Trước kia, Tăng Nghị đối với quyền lực vẫn rất xem thường. Đối với người có quyền lực, hắn cũng không nịnh nọt. Hắn chỉ dùng thái độ đối với người bệnh để đối đãi hết thảy. Cho nên, khi Giám đốc sở Phùng đề bạt hắn vào tổ chuyên gia, hắn không có biểu hiện gì là cảm kích. Thấy Đồn trưởng Trần luồn cúi đầu cơ như vậy, hắn cũng không biểu hiện khinh thường hoặc khinh bỉ gì cả.
Mặc kệ là anh có quyền hay không có quyền, quyền lớn hay là quyền nhỏ, khi có bệnh tới tìm thì tuyệt đối sẽ không từ một ai. Đây là cái nhìn trước kia của Tăng Nghị. Nhưng tình hình thực tế bây giờ, nếu anh không có quyền, nếu phòng khám không mở được, thậm chí ngay cả dược liệu anh không thể sử dụng do mình chọn thì anh không còn là gì nữa.
Tăng Nghị lần đầu tiên cảm nhận được uy lực của quyền lực. Vị Trưởng phòng Cục Y tế kia chỉ tùy tiện tìm một vài lý do là có thể phạt tiền, giống như là trong tay y đang nắm quyền giám sát y tế rất to vậy.
Nếu Tăng Nghị không có quyền lực cũng không có mạng lưới quan hệ hùng mạnh thì khi đối mặt với tình huống của ngày hôm nay, kết cục cũng chỉ có hai. Thứ nhất, phải nộp tiền, đóng cửa nhận thức. Thứ hai, nộp tiền, sử dụng dược liệu do người khác cung cấp thì tiếp tục kinh doanh phòng khám. Sau đó luôn nghênh đón các loại kiểm tra không ngừng.
Tam đại danh y trong lịch sử đều chết vào quyền lực tay người. Văn Chí bị Tề Mẫn Vương dùng nồi nấu sắt nấu chín. Biển Thước thì bị Tần thái y hãm hại. Hoa Đà và Tào Tháo thì ai cũng biết.
Hiện tại xã hội đã có sự tiến bộ rất lớn. Là thầy thuốc, anh không cần lo lắng cho tính mạng an toành của mình và người thân. Nhưng quyền lực cũng cùng với xã hội phát triển lên, thẩm thấu vào từng góc và hình thành thành một mạng lưới khổng lồ. Trong mạng lưới này, nếu anh không thể đứng ở một cấp bậc rất cao thì cũng chỉ bị người khác dùng quyền lực đẳng cấp cao của mình để khống chế.
Trước đây, Tăng Nghị cũng không quan tâm việc mình có mặt trong tổ trù bị. Nhưng hiện tại, hắn bắt đầu nhìn thẳng vào quyền lực ẩn chứa sau danh hiệu này.
Tăng Nghị cũng không để một tiểu Trưởng phòng của cục Y tế vào mắt. Muốn giải quyết vấn đề này, kỳ thật hắn chỉ cần gọi một cuộc điện thoại đến Đỗ Nhược hoặc Đường Hạo Nhiên là đủ rồi.
Nhưng Tăng Nghị không muốn làm như vậy. Đối phó với một Trưởng phòng nho nhỏ, anh phải vận dụng mối quan hệ với thư ký của Bí thư Tỉnh ủy mới có thể bãi bình thì đã nói lên năng lực của anh là bình thường. Người như vậy, mặc kệ là ở nơi nào đều sẽ bị xem thấp. Ở trong quan trường càng không ai nguyện ý kết giao với kẻ bất lực.
Mặt khác, ân tình này giống như là gửi ngân hàng. Anh tồn càng nhiều, tồn càng lâu thì tương lai tiền lại càng lớn. Ngược lại, nếu anh rút một lần thì tiền lãi sẽ ít đi một chút. Bởi vì một chút chuyện nhỏ mà anh phải làm phiền người ta. Một hai lần còn được, nhưng nhiều lần thì giống như tiền gửi ngân hàng, sẽ hết mất. Về sau khi muốn làm chuyện gì lớn, có gửi vào ngân hàng một trăm lần thì chỉ sợ là không lấy được một phân tiền lãi.
Tăng Nghị không lăn lộn qua quan trường, nhưng đối với đạo lý đối nhân xử thế, hắn rất am hiểu.
Hôm nay, hắn để cho người của cục Y tế mang giấy tờ đi, cũng không phải là hắn ngăn cản không được mà là không muốn ngăn cản. Trong mẫu ruộng của mình còn có ba phần đất. Gần như là Thổ hoàng đế thì trong mắt không có mấy người có thể làm cho bọn họ sợ hãi. Anh phải đem những gì hùng mạnh nhất của mình, hoàn toàn khiến bọn họ sợ hãi mà triển lãm ra ngoài thì mới khiến họ kinh sợ, thậm chí là nịnh bợ trở lại.
