Sự lựa chọn này của Địch Hạo Huy khiến cho Tăng Nghị cảm thấy rất vui sướng. Nếu như vào lục quân, mặc dù Địch Hạo Huy không thể đạt được tới một vị trí rất cao, nhưng cấp thiếu tướng thì vẫn có thể dễ dàng bỏ được vào trong túi. Nhưng Địch Hạo Huy lại lựa chọn đi hải quân, đây mới đúng là lựa chọn của một quân nhân chân chính. Trong hoàn cảnh hiện tại, việc phát triển hải quân gặp khó khăn rất lớn, lực cản lớn nhất đều đến từ cả trong lẫn ngoài.
Cách cổng khoảng 50m chính là tới nhà chính của Địch gia. Hôm nay cả tòa nhà được trang hoàng tràn ngập không khí vui mừng, trên cánh cửa chính còn dán đôi câu đối màu đỏ thường có trong hôn lễ đón chào tân nhân.
Vào phòng, Địch lão ngồi đoan chính trên ghế chính, có thể là do quyết định của Địch Hạo Huy khiến cho Địch lão vui vẻ, cho nên hôm nay khí sắc của ông nhìn có vẻ rất tốt, còn vượt qua cả phạm trù giới hạn của sự vui mừng mà một người có thể có khi nhà có chuyện cưới hỏi.
Dưới sự dẫn đường của Địch Vạn Lẫm, Hạ Ngôn Băng đã đi tới trước mặt Địch lão, cảm xúc của ông có chút kích động, đây chính là Chiến thần trong truyền thuyết đó. Ông ngay lập tức liền thắng thắn sống lưng, đánh một lễ chào, thân thiết hỏi thăm:
- Lão tướng quân, thân thể của ngài vẫn đều khỏe chứ?
- Khỏe, khỏe!
Giọng nói của Địch lão vang dội, tiếng cười sang sảng, ông liền chỉ vào chiếc ghế sa lon bên cạnh, nói:
- Đều là người trong nhà, không cần gò bó, ngồi, ngồi đi!
Đợi mọi người đều ngồi xuống, Địch lão liền hỏi han Hạ Ngôn Băng một chút về tình hình cuộc sống, thuận tiện cũng tìm hiểu về cơ cấu làm việc của học viện và viện nghiên cứu khoa học hiện nay.
Không tán gẫu được hai câu, Trương Kiệt Hùng liền đi vào thông báo, ông ngoại của Địch Hạo Huy tới nơi rồi, Địch Vạn Lâm liền dẫn Địch Hạo Huy đi ra ngoài nghênh đón tiếp.
Sau khi Địch Vạn Quân qua đời, thì khi Địch Hạo Huy được một tuổi, phu nhân của ông bởi vì mắc bệnh liên quan tới hệ miễn dịch mà cũng qua đời luôn, Tăng Nghị từng giở lại bệnh án của mẹ Địch Hạo Huy, trải qua sự phân tích cẩn thận cùng với các luận chứng có sẵn, Tăng Nghị cho rằng, việc qua đời của Địch Vạn Quân tạo một sự đả kích quá lớn cho mẹ Địch Hạo Huy, tạo ra sự đau thương quá mức, cho nên mới dẫn tới việc bệnh không thể chữa trị được.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến sự hợp ý hơn nữa giữa Tăng Nghị và Địch Hạo Huy, hai người đều là không có ấn tượng gì đối với cha mẹ của mình, cả hai đều được ông nội nuôi nấng đến lúc lớn lên.
Tuy nhiên, một nhà bên ngoại của Địch Hạo Huy cũng bởi nguyên nhân đó mà trên cơ bản là không dính được chút lợi nào của Địch gia. Một vị làm lãnh đạo lớn nhất ở trong nhà, hình như chỉ là cục trưởng cục giáo dục của một khu nào đó ở thủ đô thì phải.
Theo sau, một vài người thân thiết nhất cùng với các chi thứ của Địch gia cũng lục tục tới, phòng khách vốn rộng rãi chợt trở nên có vẻ chất chội. Có một vài người mà không có tư lịch sâu cũng chủ động đến phòng khách phụ khác để ngồi nói chuyện với nhau.
