Người thứ hai nhảy xuống, đúng là thượng tá Đàm Quân của Lục Hàng đại đội. Hai chân vừa mới bước xuống đất, liền nhìn thấy trước mắt là sao tướng lóng lánh, các đại lão của quân khu gần như đã đến đông đủ. Đàm Quân kích động dị thường, liền nghiêm mình, đưa tay cúi chào:
- Xin chào thủ trưởng!
Sở Chấn Bang đưa tay đáp lễ:
- Tình hình Tướng quân Từ lão như thế nào rồi?
Đàm Quân càng thêm kích động, chính mình hôm nay đã đem lão thủ trưởng cứu về thành công, công lớn này nhất định sẽ không chạy đi đâu được. Chỉ có điều không thể ngờ là được cùng tư lệnh viên Sở Chấn Bang trò chuyện ở khoảng cách gần như thế này. Đàm Quân liền sắp xếp một chút ý nghĩ trong đầu, rồi chuẩn bị trả lời câu hỏi này của tư lệnh viên. Vừa muốn há mồm, đột nhiên phát hiện ánh mắt Sở Chấn Bang không nhìn về phía mình mà nhìn về phía Tăng Nghị. Lúc đó trong lòng gã rất kinh hãi, chẳng lẽ Tư lệnh viên biết đến Tăng Nghị?
Quả nhiên Tăng Nghị mở miệng nói:
- Sở Tư lệnh cứ yên tâm, Từ lão hiện tại đã không còn nguy hiểm, chỉ có điều cần phải tịnh dưỡng.
Có thể liếc mắt một cái là nhận ra Tư lệnh viên, đó còn có thể nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là có quen biết từ trước. Ánh mắt Đàm Quân nhìn lướt theo Tăng Nghị, trên trực thăng các lão cán bộ cũng chỉ tin tưởng Tăng Nghị, không cho quân y nhúng tay vào cứu hộ Từ lão. Đích thân đem theo quân y, hoàn toàn thành như vật trang trí. Bây giờ xuống máy bay rồi, Tư lệnh viên mở miệng ra là hỏi hắn ta về bệnh tình của Từ lão. Người thanh niên này rốt cuộc có lai lịch gì?
Sở Chấn Bang nghe Tăng Nghị nói thế, trong lòng bình tĩnh trở lại:
- Cực khổ rồi, mọi người đều cực khổ rồi!
Đàm Quân đứng yên, câu cực khổ thứ hai, hiển nhiên là nói với mình.
Trên máy bay trực thăng các chiến sĩ từ từ nhảy xuống, nhanh chóng đem ra một cái cầu thang giản dị và gắn lại. Từ lão được hai vị quân y hộ tống xuống. Đầu tiên là bước nhẹ nhàng xuống dưới, giường bệnh sớm chuẩn bị ở bên cạnh lập tức nhích tới gần.
Từ lão hai chân rơi xuống đất, nhìn thấy nhiều người mặc áo khoác trắng vây quanh mình, thần sắc không vui nên quát:
- Làm cái gì vậy? Tôi chưa già đến nỗi không bước đi được!
Sở Chấn Bang liền bước lên hai bước và cúi người chào:
- Lão Tướng quân, người còn phong hùng thế này, không có già tí nào cả! Chỉ là tình huống hôm nay hơi đặc thù, vẫn là nên đến bệnh viện kiểm tra toàn thể.
- Đúng rồi, Từ đại pháo ông cũng đừng có phô trương quá!
Lúc đấy Kiều lão từ bên trong cửa khoang cười nói:
- Lúc nãy ở trên núi, ông còn chưa oai phong như thế đâu!
Sở Chấn Banh lập tức hướng Kiều lão cúi chào.
Kiều lão khoác tay áo, ra hiệu không cần trịnh trọng thế, ông bước chậm xuống cầu thang, đi đến chỗ Từ lão, nói
- Từ lão à, ông cứ để Sở Chấn Bang bọn họ tiết kiệm một chút việc đi. Đi làm một cái kiểm tra, cũng không thể mất cái mạng già của ông đâu, cũng khiến cho các anh em chúng ta an tâm một chút!
