Giám đốc Sở Y tế của tỉnh Nam Giang, Giám đốc của sở Giáo dục, Bí thư Thành uỷ tỉnh Bạch Dương Liêu Thiên Hoa, Chủ tịch thành phố-Triệu Chiêm Binh, Cục trưởng Cục quản lý Trung y, cùng với Bí thư đảng uỷ khu công nghệ cao Hồ Khai Văn, tất cả là những người cùng chủ trì cuộc hội nghị, đang đi vào hội trường.
Sau khi họ ngồi xuống thì Hoàng Xán bắt đầu bước vào. Đi cùng ông ta là Phó chủ tịch tỉnh Nam Giang Thư Minh Lượng. Đi cùng phía sau là vài vị Trung y lớn tuổi đức cao vọng trọng, còn có David và Thôi Ân Hi.
Tăng Nghị ở vị trí sau cùng, giống như một người nhân viên cùng đi theo công tác vậy.
Ánh mắt của Vương Bưu mở to lên. Làm sao có thể? Tăng Nghị làm sao có thể xuất hiện ở đây, mà còn đứng phía cuối trong hàng ngũ những nhân vật lớn kia nữa. Lại nhìn Thôi Ân Hi, máu Vương Bưu như muốn ộc hết máu ra. Cô gái này không phải là hôm trước đã tình cờ gặp ở cầu thang của đại sảnh sao? Tăng Nghị không phải là đối tác hay sao? Tên khốn này rốt cuộc là làm cái gì vậy?
Mọi người vào trong hội trường, dựa theo tên mà ngồi.
Tăng Nghị ngồi ở ghế đầu của hàng ghế thứ hai. Vương Bưu cảm thấy trái tim mình như bất ngờ bị đấm một cú thật mạnh, trong phút chốc như ngừng đập. Gã liền đứng dựa vào bức tường kế bên, nếu không thì đã bị té xuống đất.
Ngồi ở phía trước Tăng Nghị chính là Thôi Ân Hi, bên cạnh Thôi Ân Hi là David, hai người họ thỉnh thoảng quay lại cùng với Tăng Nghị nói chuyện gì đó, có vẻ rất vui vẻ.
Nói không chừng chính là phiên dịch!
Vương Bưu nghĩ như vậy, nhưng mà lời giải thích này chính gã cũng không tin.
Người chủ trì hội nghị bước lên đài, sau khi nói ngắn gọn vài lời chào nhiệt tình, bắt đầu giới thiệu những nhân vật quan trọng của hội nghị ngày hôm nay.
Lúc nói đến Thôi Ân Hi, người chủ trì chỉ nói là đại biểu của tập đoàn Bình Hải phía Hàn Quốc quyên góp cho học viện Y học Nam Vân, nhưng rất nhiều người đã đoán được thân phận của Thôi Ân Hi. Có đủ khả năng để đại diện cho tập đoàn Bình Hải, lại còn họ Thôi, điều này cũng có thể nói lên rõ vấn đề.
Nét mặt Vương Bưu tái xanh khi mà gã đứng ở vị trí này. Đúng lúc đó lại thấy Thôi Ân Hi đang chào hỏi mọi người, lại còn đắc ý nói cười dịu dàng bên Tăng Nghị. Đây nào đâu phải là bạn đối tác làm ăn, rõ ràng là một đôi cẩu nam nữ. Gian tình này có giấu cũng giấu không được nữa rồi. Khó trách tên tiểu tử này năm ấy lại có thể cự tuyệt Băng Lăng, thì ra là đã sớm tìm được một con đường tốt.
Trong bụng vừa mới mắng xong thì vừa lúc người chủ trì đang giới thiệu đến Tăng Nghị: Phó chủ nhiệm của Ủy ban trù kiến Học viện y học Nam Vân, phó chủ nhiệm thường trực của khu công nghệ cao Bạch Dương, Tăng Nghị!
Vương Bưu dụi mắt, đầu óc dường như trống rỗng. Hai chức trách Phó chủ nhiệm này đã hoàn toàn đánh tỉnh gã rồi. Vương Bưu cũng xem như là một nửa người trong thể chế, đối với chức vụ và cấp bậc rất hiểu biết. Tăng Nghị có thể đảm nhiệm được hai chức vụ này chứng tỏ rằng hắn đã từng là một cán bộ rất xuất sắc.
