Mục lục
Thủ Tịch Ngự Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Long vừa nghe là Khương Tân Kiến thì cũng không muốn nghe nữa. Nghe làm chi chứ trong khi tên tiểu tử đó hiện tại còn thảm hơn lão Thất ông đấy. Y nói:

- Đi vào bên trong phòng thẩm tra báo án. Việc này tôi sẽ hỏi đến.

Nói xong, Trần Long nhấn ga, hòa mình vào trong dòng xe cộ đông đúc trên đường, tiến đến cục Công an thành phố báo cáo.

Lão Thất cười nịnh, nhìn xe Trần Long rời đi, vẫn không quên phất tay, rồi quay người lại, diễu võ giương oai, phe phẩy cây quạt nhỏ thong thả bước vào phân cục Thiên Phủ, còn nói với người gác cổng:

- Thấy chưa? Tôi và sếp Trần của các người biết nhau đấy. Sếp Trần bảo tôi vào…

Gã bảo vệ cổng lạnh lùng quét mắt nhìn lão Thất rồi xoay đầu sang một bên.

Lão Thất đắc ý hừ một tiếng, rồi lên lầu tìm phòng thẩm tra, thầm nghĩ Khương Tân Kiến là đồ chó, dám bắt nát lão Thất ta. Lúc này thế nào cũng phải khiến cho mày biết được sự lợi hại của ông nội Thất.

Diệp Thanh Hạm buổi sáng khi rời giường, tâm trạng không vui lắm. Tối hôm qua khuyên bảo thật lâu mới khiến mẹ bình tâm lại một chút. Hai mẹ con nước mắt không ít.

Sau khi làm xong bữa điểm tâm, Diệp Thanh Hạm gọi mẹ và Tôn Duệ thức dậy, cùng nhau ăn sáng. Sau khi ăn xong, ba người chuẩn bị ra ngoài. Lý Tĩnh Phương thì đi làm, còn Diệp Thanh Hạm và Tôn Duệ thì đến trường.

Tôn Duệ ăn sáng xong mà vẫn chưa tỉnh ngủ. Mở cửa ra ngoài, thì liền nhìn thấy một gương mặt tươi cười. Hai người thiếu chút nữa đã đụng phải vào nhau.

Á!

Tôn Duệ hét lên một tiếng. Lúc này cô đã hoàn toàn tỉnh lại, thật sự trong lòng khó chịu đến cực điểm. Vì bữa cơm này mà cô đã bị dọa đến mấy lần.

- Cô Lý kế toán vẫn còn ở nhà à?

Ngoài cửa là một người đàn ông trung niên trắng trẻo, chẳng khác gì Phật Di Lặc, cười tủm tỉm, trong tay còn xách theo một cái giỏ.

Lý Tĩnh Phương làm kế toán cho một công ty chuyên bán dụng cụ thể dục nhỏ. Người xung quanh đều gọi bà là cô Lý kế toán. Bà vội tiến lên nói:

- Như thế nào lại là Giám đốc Khương? Anh mau vào đi.

Khương Sơn mang cái giỏ vào, cười ha hả nói:

- Sớm nên đến thăm chị, chỉ có điều nhà máy nhiều việc phức tạp quá, nên không có thời gian. Chị dâu còn nhớ rõ, năm đó tôi và lão Diệp cùng nhau phân phối đến nhà máy Lam Quang này làm kỹ sư.

- Nhớ rõ chứ, như thế nào lại không nhớ rõ. Giám đốc Khương bận rộn như vậy, sao lại còn đến thăm tôi chứ? Nhà máy có đến mấy ngàn người, còn đang chờ anh thu xếp đấy.

Lý Tĩnh Phương cũng không hiểu ra sao, Khương Sơn chưa từng bước vào nhà của mình. Chính là năm đó lão Diệp mất đi, ông ta cũng không đến an ủi một câu. Hôm nay đột nhiên đến nhà, lại còn xưng hô thân thiết như vậy. Chắc cũng không có chuyện tốt gì. Lý Tĩnh Phương lên tiếng:

- Tiểu Hạm, con còn đứng đó làm gì, mau đi rót cho Giám đốc Khương ly nước.

- Ôi chị, đừng bắt cháu làm như vậy.

Khương Sơn khách khí phẩy tay:

- Cháu còn phải đi học phải không? Mau đi nhanh đi, đừng nên chậm trễ việc học tập.

Diệp Thanh Hạm vốn không tình nguyện, nghe Khương Sơn nói như vậy thì đứng không nhúc nhích. Dựa vào cái gì mà tôi phải đi rót nước cho hạng người như ông. Nếu biết ông ở ngoài cửa thì tôi chẳng bao giờ mở đâu, càng không mời ông vào nhà.

Khương Sơn cảm thấy xấu hổ, tự tìm cái ghế cho mình ngồi xuống:

- Chuyện của nhà máy quan trọng, những lão Diệp là vì nhà máy mà mất đi sinh mạng của mình. Người nhà của anh ấy vẫn còn, tôi dù sao cũng vẫn phải chiếu cố chứ.

