báo lại cho mọi người.
Tăng Nghị cười:
- Thật sự là có lỗi, khiến mọi người phải chờ lâu.
- Cũng chỉ tại đường núi mà thôi.
Ngưu Vượng Sâm cười nói:
- Xin tự giới thiệu, tôi tên là Ngưu Vượng Sâm, là Chủ tịch xã Lão Hùng.
Ngưu Vượng Sâm bắt tay Tăng Nghị”
- Phó trưởng Phòng Tăng, chúng tôi vẫn trông mong có một vị lãnh đạo như cậu đến trợ giúp xã Lão Hùng chúng tôi thoát nghèo làm giàu.
- Chủ tịch xã Ngưu quá khách khí rồi. Thời gian sau này sợ là phải phiền anh.
- Đâu có, đâu có.
Ngưu Vượng Sâm nhẹ nhàng lắc bả vai Tăng Nghị:
- Để tôi dẫn anh đi gặp Bí thư Triệu. Xong rồi chúng ta ăn cơm. Đường đi đã vất vả quá rồi.
Tăng Nghị lúc này mới nhớ tới Bí thư xã Lão Hùng Triệu Thành Thụ vẫn không có lộ diện, thầm nghĩ vị Bí thư này cái giá thật lớn. Hai người đi lên lầu, mở một gian phòng phía đông để gặp Triệu Thành Trụ.
Triệu Thành Trụ sắc mặt ngăm đen, mang theo một cặp mắt kính, thoạt nhìn khá lãnh đạm, cũng không nói nhiều. Sau khi chào hỏi Tăng Nghị, ông ta liền khóa cửa phòng bước ra ngoài. Mọi người đến tiệm cơm đối diện dùng cơm.
Ngưu Vượng Sâm vừa vào cửa, từ trong quầy lấy ra hai bình rượu, vui cười hớn hở:
- Hôm nay Phó trưởng Phòng Tăng đến đây, chúng ta phải uống một chút.
Triệu Thành Trụ sắc mặt trầm xuống;
- Cơm nước xong xuôi còn phải giới thiệu Phó trưởng Phòng Tăng với các đồng chí. Rượu sẽ không uống. Một lát nữa cả đám say khướt thì còn ra thể thống gì nữa.
Ngưu Vượng Sâm đành phải buông bình rượu xuống, trên mặt có chút xấu hổ:
- Phó trưởng Phòng Tăng, đừng ngại chúng tôi chiêu đãi không chu toàn. Ở đây chúng tôi toàn là đàn ông chiêu đãi khách nên rất thật thà. Đợi khi nào họp xong, tôi sẽ uống với cậu.
Tuy rằng không có uống rượu, nhưng xã Lão Hùng chuẩn bị một bàn ăn cũng rất phong phú, có thịt lợn rừng và chim trĩ. Còn có nấm và rau dại. Đặc biệt là còn có trứng gà, hương vị rất ngon. Tăng Nghị trước kia chưa từng ăn qua.
Vốn dựa theo kế hoạch, Tăng Nghị đến đây sẽ họp trước rồi sau đó mới ăn cơm. Nhưng Tăng Nghị đến muộn quá, trình tự phải đảo, trước ăn cơm, sau họp.
Sau khi cơm nước xong, Triệu Thành Trụ tổ chức cuộc họp, giới thiệu Tăng Nghị với mọi người.
Kỳ thật thì trên bàn cơm Tăng Nghị cũng đã làm quen với một số cán bộ xã. Triệu Thành Trụ giới thiệu lần này chẳng qua chỉ là hình thức.
Tăng Nghị lúc này liền phát hiện cách đối nhân xử thế của Triệu Thành Trụ. Ông ta không có nói nhiều. Nói qua nói lại cũng chỉ có một chủ đề, hy vọng Tăng Nghị có thể giúp cho xã Lão Hùng thoát khỏi cái nghèo, mang đến một không khí mới.