Suy nghĩ một chút Trần Trung Hoa nói:
- Vấn đề cần tranh luận đã giải quyết xong nhưng công tác giao nhận vô cùng lộn xộn, nào là thay đổi chức quyền, công nợ nữa, nếu muốn mọi việc hoàn thành thì nhanh nhất cũng sáu tháng nữa.
- Không được.
Tăng Nghị liền phản đối nói:
- Tôi chỉ cho anh trong vòng ba tháng, nhất định phải hoàn thành công tác giao nhận này.
Lý Vĩ Tài có chút lo lắng, nhỏ giọng nói:
- Chủ nhiệm Tăng, ba tháng có vẻ gấp quá, nóng vội sợ....
Tăng Nghị dựng đứng lông mày lên, nói một cách mạnh mẽ:
- Đây là mệnh lệnh, nhất định phải chấp hành.
Trần Trung Hoa liền nói:
- Chủ nhiệm Tăng yên tâm, một lát nữa tôi sẽ bắt đầu công việc, tranh thủ trong vòng ba tháng hoàn thành giao nhận.
- Chuyện này liên quan đến việc thành hay không của khu mới Tiểu Ngô Sơn, tôi không muốn nghe nói suông.
Tăng Nghị thay đổi nét mặt ôn hòa trở nên nghiêm nghị nhìn chằm chằm Trần Trung Hoa nói:
- Sáng ngày mai, Lãnh đạo hai trấn Ngô Nam, Ngô Bắc cùng tất cả thành viên sẽ ghi lại giờ giấc làm việc trên bảng, cụ thể công tác thế nào phải ghi rõ lên.
Trần Trung Hoa suy nghĩ một lát nói:
- Được, nên thực hiện theo điều Chủ nhiệm Tăng nói.
Sắc mặt Tăng Nghị lúc này mới diu đi, nói:
- Đồng chí Trung Hoa, anh nhắc nhở mọi người một chút, ngày mai không nên đến nhầm nơi làm việc.
Trần Trung Hoa gân cổ đỏ lên thầm nghĩ dù ông đây có ngốc cũng không đi nhầm chỗ. Mặc kệ hắn ta nghĩ thế nào, dù sao chuyện hôm nay cũng là do ông này làm đấy, dù ngươi có bất mãn, thì cũng làm gì được ta, nhưng ngoài miệng lại nói:
- Sẽ không đâu, sẽ không đâu.
Tăng Nghị cũng không nhiều lời, đứng lên hướng ra ngoài cửa.
- Chủ nhiệm Lý, anh còn chỉ thị gì khác không?
Trần Trung Hoa lại hỏi Lý Vĩ Tài.
Lý Vĩ Tài hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi vẻ mặt hiện lên không được tốt lắm.
Trần Trung Hoa cười khinh khỉnh, trong lòng gã ta cảm thấy vô cùng sảng khoái mà không có gì có thể diễn tả được.
Chánh Văn phòng Thường Thanh của Ủy ban Nhân dân Quận Thanh Trì nhìn Tăng Nghị bước đi ra, liền đứng lên cười nói:
- Đồng chí Tăng Nghị, tôi tiễn anh.
- Không nên làm phiền Chánh văn phòng Thường rồi.
- Trên công việc sẽ khó tránh khỏi tình huống lo lắng suy nghĩ, không chừng lại có tình huống phát sinh, cho nên đồng chí Tăng Nghị không nên nói như vậy.
Thường Thanh hiện lên vẻ mặt cười đắc ý:
- Chúng ta là hàng xóm tốt của nhau, sau này sẽ gặp gỡ nhiều hơn.
Lý Vĩ Tài nghe tức muốn ói máu, tên Thường Thanh này mười mươi là tên khốn kiếp. Nói không phải nói quá cho gã, nhưng gã trông sự việc ngày hôm nay càng lớn càng tốt, hắn thật khinh người.
Tăng Nghị lại không tức giận, hắn tay lên đặt trên vai gã ta nói:
- Đâu có, đâu có, rất hoan nghênh Chủ nhiệm Thường đến làm khách của tôi.
Thường Thanh thầm nghĩ tên Tăng Nghị này không biết người biết ta, tôi đây can chi tự nhiên đến làm khách của hắn. Chúng ta là người của khu Thanh Trì tự nhiên tìm lầm cửa miếu hay sao mà đến Khu Công Nghiệp Cao để xem thế nào.
Ra đến cửa Ủy ban Nhân dân Quận Thanh Trì nhìn Tăng Nghị trèo lên xe mà đi, Thường Thanh cười gằn hai tiếng nhanh chân quay vào trong.
Người trấn Ngô Nam còn lại đang vây quanh Trần Trung Hoa, ai cũng nói:
- Bí thư Trần, nếu hôm nay lập trường anh không vững thì Cán bộ trấn Ngô Nam chúng tôi sẽ có cuộc sống thiếu thốn rồi.