Tôn Duệ cười lạnh một tiếng. Sáng sớm đã nghe những lời nói phát nôn mửa như vậy. Ngày hôm qua, thiếu chút nữa là ông đã đuổi mẹ góa con côi người ta ra ngoài đường ngủ rồi. Hôm nay ngược lại lại quan tâm quá mức.

Lý Tĩnh Phương và Diệp Thanh Hạm liếc mắt nhìn nhau. Hai người đều không hiểu, cảm thấy Khương Sơn hôm nay có chút kỳ lạ.

Khương Sơn nhìn tình huống xung quanh căn phòng rồi nói:

- Mấy năm nay hai người phải chịu cực khổ, ở trong điều kiện kém như vậy, tôi là Giám đốc cũng cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

Lý Tĩnh Phương không hiểu ra làm sao. Không biết Khương Sơn này đang làm cái gì. Chẳng lẽ ngày hôm qua cứng rắn đuổi không đi, hôm nay lại dùng biện pháp mềm dẻo. Bà lên tiếng:

- Giám đốc Khương không cần nói như vậy. Có chỗ che mưa đụt gió như thế này thì mẹ con chúng tôi cũng cảm thấy đủ rồi.

- Đối với những công nhân nhà máy lập được công lao hiển hách, nhà máy sẽ không quên.

Khương Sơn lấy ra một cái chìa khóa, cười ha hả đặt lên trên bàn nói:

- Năm ngoái nhà máy có xây dựng khu tập thể mới, hai người có biết không?

Lý Tĩnh Phương gật đầu. Xây nhà mới bà đương nhiên biết, rất sang trọng. Tuy nhiên bà cũng không chú ý tới, bởi vì cái đó chẳng quan hệ gì đến bà. Nghe nói tòa nhà vừa xây xong thì phòng ở cũng đã phân cho các lãnh đạo hết rồi. Một mình Khương Sơn cũng được phân đến mấy cái. Thậm chí thân thích của ông ta không phải là nhân viên nhà máy Lam Quang cũng được phân nhà.

- Trải qua nhà máy nghiên cứu quyết định, cho rằng lão Diệp phù hợp với điều kiện, cho nên cũng phân cho hai người một căn phòng mới. Đây là chìa khóa!

Khương Sơn đẩy chìa khóa về phía trước.

Lần này, ba người phụ nữ trong phòng đều ngẩn cả người. Sao lại thế này? Không nghe lầm chứ? Nhà máy sẽ đem phòng mới phân cho nhân viên đã qua đời mười năm?

Khương Sơn thấy Lý Tĩnh Phương không phản ứng thì liền lên tiếng:

- Đây là sự thật, chị dâu. Mặc dù có rất nhiều người phản đối, nhưng tôi đã dốc hết sức mình tranh thủ cho lão Diệp. Chị nếu không tin thì hôm nay có thể sang xem. Haha…

Lý Tĩnh Phương lúc này mới phản ứng lại. Bà đẩy chìa khóa sang một bên nói:

- Giám đốc Khương, rất cảm ơn anh đã nghĩ đến lão Diệp. Tuy nhiên, căn phòng này chúng tôi không thể nhận. Hai mẹ con tôi ở chỗ này rất tốt rồi. Căn phòng này nên phân cho người khác.

Khương Sơn hơi trách cứ nói:

- Nhận lấy đi, coi như tôi vì lão Diệp mà làm chút chuyện.

Lý Tĩnh Phương nào dám nhận. Ai biết Khương Sơn làm vậy là có chủ ý gì. Nếu chẳng may ông ta dùng căn phòng này vì đứa con khốn kiếp của ông ta mà cầu thân thì sao. Nếu đã nhận rồi thì không còn đường lui. Ở nhà máy này ai mà không biết Khương Sơn đối nhân xử thế như thế nào.

Diệp Thanh Hạm cũng nghĩ như vậy. Cô gạt cái chìa khóa đi, rất kiên quyết nói:

- Phòng này chúng tôi không dám nhận. Chìa khóa này chú mang về đi.

- Nhận đi, nhận đi.

Khương Sơn vẫn đặt cái chìa khóa xuống rồi đứng lên:

- Nhà máy vẫn còn công việc, tôi xin phép đi trước.

Lý Tĩnh Phương cầm lấy cái chìa khóa đuổi theo, muốn trả lại cho Khương Sơn.

Khương Sơn lúc này nói:

- Chị dâu dừng lại đi. Con trai tôi thật sự là quá đáng. Nghe nói hôm qua nó đến đây làm phiền mọi người, lại còn đập xe bạn của Tiểu Hạm?

Ba người liền cảm thấy bất ngờ. Ngày hôm qua Tăng Nghị đi rồi, mọi người vẫn không xuống lầu. Cho nên căn bản không biết chuyện này.

- Hiện tại nó đã bị cảnh sát bắt đi. Tôi cũng không quan tâm đến nó nữa. Cứ để cảnh sát thay tôi mà giáo dục nó. Không bao giờ chịu suy nghĩ lại.