Ví dụ như Trần Long. Y nếu không tận mắt chứng kiến quan hệ giữ Tăng Nghị và Đỗ Nhược cùng Đường Hạo Nhiên thì như thế nào lại tìm cách làm thân với một thầy thuốc chứ.
Tăng Nghị ngày mai phải cùng Phùng Ngọc Cầm đến một số phòng Y tế quận để kiểm tra và giám sát công tác bảo vệ sức khỏe cán bộ. Đây đã được an bài. Thư ký của Phùng Ngọc Cầm đã gọi điện thoại xác nhận vài lần. Cho nên hắn đồng ý cho đối phương cầm đi giấy tờ của mình.
Có thể tưởng tượng, ngày mai Tăng Nghị và Phùng Ngọc Cầm cùng với một số lãnh đạo cao cấp của sở Y tế xuất hiện trước mắt đối phương, chắc chắn sẽ tạo thành chấn động rất lớn. Gã tiểu Trưởng phòng kia sợ là ngay tại chỗ bị dọa chết khiếp. Ông ta tuyệt sẽ không nghĩ đến chính mình lại tịch thu giấy phép của lãnh đạo. Không cần Tăng Nghị nói một câu nào, ông ta sẽ vội vàng mang giấy chứng nhận quay trở lại, rồi còn phải nhận lỗi.
Thấy sắc trời không còn sớm, Tăng Nghị đứng dậy khóa cửa, chuẩn bị đi ăn cơm.
Xe cảnh sát của Trần Long trờ tới:
- Chú em Tăng, tối nay tôi đã an bài xong. Hôm nay chúng ta ăn cá. Tôi còn mang từ nhà hai bình rượu ngon.
- Ăn uống mãi khiến tôi ngại quá.
Tăng Nghị cười:
- Tối nay tôi mời.
- Khách khí cái gì. Ai bảo cậu mở phòng khám ngay trên đất của tôi chứ. Tôi làm anh, nếu không chiếu cố cậu, truyền ra ngoài không bị người khác chê cười sao.
- Nhưng cũng không thể để cho anh mời hoài. Luân phiên cũng nên đến lượt tôi.
- Cậu xem cậu đó, không phải chỉ là một chút cơm thôi sao.
Trần Long thấy Tăng Nghị khách khí, liền khẩn trương chuyển đề tài:
- Tôi nghe người ở dưới nói, hôm nay cục Y tế có người đến, không đề ra yêu cầu gì quá đáng chứ?
- Anh không nên cài camera tôi đấy chứ?
Tăng Nghị ngẩng đầu, làm bộ mặt hình sự rồi cười nói:
- Chỉ là một Tiểu Trưởng phòng dẫn người đến đây tịch thu giấy phép của tôi, cũng chẳng phải chuyện lớn gì. Ngày mai tôi sẽ bắt y phải trả lại.
- Làm phản!
Trần Long lập tức tức giận, đứng dậy:
- Là tên khốn kiếp nào dám làm điều đó. Ngay cả giấy phép của chú em Tăng đây mà cũng dám lấy? Tôi thấy hắn chắc là chán sống rồi. Việc này cậu hãy giao cho tôi, tôi sẽ cho người thu phục.
Tăng Nghị khoát tay:
- Không cần, không cần. Chỉ là một chút việc nhỏ, tôi tự mình định là được.
Trần Long cũng không vội ăn cơm. Y hung hăng đóng sầm cửa xe, nói:
- Con mẹ nó, dám làm khó dễ chú em Tăng đây thì phải bước qua Trần Long tôi. Cậu nói đi, là ai, xem tôi có đánh chết cái chân chó nó hay không.
- Một số người, dẫn đầu là một người đàn ông bụng bia.
Trần Long ngay lập tức biết là ai. Là Trưởng phòng phòng Y tế quận Quá Tam Lượng. Y đối với gã tiểu tử này cũng khá quen thuộc. Tuy nhiên, người này cũng không phải người tốt. Bên trong toàn bộ đều chứa ý nghĩ xấu.
- Hóa ra là đồ chó này. Tôi đã sớm muốn thu thập y.
Trần Long lấy ra di động, nói:
- Tôi hiện tại sẽ làm đây.
Nói xong, y gọi điện đến đồn công an:
- Lập tức mang người đi bắt con chó Quá Tam Lượng về. Nên làm cái gì thì cậu biết rồi đấy. Việc hôm nay nếu cậu xử lý không xong thì bố sẽ đuổi cậu ra khỏi cửa.
Là địa đầu xà, Trần Long đối với địa bàn mình rất quen thuộc. Tuy nhiên, y biết thói quen của Quá Tam Lượng, cứ hai ngày sẽ đến bãi tắm Hoa Khê Loan để tắm một lần. Hoa Khê Loan là chỗ nào, nếu Quá Tam Lượng nói mình chỉ đến tắm một cách đơn giản thì Trần Long dám chặt cái đầu của mình xuống để đánh cuộc. Hôm nay, mắt thấy tiền phạt sẽ đến tay, nên tên tiểu tử này khẳng định là sẽ đến Hoa Khê Loan. Không cần đoán Trần Long cũng biết.