- Đúng vậy, Bí thư Trần từ trước đến nay vì lợi ích của mọi người luôn làm chủ.
- Theo Bí thư Trần, thì tuyệt đối luôn được yên lành.
- Lãnh đạo Thành phố Bạch Dương bị mù rồi hay sao ấy, Bí thư Trần mới là người xứng đáng Lãnh đạo khu Kinh tế mới Tiểu Ngô Sơn.
Trần Trung Hoa thấy những người này nói càng ngày càng kỳ cục, liền ho khan hai tiếng nói:
- Tất cả mọi người giải tán đi, sau khi trở về hãy an tâm mà làm việc.
- Giải tán!
Vương Ái Dân cũng nói với mọi người:
- Chỉ cần Bí thư Trần còn ở thị trấn Ngô Nam thì nhất định sẽ vì mọi người mà chủ trì công đạo.
Nghe nói thế đám người của trấn Ngô Nam mới giải tán đi, hôm nay toàn bộ yêu cầu của họ đều được đáp ứng nên trong lòng vô cùng vui vẻ.
Mọi người đã giải tán cả rồi, Vương Ái Dân hỏi:
- Bí thư Trần, anh xem ngày mai họp chúng ta nên tỏ thái độ thế nào cho hợp.
Trần Trung Hoa đang xoa cái bụng tròn xoe của gã, tỏ vẻ mãn nguyện vô cùng, nói:
- Đương nhiên à ủng hộ quyết định của cấp trên rồi, điểm này phải khiến các đồng chí trong lòng hiểu rõ.
Vương Ái Dân liền nói:
- Nếu đưa thời gian cụ thể ra ngoài chúng ta lại bị động nữa à, ba tháng thời gian này có vẻ nhanh quá.
Trần Trung Hoa khoát tay chặn lại cười hỏi ngược lại:
- Chúng ta nhanh, chẳng lẽ thị trấn Ngô Bắc bên kia không nhanh sao?
Vương Ái Dân ngầm hiểu, đúng vậy, ngày mai trong cuộc họp chắc chắc Lãnh đạo trấn Ngô Bắc sẽ nổi giận lên. Bảng giờ giấc có thể không nói ra ngoài nhưng vấn đề tiền lương đãi ngộ nhất định phải nói dóc một phen.
- Trở về thông báo cho mọi người ngày mai ủng hộ công tác của Chủ nhiệm Tăng.
Trần Trung Hoa lại vuốt bụng một lần nữa, nâng nó lên hướng đến bàn chính mình ngồi xuống.
Bàn giao công việc là một vấn đề khó khăn, Trần Trung Hoa muốn khẳng định có nhiều vấn đề khó khăn nhưng muốn tìm ra điều tuyệt đối khó khăn cũng mò mẫm hơi khó đấy. Cái gọi là khó khăn đều do con người tạo ra cả, sợ nhất chính là Khó khăn này chưa qua, khó khăn khác lại đến.
Người bên này liều mạng dập tắt lửa, còn bên kia lại liều mạng thêm dầu vào, thử hỏi với suy nghĩ như vậy làm sao có thể bàn giao được như ý.
Tách ra rõ ràng?
Hắn ta giao cho gã ba ngày, gã ta có thể kéo dài ba tháng, hắn ta cho gã ba tháng thì tuyệt đối gã có thể kéo dài ba năm, gã ta không hề muốn nhượng bộ.
Sau khi mọi người giải tán đi, Tôn Dực và Thường Tuấn Long thản nhiên bước ra từ trong phòng làm việc của Ủy ban Nhân dân quận Thanh Trì.
Tôn Dực lúc này tâm trạng vô cùng tốt nói:
- Vừa rồi nhìn sắc mặt của Tăng Nghị rất khó xem.
Thường Tuấn Long ừ một tiếng, hắn ta nghe nói chuyện nơi này nên đến xem Tăng Nghị bị chê cười. Khi nhìn thấy sắc mặt Tăng Nghị tái xanh khi rời đi, Thường Tuấn Long cảm thấy trong lòng vô cùng khoái chí. Gã ta không ngờ một thị trấn nhỏ như vậy mà lại có thể qua mặt được một người có chức cao vọng trọng như Tăng Nghị, cũng khó để hắn ta tìm ra phương pháp xử lý nhất.
- Sau này chuyện như thế nào sẽ luôn xảy ra.
Tôn Dực cười ha hả hai tiếng:
- Mọi người ai cũng nói y thuật của Tăng Nghị cao minh, lúc này chính là lúc hắn phải dùng để cứu mình rồi.
Thường Tuấn Long nói:
- Thừa dịp hắn bị thương ở trấn Ngô Nam, chúng ta nghĩ kế giải quyết vấn đề của Hồ Tinh Tinh luôn.
