Bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô nổ rầm rầm, sau đó chợt nghe thấy bên ngoài ầm ỹ giống như gà bay chó sủa, có người đang quát tháo.
Tên phó đồn trưởng mập không thể làm gì khác hơn là phải buông điện thoại, nhưng vừa đi ra bên ngoài thì gã đã phải kinh hãi. Bên ngoài hàng hiên đứng một loạt binh lính vũ trang hạng nặng đang kiểm tra lần lượt từng gian phòng, mắt thấy sắp sửa tới phòng này. Tên phó đồn trưởng mập là một kẻ già đời vừa nhìn thấy tình trạng này đã phát hiện ra, những binh sĩ này cũng không phải loại vũ cảnh bình thường, mà là lính cơ động trực thuộc tổng bộ vũ trang. Ngoại trừ tổng bộ này ra, ai cũng không có quyền được điều động họ.
Lúc này một vị cao lớn mặt đen mặc quân phục thiếu tướng đi tới, khí thôn sơn hà mà đi tới chính giữa, quát lớn:
- Ai là người đứng đầu? Đi ra nói chuyện!
Tên Phó đồn trưởng mập biết tránh không thoát, ngày hôm nay trong đồn là do gã chịu trách nhiệm, gã lập tức cẩn thận đáp một câu:
- Báo cáo thủ trưởng, tôi là Phó đồn trưởng!
Nói xong, gã liền đi tới bên kia.
Còn chưa đi tới trước mặt, gã đã bị một người binh sĩ giơ tay chặn lại, cũng không để cho gã tới gần thêm.
- Ngự Yến Cung có vụ án xảy ra tại cửa chính, là các người tiếp?
La Cương Vĩnh hỏi.
Tên phó đồn trưởng mập giật nảy cả người, sát khí tản mát ra từ trong mắt của vị thiếu tướng này thật ghê người, gã vội vã gật đầu:
- Đúng… đúng…
- Người ở đâu?
La Cương Vĩnh quát hỏi:
- Ở… ở bên trong!
Tên mập chỉ vào bên trong hành lang. Ngay lập tức vài binh sĩ tiến lên:
- Dẫn đường!
Tên mập toàn bộ lưng đều ướt đẫm, trong đầu thầm nghĩ chính mình thật sự là đủ không hay ho. Hết lần này tới lần khác trúng vào lúc mình chịu trách nhiệm trông coi thì gặp phải loại chuyện này. Cũng không biết cả nhóm người này có địa vị gì, chắc không phải là vị thiếu gia kia tìm tới chứ? Nếu quả thật là vậy, vị thiếu gia này đùa cũng quá lớn chuyện rồi đi. Hơn nửa đêm còn điều động một vị thiếu tướng, đây không còn gọi là xả giận mà nên gọi là trả thù mới đúng.
Tăng Nghị lúc này nghe được tiếng động từ bên ngoài, cũng đứng dậy, đi tới bên cửa, thấy đứng ở đó là La Cương Vĩnh lền gọi một tiếng:
- Thiếu tướng La!
La Cương Vĩnh vừa nghe vậy liền nhìn qua, sau đó bước nhanh tới, một phát đè lại vai của Tăng Nghị, nhìn từ trên xuống dưới:
- Thế nào, cậu không sao chứ?”
Tên phó đồn trưởng mắt vừa thấy một màn như vậy, hai chân đều mềm nhũn, thiếu chút nữa không té ngã ra đất. Má ơi, lần này thực sự là sấm họa lớn rồi. Chính mình chỉ biết là Thương thếu gia có thế lực lớn, nhưng lại không nghĩ rằng cái tên cán bộ ngoại tỉnh nhỏ bé này lại có thể còn mạnh hơn cả Thường thiếu gia. Xong, xong, lúc này đoán sai tình huống, ôm nhầm chân người rồi.
- Không có việc gì!
Tăng Nghị cười ha hả:
- Bị thẩm vấn nhiều vài câu mà thôi!
Tên mập lúc này cũng có tâm muốn chết rồi, chính mình đâu chỉ là thẩm vấn, rõ ràng là ác ý mưu hại, đây là muốn thu sau tính sổ sao?
La Cương Vĩnh thấy Tăng Nghị không sao, một lòng căng thẳng coi như cũng thả xuống. Ngày hôm nay nếu Tăng Nghị thực sự gặp chuyện không may, cho dù chính mình tới kịp, chỉ sợ là cũng không bắt được công lao lần này rồi, mà ngược lại còn khiến Địch lão trách tội.
- Không có việc gì là tốt rồi!
La Cương Vĩnh vỗ vỗ vai Tăng Nghị, lập tức quay người lại, ánh mắt sắc bén lộ ra sát khí. Dám tập kích khách do Địch lão mời tới, đây chính là khiêu khích với Địch gia.