Khương Sơn lời nói rất chính nghĩa. Xong rồi lại quay sang nói với Diệp Thanh Hạm:

- Tiểu Hạm, cháu cứ yên tâm. Nó về sau không đến quấy rầy cháu nữa đâu. Nếu gặp được người bạn kia của cháu, ngàn vạn lần thay chú xin lỗi cậu ấy.

- Mọi người về nhà đi.

Khương Sơn khách khí hai câu rồi đi xuống lầu.

Việc này thật sự rất bất ngờ. Lý Tĩnh Phương khi Khương Sơn đi rồi thì mới hồi phục lại tinh thần. Cái chìa khóa vẫn còn nằm trong tay, lúc ấy khẩn trương đuổi theo nhưng chỉ còn nhìn thấy chiếc xe của Khương Sơn.

Trong một đêm, con trai và vợ bị bắt, cậu em vợ thì bị truy nã, Khương Sơn không nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày như vậy. Quả thực là xui xẻo đến cực điểm. Mới đầu ông ta còn tưởng mình đắc tội với người nào. Nhưng sau từ một người nhân viên có quan hệ với cảnh sát, Khương Sơn mới biết được bởi vì con trai của mình đập xe của một đại nhân vật nên mới bị như vậy. Ông ta liền khẩn trương nghĩ biện pháp vãn hồi. Từ trong nhà Lý Tĩnh Phương đi ra, ông ta lại vội vàng chạy tới thành phố, tìm lãnh đạo đơn vị có liên quan biện hộ giùm.

- Này!

Tôn Duệ đột nhiên vỗ mạnh lên vai Diệp Thanh Hạm, khuôn mặt xinh đẹp hưng phấn vô cùng, nói:

- Tăng Nghị quả thật là vênh váo. Ngày hôm qua chúng ta buồn đến nỗi ngủ không được. Kết quả sau một giấc ngủ, Tăng Nghị toàn bộ đã giải quyết. Chúng ta thật sự là một đêm buồn vô ích.

Diệp Thanh Hạm cảm thấy lỗ mũi mình cay lên, thở không nổi, nước mắt cũng muốn trào ra. Có thể bởi vì liên quan đến việc không còn cha, Diệp Thanh Hạm cảm thấy mình nên thay thế cha bảo vệ cho mẹ. Cho nên từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, chưa bao giờ lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt người khác.

Nhưng giờ khắc này, trước mắt cô lại hiện ra hình ảnh của Tăng Nghị trong chợ đêm năm ngoái. Cô hiểu được, sự mạnh mẽ của mình chỉ là ngoài mặt.

Trước mắt là hình ảnh không ngừng biến hóa của Tăng Nghị, Diệp Thanh Hạm không khỏi nhẹ nhàng bật cười. Tăng Nghị bình thường rất hòa khí, thậm chí người ta còn nghĩ rằng hắn chẳng làm được gì, nhưng lại là một cao thủ chân chính. Hắn có thể khiến cho bạn cảm thấy tín nhiệm, và một cảm giác an toàn. Còn mình thì cứ ngụy trang bên ngoài bằng một vẻ kiên cười. Thật sự là buồn cười!

Tôn Duệ thấy Diệp Thanh Hạm là bộ dạng này thì liền đẩy một phen nói:

- Con bé chết tiệt kia, đang nghĩ cái gì thế?

Diệp Thanh Hạm cười, nước mắt đột nhiên tuôn ra. Cô khẩn trương nói:

- Chị mới là điên đấy. Xe của Tăng Nghị bị người ta đập, chị chẳng những không lo lắng, lại còn hứng phấn nữa chứ.

- Mệt!

Tăng Nghị khoát tay chặn lại, nói:

- Phòng ở Giám đốc Khương không lấy lại nữa rồi.

Diệp Thanh Hạm nhéo vào lưng Tôn Duệ một cái nói:

- Chị quả nhiên là phổi bò.

Nói xong, cô suy nghĩ một chút, rồi nhỏ giọng hỏi:

- Chị nói, em có thể gọi điện thoại cho Tăng Nghị hỏi một chút tình huống hay không?

- Em đang hỏi ý kiến của chị?

Tôn Duệ hỏi lại.

Diệp Thanh Hạm gật đầu.

Tôn Duệ lắc đầu, bày ra bộ dạng rèn sắt không thành thép nói:

- Ý kiến của chị chính là gặp phải một người đàn ông tốt như vậy, em nên khẩn trương tìm cơ hội, lấy thân báo đáp đi.

- Chị đi chết đi!

Diệp Thanh Hạm dậm chân, như muốn bóp chết Tôn Duệ.

Tôn Duệ liền né tránh, hướng dưới lầu chạy xuống, cười khanh khách nói:

- Em nghe chị đi, tuyệt đối không sai đâu.

Nói những lời này, Tôn Duệ không biết vì sao lại cảm giác mũi của mình cay lên, trong lòng nhói đau. Cô rất nhanh chạy xuống dưới lầu, không để cho Diệp Thanh Hạm nhìn thấy bộ dạng của mình.

- Chị đúng là da mặt dày. Chị có biết mắc cỡ hay không?

Diệp Thanh Hạm cười, đuổi theo đằng sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK