- Chào nữ hoàng.
Tinh thần nữ hoàng Anh rất kém, nhưng vẫn có thể giữ được phong phạm của hoàng gia, bà thản nhiên gật đầu, khẽ mỉm cười một cách tao nhã, nói:
- Mời hai vị ngồi. Bác sĩ Barton sẽ giới thiệu tình huống cho hai vị.
Tăng Nghị và Lý Đông Nghị ngồi xuống, nữ tì mang tới hai chén Bá tước trà, có bỏ thêm sữa, mùi thơm nồng đậm.
Bác sĩ Barton bắt đầu giới thiệu bệnh tình của nữ hoàng Anh với hai người:
- Mùa hè năm nay, nữ hoàng bị bệnh cúm H3N2, sốt cao, nôn mửa. Sau khi trị liệu, nhiệt độ hạ xuống, tình trạng nôn mửa cũng biên mất. Nhưng mấy tháng sau, nữ hoàng thường bị sốt nhẹ, trị khỏi rồi thì lại tái phát, không cách nào chữa dứt hoàn toàn…
Lý Đông Nghị phát biểu:
- Bệnh tình kéo dài lâu như vậy, hẳn là sốt cao đột ngột ở người già, về phương diện này, y học Hàn Quốc có kinh nghiệm trị liệu rất phong phú.
Lý Đông Nghị là người nổi danh về y thuật ở Hàn Quốc, tổ tiên ba đời làm nghề y, từ nhỏ y theo chao học y, độc lập hành nghề y cũng đã gần hai mươi năm nay, kinh nghiệm vô cùng phong phú, vừa nghe bác sĩ Barton giới thiệu bệnh tình của nữ hoàng, liền cơ bản hiểu nguyên nhân gây bệnh, loại bệnh này, trước kia y đã từng chữa trị nhiều lần.
Barton nhíu mày, y còn chưa nói xong, đã bị Lý Đông Nghị cắt ngang, mà mấu chốt là Lý Đông Nghị nói đến chứng sốt cao đột ngột ở người già, y không biết là danh từ gì, bên Tây y không có bệnh này. Barton đợi Lý Đông Nghị nói xong, tiếp tục nói:
- Đầu tháng này, bệnh tình của nữ hoàng đột nhiên tăng thêm, bực bội, mất ngủ, không muốn ăn, hơn nữa việc bài tiết khó khăn, trước mắt đã hơn một tuần chưa đại tiện.
Lý Đông Nghị vuốt vuốt cằm, xem ra phán đoán của mình không sai, đây là chứng sốt cao, khi phát tác tất nhiên sẽ tổn thương tuyến nước bọt, làm cho đường ruột khô héo, bài tiết khó khăn, khiến người bệnh bực bội.
- Bệnh này…
Lý Đông Nghị sợ không được người ta coi trọng, mở miệng định giới thiệu một chút về nguyên lý phát bệnh và cách trị liệu.
Lần này Barton không để y cắt lời nữa, nói tiếp:
- Tệ hơn là nữ hoàng càng bị nôn mửa, hiện giờ không ăn uống gì được, ăn cơm nôn cơm, uống thuốc ói thuốc, ngay cả uống nước cũng ói.
- A…
Lý Đông Nghị liền im tiếng, thấy may mắn là mình còn chưa nói ra lời, nếu không liền mất mặt. Nữ hoàng Anh bị nôn nặng như vậy, cho dù có cho bà uống thuốc tiên, bà cũng ói ra, làm sao trị liệu có hiệu quả được.
Sau khi Barton nói xong, liền nhìn Lý Đông Nghị, chờ y nói, nhưng Lý Đông Nghị vẻ mặt ngưng trọng, không nói tiếng nào.
Trong lòng Barton rất khó chịu, lúc nên nói, ngươi không nói, lúc không nên nói, ngươi lại cố chen vào mà nói, ngươi tới đây chữa bệnh hay là đến biểu diễn vậy.
Lúc này Tăng Nghị lên tiếng:
- Tôi muốn xem bệnh án đầy đủ một chút, từ lúc phát sốt hồi hè, cho tới tất cả phương án trị liệu, tôi đều muốn xem.