Rất nhanh, tài xế cùng với mấy kẻ tập kích Tăng Nghị đều bị binh sĩ vũ trang đưa tới trước mặt La Cương Vĩnh.
Tài xế thấy trang cảnh này, choáng váng trong chốc lát, sau đó mới phản ứng lại, hô một tiếng: “Phó chủ nhiệm Tăng” sau đó liền đi tới bên Tăng Nghị, nhưng lại bị binh sĩ chặn lại.
- Cậu ta là tài xế của tôi!
Tăng Nghị nói một tiếng. Binh sĩ vũ trang lúc này mới thả tài xế ra. Tài xế đi tới phía Tăng Nghị, vẻ mặt hưng phấn. Ngày hôm nay thay phó chủ nhiệm Tăng đỡ một cước này thật sự là rất đáng giá. Đây chính là một vị thiếu tướng, đặt ở tỉnh Nam Giang đều có thể trở thành Tư lệnh quân khu, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy rồi. Nhân vật cấp bậc Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tự mình tới tìm phó chủ nhiệm Tăng, loại trường hợp lớn này, cả đời đều gặp không được đâu.
- Phó chủ nhiệm Tăng, bọn họ hỏi nhưng tôi vẫn chưa nói ra thân phận của anh!
Tài xế nhân cơ hội tranh công.
Tăng Nghị hơi gật đầu, hướng tài xế nở nụ cười, sống lưng tài xế lại càng thẳng.
Mấy tên cầm gậy lúc này cũng biết là gây ra họa lớn rồi. Cánh tay bọn họ đều bị trật khớp, vốn định đi tới bệnh viện nối xương, ai biết được mấy người vũ cảnh tới cũng quá nhanh đi, bọn họ cũng chưa kịp đi khỏi thì đã bị chặn lại.
- Chúng tôi nhận sai người.
Mắt tên cầm gậy cầu xin tha thứ nhìn Tăng Nghị:
- Xe của anh chúng tôi xin bồi thường, phí khám bệnh chúng tôi cũng bồi. Chúng tôi thực sự là nhận sai người.
La Cương Vĩnh hừ lạnh một tiếng. Nhận sai người? Vì sao không nhận sai người khác, hết lần này tới lần khác lại nhận sai Tăng Nghị.
“Cạch!”
Cảnh vệ mang một chiếc ghế ra đặt ở phía sau La Cương Vĩnh, La Cương Vĩnh đại đao kim mã ngồi xuống, lạnh lùng nói:
- Xem ra cần phải giúp bọn mi kiểm tra mắt một chút rồi.
Vừa dứt lời, có mấy binh sĩ tiến lên đem mấy tên này kéo vào một phòng thẩm vấn để “kiểm tra thị lực”.
Nghe thấy tiếng la hét thảm thiết từ bên trong, tên Phó đồn trưởng mập hai chân run lẩy bẩy, cả người lập tức tràn ngập mong muốn giải quyết, hầu như đã không nhịn được nữa. Đột nhiên, hai chân y mềm nhũn, cả người quỳ sụp trên mặt đất, hô:
- Báo… báo cáo thủ trưởng, tôi biết tình hình. Mấy người này là bảo vệ của Ngự Yến Cung. Bọn họ bị Thường Tuấn Long sai khiến, tìm một cái cớ để đánh vị này… Vị thủ trưởng này… chuyện này không liên quan gì tới chúng tôi…
Trương Kiệt Hùng đẩy cửa phòng ra, đi tới bên người Địch lão.
Tâm tình lúc này của Địch lão rất xấu, ông cảm thấy tựa hồ lần này Thường Hồng Thắng là cửu tử nhất sinh rồi, trong đầu chợt có chút hụt hẫng:
- Tìm thấy Tăng Nghị chưa?
- Tìm được rồi!” Trương Kiệt Hùng trả lời:
- Ở đồn công an đường Chấn Hoa, lão tam của La gia đã có mặt ở đó rồi.
Trong mắt Địch lão lóe lên hung quang:
- Ai làm?
Trương Kiệt Hùng trả lời:
- Là con trai Thường gia, Thường Tuấn Long!
Địch lão thực sự bất ngờ. Sau một lát, ánh sáng trong mắt thu lại, hít một hơi nói:
- Là mệnh sao?
Con trai của Thường gia muốn chỉnh Tăng Nghị, nhưng bây giờ lại muốn nhờ Tăng Nghị tới cứu lão Thường. Thiên ý mạc trắc, lão Thường lần này chỉ sợ là thực sự khó tránh được một kiếp rồi.
- Lão thủ trưởng, bên Tăng Nghị thì…
Trương Kiệt Hùng xin chỉ thị.