Lúc đó Từ lão mới không nói gì nữa, chỉ có điều chân không chịu dịch bước.
Kiều lão cười nói:
- Tiểu Tăng, đến đây, cậu đến nói đạo lý cho cái lão già này nghe đi!
Tăng Nghị lúc này mới bước lên trên và nói:
- Từ lão, tình hình cơ thể người rất khỏe mạnh, đúng là không cần phải kiểm tra làm gì, chỉ là nếu ngài không chịu kiểm tra, tổ bảo vệ chúng tôi không thể báo cáo công tác được, đến lúc đó nếu các lãnh đạo mà đánh gậy xuống, cơ thể nhỏ bé của tôi có thể…
Tăng Nghị giả bộ làm ra vẻ khó khăn, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, Từ lão không muốn bị mất mặt! Trong số các cán bộ trong đoàn, Từ lão khoe khoang thân thể lão là khỏe nhất. Kết quả hôm nay không ai ngã xuống, chỉ có mình lão ngã. Còn làm liên lụy hoạt động tập thể làm qua loa cho xong việc. Từ lão có một chút không muốn đi xuống bậc thang này.
- Tôi xem ai dám đánh loạn xuống?
Từ lão mở mắt trừng trừng, hừ một tiếng, chỉ có điều không kiên trì nữa, đập chân một cái, liền hướng ra ngoài xe cứu thương. Có thầy thuốc chạy tới nịnh bợ, lại bị Từ lão vung tay, đuổi đi.
- Chấn Bang, lại thêm phiền toái cho các người rồi!
Kiều lão đưa tay ra, mỉm cười, nắm chặt tay Sở Chấn Bang, nói:
- Tôi thay mặt Từ lão cảm tạ mọi người!
- Lão thủ trưởng, ngài đang nói cái gì thế này? Là do chúng tôi không làm tốt cương vị chủ nhà, hôm nay Từ lão tướng quân có việc xấu, Tư lệnh viên tôi đây không còn mặt mũi nào mà làm tiếp nữa!
Sở Chấn Bang lập tức khách khí, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kì hổ thẹn, nhưng trong lòng lại cảm kích vô cùng. Lúc nãy nếu không phải nhờ Kiều lão nói giúp ông cứu vãn mấy câu, tính khí nóng nảy của Từ lão đã có tiếng rồi.
Kiều lão cũng không nói thêm điều gì, ông nói
- Các người cứ làm việc của mình đi, kêu mấy người đến bệnh viện nghe một chút kết quả là được rồi!
Sở Chấn Bang liền hiểu ý Kiều lão, lập tức khoát tay, nói
- Lão thủ trưởng, xe ở bên kia, về phương diện bệnh viện chúng tôi cũng chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi!
Đợi Sở Chấn Bang dẫn các cán bộ lão thành rời khỏi, Vi Trường Phong xoay người ra lệnh mọi người giải tán.
Sau đó nhanh chân đi theo.
Một chiếc xe quân đội kéo còi báo động, ở phía trước mở đường, đoàn xe tiến ra khỏi quân khu đại viện. Sau đó nhanh như chớp, tiến thẳng đến bệnh viện nhân dân tỉnh.
Đàm Quân liền lên máy bay trực thăng, còn nhìn về phía đoàn xe, thầm nghĩ hôm nay cũng nhìn thấy chân nhân rồi. Kiều lão và Sở Tư lệnh đều không có cách khuyên “Từ đại pháo”, danh xưng của Từ lão tướng quân, kết quả Tăng Nghị vừa mới mở miệng, Từ lão đã chịu lên xe cứu thương rồi. Tăng Nghị đúng là không phải người thường. Từ lão tướng quân mà nóng giận, cũng không nể mặt ai. Nghe nói Từ lão còn từng cùng với thủ trưởng của mình vỗ bàn tới đỏ cả mặt, sau đó thủ trưởng không có biện pháp nào với lão. Từ khi còn nhỏ, tính khí đã như trâu rồi!