Long Thanh Tuyền và phu nhân của mình là La Cẩn Du cũng đã tới, bọn họ cũng coi như là bề trên của Địch Hạo Huy, chuyện mừng của hậu bối, là bậc bề trên, tự nhiên là cũng phải đi đến để chúc phúc một câu. Chẳng qua là vừa xuống xe, sắc mặt Long Thanh Tuyền liền trở nên cực kỳ khó chịu.
Thật đúng là quá trùng hợp, đến ngay đằng trước cả hai, đúng lúc là Bàng Nãi Kiệt và vợ của gã ta, Long Vận Ninh.
Hai người đó khẩn trương đi tới, chào hỏi với Long Thanh Tuyền:
- Bác!
Nếu ấn theo quan hệ huyết thống mà nói, quan hệ giữa bọn họ có thể coi là gần gũi hơn rất nhiều so với cùng Địch gia. Long Thanh Tuyền là bác của Long Vận Ninh, cha của Long Vận Ninh với ông là anh em ruột thịt. Thế nhưng một câu gọi “Bác” này của Bàng Nãi Kiệt lại thiếu chút nữa đã khiến cho Long Thanh Tuyền không kìm nén được sự tức giận của bản thân tại đây.
- Hừ!
Long Thanh Tuyền chưa cho Bàng Nãi Kiệt chút sắc mặt tốt nào, chỉ hừ lạnh một tiếng như vậy. Nhưng đối với cháu gái Long Vận Ninh của mình, ông cũng đối xử không tệ lắm, ông quan tâm hỏi thăm:
- Vận Tâm, ở dưới đó sống đã quen chưa?
Long Vận Ninh cũng biết bác trai của mình không ưa gì Bàng Nãi Kiệt, vì vậy chỉ đơn giản hàn huyên hai câu liền nhường đường để Long Thanh Tuyền vào nhà trước.
Long Thanh Tuyền cũng không khách sáo gì, chắp tay sạu lưng liền đi thẳng vào trong nhà, trong đầu thầm nghĩ, nếu sớm biết trước là sẽ đụng phải loại cháu như Bàng Nãi Kiệt này thì chính ông hôm nay tuyệt đối sẽ không đi tới nơi này làm gì.
Đợi đến khi vào trong nhà, sắc mặt của Long Thanh Tuyền lại càng khó coi. Ông ta chỉ vừa liếc mắt một cái liền thấy được Tăng Nghị đang đứng trong góc nhỏ. Đời này có hai người mà ông ta không muốn thấy nhất, không ngờ lại đều cùng lúc có mặt ở Địch gia thế này.
Tăng Nghị cũng nhìn thấy Long Thanh Tuyền rồi, nhưng sắc mặt của hắn cũng là cực kỳ thản nhiên. Việc hắn nên làm cũng đều đã làm rồi, còn về chuyện Long Thanh Tuyền có suy nghĩ như thế nào, có cái nhìn ra sao về chính hắn, Tăng Nghị căn bản cũng không để ý tới, hắn cũng không có tính toán chỉ một phát liền khiến cho Long Thanh Tuyền có thể để ý tới hắn.
Long Thanh Tuyền có sức kiềm chế rất tốt, ông ta vẫn cười tươi đi tới, đến bên cạnh Địch lão:
- Địch lão, tôi tới chúc mừng cho ngài rồi đây.
- Là Thanh Tuyền sao, còn bắt cậu phải đi một chuyến xa như vậy tới đây rồi.
Địch lão cười:
- Có tâm là được rồi.
- Hạo Huy là đứa mà tôi nhìn đến lớn, một chuyện vui lớn như vậy của nó, tôi đây một kẻ làm bề trên sao có thể không đến được chứ?
Long Thanh Tuyền cười nói.
Địch lão khẽ gật đầu, nói:
- Nhớ kỹ mới trước đây, Hạo Huy thích nhất là tới chỗ cậu tìm Mỹ Tâm cùng chơi. Chỉ chớp mặt một cái, cả hai đứa bé đều đã trưởng thành rồi.
- Đúng vậy!
Long Thanh Tuyền phụ họa.
- Địch lão nhưng cũng tốn không ít tâm cho bọn chúng rồi. Bây giờ thì vui rồi, ngài lão đã có thể hưởng mấy ngày thanh phúc.
- Lão nhớ là Hạo Huy và Mỹ Tâm hình như là bằng tuổi nhau đi!
Địch lão lúc này nhìn chằm chằm Long Thanh Tuyền nói:
- Chuyện cưới xin của Mỹ Tâm, cậu cũng phải nắm cho chặt một chút đấy.