Cùng một ngày tốt nghiệp, cùng như nhau bước vào thể chế nhưng Lỗ Ngọc Long, bây giờ cũng chỉ là một nhân viên bình thường, chức vụ phó phòng cũng với không tới. Vậy mà Tăng Nghị đã có thể leo lên một địa vị cấp phó cao như thế!
Trong lòng Vương Bưu cảm thấy đau vì thất bại. Gã không hiêu, tại sao ở trường học về phương diện nào cũng vượt trội hơn so với Tăng Nghị, nhưng ở đâu cũng không bì kịp với Tăng Nghị. Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy, tự cho rằng không dễ gì mới có thể làm trợ thủ của Phan Bảo Tấn, nhưng cuối cùng ở trước mặt của Tăng Nghị cũng phải lùi một bước. Có ai biết, hai ngày trước còn biểu hiện chế giễu, cao ngạo, vậy mà bây giờ đã trở thành một trò cười lớn rồi.
Về phần sau, những người lãnh đạo ở trên khán đài nói gì, Vương Bưu hoàn toàn không có nghe được gì hết. Vì gã đang bị một cú sốc lớn, chỉ có một câu hỏi lớn trong đầu rằng tại sao lại có thể như thế?
Phó chủ tịch tỉnh Thư Minh Lượng bước lên đài, chính thức tuyên bố thành lập Phân Viện Trung Y của Học Viện Y Học Nam Vân.
Chính phủ tỉnh Nam Giang đặc biệt coi trọng việc thành lập Học viện Y học, chỉ là thiết lập một Phân viện Trung y, cũng có thể làm kinh động đến Phó chủ tịch tỉnh, thì khi Học Viện Y học Nam Vân chính thức thành lập, thì ít nhất cũng là một Uỷ Viên Thường Vụ Tỉnh Uỷ ở một cấp bậc khác đến tuyên bố rồi.
Thư Minh Lượng tuyên bố xomg, nói một vài lời động viên khuyến khích. Theo sau đó là bộ môn tương quan lên đài, trao tặng biển hiệu Phân Viện Trung Y, tuyên bố bổ nhiệm vị trí ban lãnh đạo của Phân Viện Trung Y.
Lần này chỉ bổ nhiệm một vị trí Phó Viện Trưởng Hành Chính. Vốn Phó Cục Trưởng cục Quản lí Trung y của Sở Y Tế, tạm thời phân công quản lý việc xây dựng tổ chức phân viện Trung y, thông báo tuyển dụng nhân viên và công tác. Viện Trưởng chính thức, có thể phải đợi sau khi hoàn thành việc xây dựng Phân viện Trung Y mới có thể tuyên bố.
Sau nghi thức thành lập Phân viện Trung Y, chính là buổi họp thảo luận nghiên cứu. Thư Minh Lượng lại bước lên khán đài phát biểu vài lời cổ vũ và khích lệ sự nghiệp Trung y. Hội nghị thảo luận nghiên cứu Trung Y chính thức bắt đầu.
Ngày đầu tiên của hội nghị, là do vài vị làm chuyên đề báo cáo học thuật, ví dụ như Hoàng Xán phát biểu là những kinh nghiệm và một số tư tưởng của mình lúc đi qua các nơi khác; Phan Bảo Tấn phát biểu là về phán đoán bệnh thương hàn và phương pháp trị liệu có hiệu quả của mình; Trần Thuyết Phong phát biểu là phán đoán về tổn thương xương; phương pháp trị liệu di căn và mãn tính về tổn thương xương; Lưu Phong Kiệt phát biểu về phương pháp trị liệu châm cứu đối với những bệnh thường gặp; Trương Thanh phát biểu về những phương pháp cấp cứu của Trung y trong một số trường hợp thường gặp, kê đơn, cùng với những nguyên tắc phán đoán quan trọng khác……
Những vị này đều là những vị chuyên gia ngày thường rất khó gặp, đều là những thái sơn bắc đẩu trong nghề, kinh nghiệm có thể nói là cực kỳ quý giá. Nếu như có thể hiểu được lời của các vị này nói, có thể nói là đã phải dày công cực khổ mười mấy năm nghiên cứu. Vì vậy lúc những vị chuyên gia này làm báo cáo, có giọng báo cáo ở phía trên đài còn có âm thanh xào xạt của tiếng ghi chép phía dưới.
