Tôn Văn Kiệt ngồi trên sô pha trong phòng khách, khuôn mặt âm trầm, nghe thấy tiếng cửa mở, ông chỉ liếc mắt nhìn một chút, lông mày liền hơi nhăn lại.
- Cha!
Tôn Dực gọi một tiếng, sau đó thành thành thật đứng nguyên tại chỗ, đợi sự răn dạy của lão gia tử. Chiếc quần trắng dính mấy vết nước trà Tôn Dực cũng không đi thay cái khác là cố ý, lúc này nếu như để bộ dạng trông thảm một chút thì còn may ra còn có thể tìm được chút lòng trắc ẩn của lão gia tử, phòng ngừa lọt vào cơn tức giận sấm sét, mà nói cho cùng thì dù mất mặt cũng chỉ mất mặt với người trong nhà, người ngoài lại nhìn không tới được.
Tôn Văn Kiệt nhìn bộ dạng của đứa con trai, quả nhiên một bụng khí cũng phát không ra nữa, hừ mạnh một tiếng, cầm lấy chén trà trước mặt lên.
- Cha!
Giọng điệu của Tôn Dực lại cao thêm vài nhịp, biết cha ai bằng con, gã vốn sờ thấu hết tính tính của lão gia tử, bây giờ gã chủ động đứng ra nhận lỗi, nói:
- Cha, con lại gây rắc rối cho cha rồi!
Tôn Văn Kiệt không nói gì, nghiêm mặt uống trà, trong lòng cũng chỉ có cảm xúc chỉ tiếc rèn sắt nhưng không thành thép, đứa con trai này cũng quá không chịu thua kém. Học đòi người ta đi quay cái gì mà điện ảnh, kết quả quay một thì hỏng một. Bây giờ quay sang kinh doanh, tuy rằng nói là bản thân chưa từng giúp đỡ một chút gì, nhưng đỉnh cái danh đệ nhất công tử Giang Nam, chỉ riêng thân thế cũng đã là một cái lợi thế rất lớn, ai ngờ việc kinh doanh còn bị nó biến thành cái dạng này được nổi.
Thấy lão gia tử không có nổi giận, lá gan Tôn Dực liền to thêm một chút, nói:
- Cha, cái dự án hồ Tinh Tinh kia của con thực sự có lợi, là dự án chính thức chứ không phải làm lung tung. Lần này đều do cái tên Tăng Nghị âm thầm phá rối, con thực sự bị hắn “âm” một vố rồi.
Tôn Văn Kiệt liền nện mạnh chén trà xuống mặt bàn, quát:
- Vậy lần trước cảnh sát bắt giam người, cũng là người khác “âm” anh?
Tôn Dực lập tức câm miệng, lần trước vì sao Trần Long lại lập chuyên án bắt người ở Bình Xuyên, trong lòng gã hiểu rất rõ, đó là bởi vì chính gã giở trò “âm” Tăng Nghị trên báo chí, nhưng không ai ngờ được rằng, cái tên Trần Long khốn khiếp kia không biết là ăn gan hùm hay tim gấu mà lại dám đi vuốt râu hùm.
- Nếu anh đã có gan gây mùng một, vậy cũng đừng trách người ta làm lại mày mười lăm! (Làm việc xấu với người khác thì đừng có trách người ta chơi lại mình, chuyện chả sớm thì muộn mà thôi)
Tôn Văn Kiệt hung hăng răn dạy một câu xong nói tiếp:
- Cái khác tôi cũng không muốn nghe nữa, anh lập tức đi xử lý chuyện này cho tốt, nợ cần trả thì lập tức đi trả, chỗ nào phải rút chân thì lập tức rút ra! Tôi không muốn sau này còn có chuyện như vậy nữa.
Trong lòng Tôn Dực mặc dù không muốn vứt bỏ cái dự án hồ Tinh Tinh, nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại thì gã vẫn không dám nói thành lời, lúc này lão gia tử đang tức giận, chính gã nếu như đi chống đối lại chẳng phải là tự tìm phiền toái vào thân sao.
- Vâng!
Tôn Dực rất ngoan ngoãn gật đầu, nói:
- Cha, người cứ yên tâm, việc này chắc chắn sẽ không có lần sau.