Barton gật đầu:
- Tôi lập tức mang lại.
Lý Đông Nghị hừ lạnh, còn nói ngươi giỏi Trung y cỡ nào, không ngờ cũng chỉ là ngụy Trung y, có thầy thuốc Trung y nào đi xem bệnh án Tây y để chẩn đoán bệnh? Trong Tây y có bệnh lý sốt cao đột ngột sao? Xem ra, trình độ của người cũng thường thôi.
Barton mang đến hai tập văn kiện, đưa cho Tăng Nghị một tập, Lý Đông Nghị một tập.
Lý Đông Nghị xua tay, tỏ vẻ mình không xem. Trên thực tế, y có xem cũng không hiểu. Y chỉ có thể đọc hiểu một số kết quả xét nghiệm Tây y đơn giản, nhưng không biết gì về thuốc Tây, đọc phương án trị liệu Tây y này, y hoàn toàn không hiểu.
Nhưng Lý Đông Nghị rất tin tưởng ở y thuật của mình, nói:
- Hàn y chúng tôi có phương pháp chẩn đoán bệnh đặc thù và độc đáo, không càn xem bệnh án.
Vẻ mặt bình tĩnh, Yến Dung lạnh lùng hỏi một câu:
- Là phương pháp chẩn đoán bệnh độc đáo riêng? Chẳng lẽ Hàn y không cần tứ chẩn: vọng (nhìn, quan sát), văn (nghe, ngửi), vấn (hỏi bệnh), thiết (sờ nắn, bắt mạch)?
Lý Đông Nghị lại bị đâm một dao, đớ lưỡi, rất muốn nói rằng phương pháp chẩn đoán bệnh của Trung y đều do Hàn y phát minh, nhưng nghĩ tới mình là trợ thủ lý luận của cô ta, liền cố nén tức giận trong lòng, nhìn Barton nói:
- Tôi muốn bắt mạch cho nữ hoàng, xin anh giải thích với nữ hoàng một chút.
Lúc này Yến Dung cũng hừ lạnh một tiếng, đầy vẻ khinh thường.
Lý Đông Nghị thầm nhủ, thật xui xẻo, mình không nên chọn hôm nay tới đây, đung phải một đôi ngụy Trung y giả vờ giả vịt, nếu mình đi lý luận với họ, có vẻ so đo, mà không nói thì trong lòng thạt sự ấm ức.
Barton đến giường nữ hoàng Anh, thấp giọng nói chuyện với nữ hoàng một lát, rồi nhìn Lý Đông Nghị nói:
- Lý đại phu, nữ hoàng đồng ý để anh bắt mạch cho người.
Lý Đông Nghị đứng lên, vén tay áo, ròi đi vè phía nữ hoàng, thuận thế còn nhìn lướt qua phía Tăng Nghị đang ngồi xem bệnh án, thầm nghĩ, chờ xem, chờ ta bắt mạch xong, xác định chứng bệnh, ngươi sẽ không còn cơ hội gì, chỉ có thể cúp đuôi đi về.
Karen ngồi gần dó, thấy Lý Đông Nghị vén tay áo, thầm nghĩ, sao có người thô lỗ như thế, không ngờ dám làm động tác bất nhã như vậy trước mặt nữ hoàng.
Nữ tì mang lại một cái ghế, Lý Đông Nghị ngồi cạnh giường của nữ hoàng, bắt đầu bắt mạch.
Tăng Nghị ngồi ở ghế của mình, cản thận xem bệnh án do bác sĩ Barton viết, thỉnh thoảng còn trao đổi vài câu với Barton.
Chừng 5 phút sau, Lý Đông Nghị mới thu tay về, y bắt mạch vốn không chậm như vậy, nhưng người bệnh lần này quá quan trọng, y phải hết sức thận trọng.
Lần này sở dĩ đại sứ quán Hàn Quốc muốn đưa Lý Đông Nghị đến chữa bệnh cho nữ hoàng Anh, là có liên quan đến chiến lược quốc tế hóa Hàn y của chính phủ Hàn Quốc. Nếu Lý Đông Nghị có thể chữa khỏi bệnh cho nữ hoàng Anh, ngay sau đó chính phủ Hàn Quốc sẽ tiến hành rèn sắt đang còn nóng, vận động đem tiêu chuẩn của Hàn y làm tiêu chuẩn cho thế giới, toàn diện áp đảo Trung y. Trước đó Hàn Quốc từng thử đem tiêu chuẩn châm cứu của họ làm tiêu chuẩn châm cứu thông dụng của thế giới.