Các vị lãnh đạo trọng yếu của tỉnh Nam Giang, lúc này đều chờ đợi ở bệnh viện nhân dân tỉnh. Theo báo cáo từ Vưu Chấn Á báo lên, mọi người đều chung một tâm trạng. Đoàn cán bộ lão thành đến Nam Giang lần này, tuyệt đối là một việc tốt. Nhưng nếu Từ lão có gì bất trắc, thế thì việc tốt cũng thành xấu. Hơn nữa là việc xấu nghiêm trọng, xấu tới không thể xấu hơn.
Kết quả này, không phải tỉnh Nam Giang có thể gánh chịu nổi.
Băng Hàn Bách vẻ mặt cực kì nghiêm trọng, đứng ở nơi đó không nói được một lời, chỉ biết hút thuốc, lơ đãng nhìn lướt qua Tôn Văn Kiệt đứng ở bên cạnh, phát hiện sắc mặt của Tôn Văn Kiệt cũng không thoải mái chút nào.
Họa vô đơn chí!
Vẻ mặt Băng Hàn Bách càng trở nên nghiêm trọng. Mấy ngày gần đây, Tôn Văn Kiệt không lúc nào không cảm thấy khó khăn. Lão lãnh đạo Chung Thiết Phong mới đến Nam Giang liền nhiễm phong hàn, không thể tham gia hoạt động đi con đường màu đỏ, mà phải ở lại Vinh Thành trị liệu. Không ngờ rằng chỉ bị cảm mạo thôi mà sau khi trị liệu lại ngày càng nặng hơn. Nghe nói hôm nay tình hình Chung lão nặng đến nỗi không thể xuống giường được. Chuyên gia ủy bảo vệ sức khỏe trung ương liền lập tức chạy ngay tới Nam Giang.
Một vị Chung lão thôi cũng làm cho tỉnh Nam Giang khó có thể ứng phó rồi. Nay lại thêm một vị Từ lão nữa. Đúng là nhà dột thì mưa dầm suốt đêm, xui xẻo đâm đống!
Căn cứ vào báo cáo của Vưu Chấn Á, sau khi được Tăng Nghị cứu giúp, tình hình của Từ lão đã được khống chế rồi. Tuy rằng hiện giờ tình huống chưa thể nói gì, nhưng Băng Hàn Bách chỉ mong Từ lão không xảy ra bất cứ chuyện gì. Nếu không thì tỉnh Nam Giang trên trên dưới dưới đều uống nước hồ mất thôi.
Phan Bảo Tấn đứng ở sau cùng hàng đội ngũ, mày nhíu lại thành một chữ nhất thật to tướng. Tuy rằng Lỗ Quốc Lượng mới là Chủ nhiệm Ủy ban bảo vệ sức khỏe tỉnh Nam Giang, nhưng dính đến công tác bảo vệ sức khỏe, đều là do Phan Bảo Tấn phụ trách. Ông mới người phụ trách thực sự của tổ bảo vệ sức khỏe. Không chỉ phụ trách trọng yếu sức khỏe hàng ngày của các vị lãnh đạo, ông còn chịu trách nhiệm sức khỏe của thủ trưởng trung ương, cùng với sức khỏe của mọi vị khách đến tỉnh Nam Giang công tác.
Lần này đoàn cán bộ lão thành là đợt tiếp đãi quy mô lớn nhất của tỉnh Nam Giang trong những năm gần đây. Quy cách cao nhất là thủ trưởng đoàn trung ương, tỉnh đem công tác bảo vệ sức khỏe giao cho Phan Bảo Tấn đi làm, nhưng giờ các cán bộ lão thành một hai lần nằm vật xuống, Phan Bảo Tấn áp lực đầy mình với trách nhiệm“ tổ chức bất lực, nghiệp vụ bất tài” nhất định không thể trốn chạy.
Bên tai truyền đến còi cảnh sát tỉnh, đám lãnh đạo tỉnh Nam Giang liền bóp mẫu thuốc lá trong túi, đứng ở nơi đó lẳng lặng chờ đoàn xe tới.
Phía trước đoàn xe, tất nhiên là chiếc xe cứu thương. Xe dừng hẳn. Từ lão dựa vào Tăng Nghị chậm rãi bước xuống.
May mắn vô cùng!