- Cậu đi giúp lão Tam của La gia giao tiếp một chút. Gặp được Tăng Nghị, thì cứ nói là tôi nói, để cho cậu ấy cần phải giở toàn lực ra!
Địch lão đứng lên khỏi ghế:
- Tôi còn không thể để cho lão Thường chết tiệt kia chết được đâu.
Trương Kiệt Hùng ứng thanh, sau đó liền ra khỏi cửa. La lão tam lần này có mục đích gì, trong đầu y rất rõ. Hiện tại Địch lão có thể khiến cho chính hắn đi giao tiếp một chút thể hiện rõ rằng, La Cương Vĩnh đã đạt được mục đích rồi. Nếu không phải người này lấy thân phận của một Phó tham mưu trưởng để điều động binh sĩ, việc này tuyệt đối rất khó làm. Nếu như người của đoàn cảnh vệ tới giao tiếp, La Cương Vĩnh có thể phủi sạch trách nhiệm. Việc mà đoàn cảnh vệ thực thi, không cần giải thích với bất kỳ một ai cả.
Hai chiếc xe Jeep quân dụng, trên con đường vắng lặng trong đêm khuya ở thủ đô lao nhanh như chớp. Lúc đi đã treo đèn cảnh sát, lóe ra ánh sáng chói mắt.
Cảnh sát có vũ trang canh giữ đồn công an đường Chấn Hoa ngăn cũng không dám ngăn lại. Còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì hai chiếc xe Jeep đã lao vào bên trong đồn công an.
Trương Kiệt Hùng nhảy xuống xe, thần sắc nghiêm trọng, bước nhanh vào bên trong.
- Trương tướng quân!
La Cương Vĩnh nghe bên ngoài có động tĩnh liền chạy tới cửa, hướng Trương Kiệt Hùng chào một động tác bên quân đội.
Trương Kiệt Hùng nâng tay chào lại cũng theo nghi thức quân đội, trên mặt không chút biểu hiện:
- Thật vất vả, lão La.
Một tiếng “lão La” khiến cho La Cương Vĩnh trong lòng nhảy lên một chút. Xem ra chính mình lần này thành công rồi. Trương Kiệt Hùng là cảnh vệ tham mưu trưởng bên cạnh Địch lão, là tâm phúc bên người. Anh ta đã hô như vậy, đã nói lên thái độ của Địch lão đối với mình có chút thay đổi. Về phần nét mặt lạnh lùng của Trương Kiệt Hùng, La Cương Vĩnh trong lòng cũng rất rõ. Trương Kiệt Hùng vĩnh viễn là bộ dáng kia.
- Tới vẫn còn kịp! Hiện tại sự việc đã được điều tra xong. Bước tiếp theo xử lý như thế nào thì xin mời Trương tướng quân chỉ thị.
Trương Kiệt Hùng ánh mắt hướng bên này đảo qua. Gã Phó đồn trưởng mập cả người run rẩy, kinh hãi đến nét mặt bắt đầu vặn vẹo biến hình. Ban đầu là tới một vị Thiếu tưởng của cảnh sát có vũ trang. Sau lại tới một vị Thiếu tướng của Cảnh vệ lục quân. Ông trời ơi, chính mình hôm nay xong đời rồi. Chỉ sợ là vị công tử của ông Bộ trưởng nào đó cũng theo mình luôn.
Lái xe hai chân lúc này ức chế không được sự run rẩy, tâm trạng kích động. Phó chủ nhiệm Tăng ở thủ đô mạng lưới quan hệ rất rộng. Thật sự là hùng mạnh khiến cho người ta không thể tưởng tượng được. So sánh với cái gì là Trưởng phòng Ủy ban Cải cách, căn bản không đáng giá nhắc tới.
- Nơi này hiện nay do chúng tôi tiếp nhận. Trợ thủ của tôi sẽ lưu lại phối hợp với anh.
Trương Kiệt Hùng âm thanh lạnh lùng nói.
La Cương Vĩnh liền nhẹ nhàng thở ra. Ông ta hôm nay đến đây giải cứu Tăng Nghị đã là một sự phiêu lưu mạo hiểm rất lớn. Thân phận của cảnh sát có vũ trang rất nhạy cảm. Nó có chế độ của quân đội, nhưng lại không có thân phận của quân đội. Cảnh sát có vũ trang, nhưng lại không có được quyền độc lập chấp pháp như cảnh sát. Nếu dễ dàng điều động thì chẳng khác nào vạch áo cho người ta xem lưng.
Trương Kiệt Hùng cũng không nói nhiều, hướng Tăng Nghị khoát tay:
- Tăng Nghị, đi theo tôi!
Xong rồi, liền xoay người bước ra ngoài. Đến cũng vội mà đi cũng vội.