Tôn Văn Kiệt không nói thêm gì, tựa vào sô pha, cầm điều khiển tivi dí mạnh xuống, xem một hồi, thấy Tôn Dực vẫn còn đứng ở một bên không nhúc nhích, liền trợn mắt nói:
- Còn đứng làm gì? Nhìn cái dáng vẻ của anh xem, còn giống cái dạng gì nữa?
Tôn Dực chỉ biết hôm nay gã coi như đã quá quan, gã ngượng ngùng giải thích một câu:
- Lúc nãy đi tranh cãi với bọn họ, con làm đổ nước trà.
Nói xong, Tôn Dực tay chân nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ của mình, tìm bộ quần áo thay, gã nhòm qua khe cửa thì phát hiện lão gia tử đã không còn ngồi trong phòng khách nữa, Tôn Dực lập tức dâng trào dũng khí, nghênh ngang bước ra khỏi cửa nhà mà đi.
Thư phòng trên tầng hai lúc này không bật đèn, Tôn Văn Kiệt ngồi trong bóng tối, điếu thuốc lá trong tay lập lòe ánh sáng. Ông nhìn thấy Tôn Dực đi ra ngoài, nhưng cái gì cũng không nói. Bây giờ ông cần phải suy nghĩ xem hội nghị thường vụ ngày mai chính ông phải làm cái gì mới được.
Đúng như ông đã dự đoán, Kinh Trinh đã nắm chắc được đủ mọi thứ nên mới triển khai hành động lần này, hơn nữa tốc độ nhanh như chớp, căn bản không để ông có bất cứ thời gian đưa ra biện pháp ứng phó. Kinh Trinh cũng đã đem mọi tài liệu cùng như chứng cứ có liên quan tịch thu hết một lượt, chỉ cần dựa vào đống tài liệu cùng sổ sách này thôi là Tôn Dực chắc chắn thừa sức nhận cái tội danh “Biển thủ vốn vay”, thậm chí ngày cả mấy người bên ngân hàng cũng sẽ nhận tội theo luôn.
Quá trình Tôn Văn Kiệt làm đến được cái chức vị này cũng là nhờ “Bảy phần chính trị, ba phần chiến công”, chỉ cần ở thời điểm mấu chốt không đứng sai bên thì cũng sẽ không dễ dàng bị hạ đài. Ngay cả chuyện hôm nay cũng không dao động căn cơ của Tôn Văn Kiệt tý nào. Nhưng nếu có người thừa dịp này mà thêm dầu vào lửa ( = thôi ba trợ lan) để việc bé xé ra to thì khẳng định là sẽ đánh mạnh một đòn vào danh dự trong giới chính trị của Tôn Văn Kiệt, một vụ án trị giá lên đến mấy tỷ như thế này, cũng không thể coi như một vụ án nhỏ được.
Tương lai nếu Tôn Văn Kiệt muốn thăng tiến thêm một bước nữa, trên người mà có chỗ bẩn như thế này, không thể nghi ngờ chính là đề tài đàm tiếu cho người khác bới móc, đến khi cạnh tranh với người ta, bản thân ông có thể coi là sẽ chịu thiệt.
Tôn Văn Kiệt mới hơn năm mươi tuổi, ông ta không muốn tiền đồ của chính mình lại dừng lại tại đây như vậy, cho nên khi nhận được tin báo của bí thư, trong nháy mắt ông ta cũng đã lựa chọn thỏa hiệp với Băng Hàn Bách.
Vốn dĩ bản chất của chính trị chính là thỏa hiệp, không phải cứ đêm tất cả các đối thủ đều tiêu diệt sạch là được, mà là phải làm thế nào để trong sự quấy phá dồn dập của kẻ khác, làm cách nào bản thân anh vẫn có thể thi hành được quan điểm chính trị của anh. Băng Hàn Bách gây khó dễ cho ông trong chuyện lần này, mục đích không phải là muốn tạo tiếng xấu cho ông bởi việc này không có lợi gì cho ông ta, ông ta muốn chính là bản thân ông phải đưa bớt một phần lợi ích ra ngoài, hoặc là sự ủng hộ của ông về một số sắp xếp trong bộ máy nhân sự mà thôi. Chính trị chính là như vậy, cho tới bây giờ không để ý tới vấn đề ưu khuyết nhất thời, hay là được mất một phần nào đó, mà là hôm nay anh có lợi thế, anh có thể ra điều kiện, nhưng đến ngày mai tôi nếu có được lợi thế, vậy tôi cũng có thể đặt điều kiện với anh.