Khi Băng Hàn Bách nhìn thấy Từ lão cất bước đi xuống xe, lúc đấy treo trong lòng hai tảng đá liền rơi mất một tảng. Ông bước nhanh tới phía trước, trước tiên là chủ động đem trách nhiệm kéo qua và nói:
- Lão tướng quân, tỉnh Nam Giang chúng tôi không làm tốt công tác, khiến ngài sợ hãi, tôi đây thân là Bí thư tỉnh có chút hổ thẹn rồi!
Từ lão khoát tay lại và nói:
- Căn bệnh này như là một kẻ trộm, nào có đề phòng chống trộm hằng ngày bao giờ.
Băng Hàn Bách thở phào, Từ lão thông tình đạt lý, thật khiến người khác khâm phục, ông chậm rãi nói:
- Lão tướng quân, phòng bệnh đã chuẩn bị sẵn, vẫn là nên làm kiểm tra toàn diện!
- Đúng ạ đúng ạ, Từ lão ngài nên làm kiểm tra tổng thể, không thể để lưu lại một chút tai họa gì, nếu không thì tội của chúng tôi là quá lớn!
Các vị ủy viên xung quanh cùng nhau phụ họa.
Từ lão dựng lông mày lên, muốn phát cáu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn, nói:
- Thôi được, thế thì kiểm tra một lần đi! Kiểm tra thân thể cũng không cần nhiều người như thế này, như thế này đi, lưu lại Tiểu Tăng, còn những người khác thì trở về làm công việc của mình. Các người bỏ qua việc lớn việc nhỏ của tỉnh, lại vây quanh lão già này, sao lại thế này được?
Nói xong Từ lão một bên khoát tay, cất bước đi vào trong!
Bác sĩ và y tá của bệnh viện đã sớm đem cáng giường đẩy tới, nhưng không được đem ra sử dụng, chỉ có thể đi theo sau Từ lão, từ hướng thang máy mà đi tới.
Những chiếc xe phía sau bây giờ đã tới, Băng Hàn Bách nhìn thấy Tư lệnh viên đại quân khu Sở Chấn Bang xuống xe, mở cửa xe cho Kiều lão và các cán bộ lão thánh khác, ông lập tức khẩn trương liếc mắt hướng về Lỗ Quốc Lượng.
Lỗ Quốc Lượng ngầm hiểu, lập tức mang theo đám người Phan Bảo Tấn đuổi theo Từ lão. Còn Băng Hàn Bách thì dẫn dắt các vị ủy viên thường vụ khác, quay đầu đi nghênh đón hàng ngũ của Kiều lão, Sở Chấn Bang.
Mọi người chào hỏi lẫn nhau xong liền vào bệnh viện chuẩn bị phòng họp nhỏ, cùng đợi kết quả kiểm tra của Từ lão.
Về phương diện bệnh viện cũng không nghĩ tới sẽ có nhiều vị lãnh đạo đến như vậy. Dung lượng phòng họp nhỏ rất có hạn. Lãnh đạo mà ngồi rồi, những chiếc ghế dư lại sẽ không đủ cho người khác cùng ngồi. Mọi người nhìn nhau, cuối cùng không ai ngồi, chỉ biết đứng đó chờ kết quả.
Có thư kí ở ngoài cửa phát hiện tình huống này, sợ đến đổ mồ hôi, lập tức kêu người đem thêm ghế tới, mới giải quyết được tình hình.
Băng Hàn Bách sau khi ngồi xuống, cảm giác có người đang dùng mắt đánh giá mình, ông ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện là Tư lệnh viên đại quân khu Sở Chấn Bang.
Sở Chấn Bang nhìn thoáng qua Băng Hàn Bách, không lộ ra bất cứ dấu vết gì. Sau đó đem tầm mắt chuyển về phía cửa phòng họp.
Băng Hàn Bách liền hiểu được ý của Sở Chấn Bang có điều muốn nói với mình. Nhưng có các lão lãnh đạo tại hiện trường, ông không thể rời khỏi. Vì thế ông ho nhẹ một cái, mượn cơ hội gật đầu, ý nói mình biết rồi, sẽ tìm cơ hội!