Long Thanh Tuyền liền đáp:
- Chúng tôi cũng vội lắm, nhưng đứa nhỏ kia bảo là muốn thừa dịp tuổi còn trẻ học thêm một vài thứ. Cái này không, nó còn ngại chúng tôi nói nhiều quá liền chạy ra nước ngoài để tránh bị phiền rồi. Thật sự là nữ đại bất trung lưu, chỉ có thể tùy vào nó thôi.
- Thời đại khác biệt sao?
Địch lão đột nhiên cảm thán một câu như vậy.
Sắc mặt Long Thanh Tuyền liền hơi hơi đỏ lên. Ông làm sao có thể không hiểu được chứ, Địch lão chính là đang nói mát mà thôi, nghe vào trong tai, giống như là đang nói thời đại khác biệt rồi, những người làm bậc bề trên như chúng ta ở trong chuyện của con gái cũng không còn có cái gì uy quyền nữa rồi đấy. Nhưng thực tế lại là ám chỉ rằng, thời đại khác biêt, con gái đều có phúc của con gái, những người làm bậc bề trên như chúng ta, cũng đừng có đi nhúng tay vào làm gì.
Đây đúng là điểm cao minh trong lời nói của Địch lão. Bình thường nghe thì cảm thấy không có gì lạ ở bên trong, nhưng thực ra ông đang đưa ra một lời nhắc nhở cho Long Thanh Tuyền.
- Đúng vậy, thời dại khác biệt rồi.
Long Thanh Tuyền hùa theo một câu, ông cũng không có cái gì có thể đáp lời được nữa. Rời khỏi chỗ này của Địch lão, ông lại đi theo Địch Vạn Lâm mấy người đi nói chuyện với nhau.
Ở trên Ngọc Tuyền Sơn này, còn có rất nhiều lãnh đạo ở. Mọi người biết trong nhà Địch lão có việc vui, tự nhiên là cũng muốn đi qua chúc mừng mấy câu, sau lại có thêm mấy vị đồng chí lão thành cũng tới, lúc này mới phòng khách chính mới gọi là kín người kín chỗ rồi. Ngoại trừ những người quan trọng, tất cả mọi người đều cùng đi ra đằng sau.
Đằng sau có một gian phòng, so với phòng khách đằng trước còn muốn lớn hơn rất nhiều, lúc này bên trong đã xếp sẵn rất nhiều ghế dựa.
Mọi người đi vào trong này, nhìn thì giống như là tùy ý ngồi xuống, nhưng nếu quan sát cẩn thận mà nói, vẫn có thể nhận ra có ba cái vòng tròn nổi lên rất rõ ràng: vài vị trong chi thứ có thực lực, bao gồm Long Thanh Tuyền cũng ở trong nhóm này, đây chính là cái vòng tròn thứ nhất; vòng tròn thứ hai là những người không có thực lực gì nhưng lại có bối phận để đấy, bao gồm Hạ Ngôn Băng cùng với một nhà bên ngoại của Địch Hạo Huy; còn vòng tròn thứ ba, thuộc về một thế hệ trẻ tổi, họ không chú ý gì mấy tới cái gì gọi là vòng tròn hay thực lực, những kẻ có gan lớn còn đang tùy ý đi lại trong đại sảnh, vội vàng mở rộng phạm vi kết giao của chính mình.
Kỳ thật thì dựa theo lễ tiết, hôm nay sẽ có rất nhiều người tới tham gia, chỉ cần đưa tới lời chúc mừng thôi là được, chắc là sẽ không thực sự ở lại uống rượu mừng. Nhưng hiện tại cũng không có một ai thể hiện vẻ sốt ruột muốn đi, ngay cả người muốn rời đi nhất là Long Thanh Tuyền cũng không có rời khỏi. Mọi người đều ngồi ở bên trong nói chuyện phiếm với nhau, đồng thời cũng đang cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Tăng Nghị thoáng suy nghĩ một chút cũng liền hiểu được rõ. Lấy địa vị và sức ảnh hưởng của Địch lão hiện nay, cho dù là muốn điệu thấp để tiến hành tiệc cưới lần này như thế nào thì chỉ sợ cũng khó có thể khiêm tốn được. Những người này ngồi lại tại đây, đều là đang chờ nhân vật quan trọng hơn xuất hiện.