Tôn Văn Kiệt rít một hơi thuốc, tựa người vào trong chiếc sô pha bằng da thật. Cậu Tăng Nghị thật sự là rất biết cách gây sức ép cho người khác, vừa mới tiễn bước được Phương Nam Quốc, đảo mắt lại dính phải Băng Hàn Bách, cả một ván cờ đẹp như vậy, cuối cùng khiến cho nó trở nên hỏng bét hết cả.
Bên trong Du Nhiên cư, mọi người hôm nay đều uống rất vui vẻ.
Mấy người có tửu lượng thấp, ví dụ như Quách Bằng Huy, đã sớm không chịu nổi nữa rồi, đầu váng, mắt hoa, anh chàng biết rằng nếu bản thân còn tiếp tục uống nữa thì chỉ sợ là sẽ tạo trò cười ngay tại trận mà thôi, vì vậy tìm cái lý do hợp lý liền dẹp đường hồi phủ. Còn lại mấy người thật ra cũng không kém là bao rồi, nhân tiện Quách Bằng Huy đi rồi, mọi người cũng lục tục tan cuộc. Đến cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại có Đỗ Nhược và Tăng Nghị.
- Tăng Nghị, trận này thay cậu xả một trận như vậy, anh đây làm lão đại cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy thoải mái một chút!
Đỗ Nhược nâng chén trà, anh chàng vốn có tiếng tửu lượng cao, lúc này vẫn tỉnh táo như thường.
Tăng Nghị rót thêm nước vào chén trà cho Đỗ Nhược, nói:
- Cảm ơn Đỗ đại ca! Có một vị lão Đại như anh, đáng giá kết giao!
Đỗ Nhược khoát tay chặn lại, nói tiếp:
- Liền kia hai tên vô dụng đấy, căn bản không đáng để coi! Cậu cũng đã sớm định sẵn cả kế hoạch, anh lại đây cũng chỉ làm kẻ chạy cờ mà thôi.
Tăng Nghị cũng không nói mấy câu khách sáo vô bổ với Đỗ Nhược, hắn chuyển hướng đề tài, hỏi:
- Dạo này có tin tức của Mỹ Tâm không?
Sắc mặt Đỗ Nhược liền ủ rũ xuống, vươn tay sờ lấy hộp thuốc lá trên bàn, châm một điếu, lắc đầu nói:
- Không có! Việc này anh sẽ để ý giúp cậu, có tin tức gì anh sẽ thông báo cho cậu đầu tiên.
Tăng Nghị cầm chén trà trên bàn lên, nhưng hắn không có uống mà bất động ở nguyên chỗ. Long Mỹ Tâm từ sau khi trở lại thủ đô thì không có bất cứ tin tức gì nữa, điện thoại cũng không gọi một cú, nếu nói Tăng Nghị không để ý, đó là không thể nào.
Đỗ Nhược rít một hơi, cảm thấy trong lòng rất buồn phiền, liền dụi tắt điếu thuốc trên tay, nói:
- Theo anh, việc này cậu nên đi hỏi tư lệnh La thử xem, ông ta chắc chắn biết chuyện.
Tăng Nghị liền lắc lắc đầu, nói:
- Không cần hỏi. Cho dù biết thì cũng có thể làm được cái gì?
Đỗ Nhược thở dài một hơi, nói thật, gã cảm thấy rất đáng tiếc. Lúc trước gã tới thủ đô làm việc, lần đầu tiên gặp được Long Mỹ Tâm, gã liền cảm thấy vị thiên chi kiêu nữ này có gì đó rất khác biệt. Khí chất hay dung mạo thì không cần phải nói, đó chính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng quan trọng là, phẩm hạnh tốt, không có sự kiêu căng thường có ở những cô nàng con ông cháu cha khác, trong mắt có để ý tới người dưới, hiểu được tôn trọng người khác.