Sau khi an bài xong, Trần Long mở cửa đằng sau:
- Chú em Tăng, đừng vì chuyện ruồi bu này mà làm hỏng không khí bữa cơm của chúng ta. Tôi cam đoan với cậu, trước khi bữa cơm chấm dứt, tôi sẽ khiến cho “đứa cháu trai” ngoan ngoãn này mang giấy phép về cho cậu.
Tăng Nghị vốn không muốn làm phiền đến Trần Long. Nhưng Trần Long đã ra tay thì hắn cũng không ngăn cản. Anh nếu cứng rắn quá thì có thể khiến cho Trần Long có ý nghĩ mình không biết điều.
- Vâng, vậy thì bữa cơm tối nay tôi mời.
Tăng Nghị cười ha hả chui vào xe.
Hoa Khê Loan. Trong phòng thuê sang trọng, thoải mái nằm trên giường mát xa, Quá Tam Lượng ôm một thân hình trắng như tuyết, kịch liệt vận động.
- A….ui….mạnh lên anh.
Cùng với sự nũng nịu của cô gái, Quá Tam Lượng một trận tiến công. Sau đó rùng mình hai cái, rốt cuộc đầu hàng. Y nằm úp lên người cô gái, thở hổn hển.
- Người ta đều bị anh làm chết mất.
Lời này của cô gái giống như là oán trách, nhưng lại khiến cho Quá Tam Lượng trong lòng vô cùng đắc ý. Y nhéo vào ngực của cô gái, cười dâm đãng:
- Anh đây hôm nay có mãnh liệt không? Có cần làm lại lần nữa không?
- Không cần, người ta thật sự bị anh giết chết rồi.
Quá Tam Lượng đắc ý, cười ha hả, vỗ một cái vào mông cô gái:
- Đồ lẳng lơ!
Lời còn chưa nói hết thì cánh cửa chính liền mở ra cái rầm. Một gã cảnh sát cao lớn, thô kệch tiến vào, không nói hai lời, cầm lấy máy ảnh chụp lấy nhiều góc độ của Quá Tam Lượng.
Quá Tam Lượng vô cùng sửng sốt. Mất hơn mười giây mới phản ứng lại. Y lớn tiếng quát mắng:
- Ai cho phép anh làm như vậy? Có biết chỗ này là chỗ nào không? Thức thời thì mau xóa đi ảnh chụp. Sau đó cút ra khỏi nơi này cho tôi. Nếu không thì bố sẽ cho các người không sống nổi.
Cảnh sát căn bản không thèm để ý đến y, cứ chụp lia lịa. Lại còn lấy ra một cái túi, rồi dùng cái nhíp gắp cái bao cao su đang nằm trên mặt đất bỏ vào trong, sau đó đóng miệng bao lại.
Quá Tam Lượng lập tức toát ra mồ hôi lạnh. Nhìn cảnh tượng như vậy rõ ràng là có chuẩn bị mà tới, chứ không có nghe nói hôm nay có kiểm tra đột ngột:
- Các người là người của đồn công an nào? Tôi muốn gặp Đồn trưởng của các người.
Lời này không giống như lúc trước, trong giọng nói không còn khí phách mà mang theo vài phần lo lắng.
- Trưởng phòng Quá!
Gã cảnh sát sau khi làm xong công tác thì lạnh lùng nhìn Quá Tam Lượng:
- Anh mặc lại quần áo rồi chủ động phối hợp với chúng tôi.
Nói xong, y xuất ra cái còng tay:
- Nếu anh còn nói thêm một câu nào, tôi sẽ để anh trần truồng mà đi đấy.
Quá Tam Lượng trong lòng trầm xuống. Đối phương nếu đã biết tên và chức vụ của mình, hiển nhiên là vì mình mà tới. Trán y lấm tấm mồ hôi, không thể tưởng tượng được mình đã đắc tội với đại nhân vật nào. Bắt ngay lúc “hành sự”, đây chẳng khác nào đẩy mình vào chỗ chết.
Quá Tam Lượng muốn gọi điện thoại cầu cứu nhưng quần áo, di động đều ở ngăn tủ dưới lầu.
Suy nghĩ mãi, Quá Tam Lượng vẫn phải tiếp nhận sự thật:
- Tôi phối hợp, tôi phối hợp.
Y không phải là thằng ngốc. Đối phương nếu đồng ý phối hợp với mình thì còn để lại một con đường sống, có thể thương lượng. Nếu cởi truồng bắt đi từ nơi này sang nơi khác thì tuyệt đối không chết mới lạ.