Ngày thứ hai của hội nghị, theo sự sắp xếp là nghiên cứu và thảo luận chuyên đề, do các vị chuyên gia dẫn đầu, phân chia thành các phân khoa y học, như là: khoa xương, khoa nhi, khoa phụ sản, và châm cứu. Hoặc là đối với một số bệnh thường gặp, ví dụ như: cao huyết áp, đái tháo đường, bệnh viêm gan, chia thành từng nhóm từng nhóm nhỏ trong hội trường tiến hành nghiên cứu thảo luận và trao đổi kinh nghiệm.
Nhưng tạm thời thì chưa có một trường đại học lớn nào để sắp xếp hội thảo nghiên cứu chuyên đề, nên phải ở lại khách sạn Thanh Giang, tiến hành vì bệnh nhân tiếp chẩn, giải trừ ốm đau.
Lần tiếp chẩn này, mới là sự kiện chính của hội thảo nghiên cứu. Dù sao những chuyên đề nghiên cứu cách đại chúng rất xa, báo cáo làm lại càng nhiều, cuối cùng cũng phải chứng thực được cách trị liệu hiệu quả, nếu không thì chỉ là nói suông.
Vì mở rộng ảnh hưởng của hội thảo nghiên cứu với quần chúng nhân dân, Tăng Nghị cố ý đưa ra một sự sắp xếp. Ngày đầu tiên phụ trách tiếp chấn là phái Kinh Kịch Cốt Thương của chuyên gia Trần Thuyết Phong. Bởi vì khoa Chỉnh hình hiệu quả là thấy nhanh nhất. Chỉ cần không phải là xương bị nứt bị gãy, chỉ là chấn thương xương thông thường, trải qua bó bột, ở tại chỗ có thể thấy được hiệu quả ngay
Cách này quả nhiên có hiệu quả. Trần Thuyết Phong vừa trị được chưa đến mười bệnh nhân, xe trực tiếp của đài truyền hình đã đến. Họ là nhận được điện thoại đường dây nóng từ các bệnh nhân vừa được điều trị xong, nói là ở khách sạn Thanh Giang có thần y nên lập tức đến đây để phỏng vấn.
Qua một hồi phối hợp kết nối, Trần Thuyết Phong chấp nhận cho Đài Truyền Hình chụp một bức ảnh hồ sơ bệnh án, nhưng chỉ chụp một bức thôi, vì có rất nhiều thủ pháp, đều là bí mật bất truyền của phái Kinh Kịch Trần Thị. Trần Thuyết Phong không nghĩ là để bại lộ ra trước ống kính.
Bệnh nhân đang được chụp hình là một đứa bé khoảng chừng bảy, tám tuổi, lúc leo cây bị té, đầu va vào đất, cuối cùng là cổ xảy ra vấn đề, không thể nào duỗi ra ngoài, cũng không thể nào chuyển động được. Lúc mà ba mẹ đứa bé đưa vào, đứa bé đã được nẹp từ trên bả vai lên đầu, ánh mắt cũng không chuyển động như bình thường. Hai tròng trắng mắt hướng ngược lên phía trên, mọi người xung quanh nghĩ rằng đứa bé bị khiếm khuyết về não, vì vậy mà sự phát triển không diễn ra bình thường.
Trần Thuyết Phong nghe xong lời của ba mẹ đứa bé, đưa tay sờ lên cổ của đứa bé một lát, sau đó kêu ba mẹ đứa bé đi sang phía bên và nói:
- Bệnh này có thể trị, nhưng mà quá trình cũng khá nguy hiểm.
Cha mẹ đứa bé liền nói:
- Chỉ cần có thể trị khỏi bệnh, bác sĩ hãy cố gắng ra sức cứu chữa.
Trần Thuyết Phong nói:
- Trị chết cũng chịu à?
Cha mẹ đứa bé liền sững sờ ngay tại chỗ. Con của tôi chỉ bị thương ở cổ, còn những chỗ khác là hoàn toàn bình thường. Đổi lại là một bác sĩ thực tập khác đến chữa trị, cũng chắc chắn là không trị chết người. Ông rốt cuộc có phải là một chuyên gia lớn không? Ra tay thì có thể trị chết người.