Tôn Dực gật gật đầu nói:
- Khi nào quay trở lại tôi sẽ liên lạc một chút, làm cho người ta can dự vào Hồ Tinh Tinh, anh nắm chắc thời gian mời đến ở lễ Thái Thành.
- Trong khoảng thời gian này chúng ta không nên trêu chọc Tăng Nghị, hắn lúc này tính tình không được tốt lắm.
Thường Tuấn Long nhắc nhở một câu.
Tôn Dực cũng không tức giận nói:
- Có người khác ra tay chúng ta chỉ cần đợi thời cơ tốt mà thôi, chuyên tâm xem cuộc vui là được.
Nói xong, Tôn Dực cười ha hả nói, hôm nay xem vở kịch này thật sự thỏa mái.
Phía bên kia Tăng Nghị cùng Lý Vĩ Tài bước lên xe không còn vẻ mặt như lúc nãy nữa, mà cười nói:
- Chủ nhiệm Tăng, vừa rồi tôi phối hợp như vậy có được không?
Tăng Nghị gật đầu cười, hắn ta cảm thấy Lý Vĩ Tài thật thú vị, hắn ta không cần mở miệng anh ta cũng biết hắn định nói gì. Lý Vĩ Tài có thể hiểu được ý nghĩ trong lòng nên có thể kịp thời phối hợp, hơn nữa hành động cũng không phải bình thường, hắn nói:
- Diễn xuất chúng ta hôm nay cần có tập tiếp theo đấy, ngày mai tôi và anh chia làm hai đường tranh thủ để giải quyết việc hoàn thành giao nhận Tiểu Ngô Sơn.
Lý Vĩ Tài liên tục gật đầu, nhớ lại vẻ mặt Trần Trung Hoa đắc ý kiêu ngạo, Lý Vĩ Tài lại cười lạnh. Trần Trung Hoa ơi Trần Trung Hoa lúc này có lẽ gã chưa hiểu cảm giác sống không bằng chết là như thế nào? Chủ nhiệm Tiểu Tăng chưa ra tay đấy, nếu hắn thật sự muốn giết abg thì chắc chắn sống không gặp người, chết không thấy xác rồi. Để xem qua ngày mai khi biết anh đang nằm ở đáy hố xem tiểu tử anh có còn cười được không?
- Từ Lực chúng ta nhanh chóng đi Thành phố đi.
Tăng Nghị vừa nói một tiếng liền dựa người ra ghế, suy nghĩ về mọi chuyện sẽ xử lý trong ngày mai. Tuy nhiên đây chỉ là trận chiến nhỏ.
Sáng thứ hai, Thành viên ban Lãnh đạo hai trấn Ngô Nam và Ngô Bắc cứ dựa theo thông báo liền chạy đến Khu Công Nghiệp Cao họp.
Trong phòng họp, Trần Trung Hoa lấy trong xách tay ra hai hôp Phù Dung Vương để trên bàn hội nghị, gã cười ha hả nói:
- Đây đây, mọi người chia thuốc nhau hút đi, sau này chúng ta là người một nhà có chuyện gì nhờ mọi người giúp đỡ nhiều.
- Bí thư Trần, anh không hút sao mà đưa cả ra thế, mọi người nếm thử một chút đi.
Bí thư trấn Ngô Bắc Lưu Xuân Huy lấy bao mở ra chính mình lấy một điếu, sau đó thuận tay truyền cho người bên cạnh, anh ta lấy thuốc hút nhưng sắc mặt không có chút vui vẻ nào cả.
Làm sao mà vui cho được, tất cả mọi người cùng cấp bậc với nhau lại là đồng sự trong một đơn vị, nhưng đãi ngộ thì khác nhau một trời một vực. Chính vì thế trong lòng mọi người không thể nào thấy thỏa mái được.
Đúng mười giờ, Tăng Nghị chuẩn bị bước chân vào phòng họp, vừa vào hội trường liền nhìn thấy sự phân biệt rõ ràng.
Hai trấn Ngô Nam và Ngô Bắc đều ngồi cả vào bàn họp, ai cũng chỉ chăm chú lo hút thuốc không ai nói với nhau câu nào cả, nên công việc khó khăn có thể thấy được.
- Mọi người đến đông đủ rồi thì chúng ta mau họp đi.
Tăng Nghị hướng xuống mọi người nói:
- Buổi họp ngày hôm nay tương đối quan trọng, trong thời gian họp tôi hy vọng mọi người tuân thủ đúng nội quy họp, không được nghe điện thoại cũng không nói chuyện. Chúng ta chỉ có ít thời gian, tập trung tranh thủ nói về quy trình công việc giao nhận.
Nghe Tăng Nghị nói vậy, mọi người ai cũng lấy điện thoại ra tắt máy yên lặng lắng nghe.