- Bệnh tình của nữ hoàng, tôi đã rõ.
Nói xong câu này, sắc mặt Lý Đông Nghị liền ngưng trọng, thầm nghĩ bệnh này không dễ trị.
Bác sĩ Barton hỏi:
- Thế nào?
Lý Đông Nghị không nói, Barton liền hiểu ý của y, quay lại nhìn Tăng Nghị:
- Tăng đại phu có muốn bắt mạch không?
Tăng Nghị bỏ bệnh án xuống, nói:
- Cũng tốt.
Nói xong, hắn bước tới, cũng không ngồi xuống, ba ngón tay đặt ở cổ tay nữ hoàng cảm nhận một chút, liền buông ngón tay ra, quay lại chỗ cũ.
Barton đến bên cạnh nữ hoàng nói mấy câu, rồi dẫn hai người Tăng Nghị rời khỏi phòng ngủ, đi ra ngoài bàn luận bệnh tình.
- Tăng đại phu, Lý đại phu, tình hình thế nào, hai vị có ý kiến gì không?
Barton hỏi.
Tăng Nghị vươn tay ra, nói:
- Trước hết mời Lý đại phu.
Lý Đông Nghị cũng không khách khí, suy nghĩ một lát, nói:
- Đúng là nữ hoàng bị sốt cao đột ngột, chỉ có điều tình trạng hiện nay hơi phức tạp, bởi vì nữ hoàng tuổi cao, thể chất suy nhược, các cơ quan cũng hơi suy kiệt, vừa rồi tôi bắt mạch, cảm thấy khí dạ dày của bà rất yếu, gần như không có. Hoàng đế nội kinh có nói: “Có khí ở dạ dày thì sinh, không có khí ở dạ dày thì tử”. Hiện giờ mấu chốt chữa bệnh là khôi phục khí ở dạ dày nữ hoàng trước, khí của dạ dày đầy đủ, thì các tạng phủ khác mới có thể phất huy tác dụng bình thường, dựa vào sức đề kháng của bản thân để chống cự, đuổi bệnh ra ngoài.
Tăng Nghị gật gật đầu, Lạc Thiên Niên này cũng không phải chỉ có hư danh, bắt mạch chẩn bệnh thật sự chuẩn, vấn đề của nữ hoàng Anh hiện nay, chính là khí dạ dày hư nhược. Theo cách nói bên Tây y, có thể giải thích là công năng của dạ dày suy kiệt hoặc mất đi.
Barton nghe không hiểu, hơi choáng, đành phải hỏi:
- Vậy anh nói phương án trị liệu ra đi.
Vẻ mặt Lý Đông Nghị liền ngưng trọng, phương thuốc cho bệnh này không dễ định, nữ hoàng Anh nôn mửa dữ dội như vậy, vừa uống thuốc vào, sẽ bị nôn ra, không hấp thu được dược lực, làm sao trị liệu hiệu quả.
Như vậy phải làm sao cho loại thuốc dừng nôn vào thang thuốc, mà lại không phá hư hiệu quả trị bệnh của toàn bộ thang thuốc, điều này rất khó nắm chắc, hơn nữa, hiện giờ dạ dày của nữ hoàng đang hư nhược, cũng không chịu nổi sự sát phạt của thuốc mạnh, dược tính phải ôn hòa thôi.
Lại có một vấn đề nữa, đó là liều lượng thuốc, người bị hư nhược dạ dày, hiệu quả hấp thu thuốc vô cùng kém, làm sao vị thuốc dừng nôn vừa vào miệng liền phát huy hiệu quả, để toàn bộ thang thuốc thuận lợi xuống được dạ dày, đó cũng là một điều khó khăn.
Lý Đông Nghị cân nhắc một lúc, rốt cuộc nghĩ ra một phương thuốc, viết xong lại sửa chữa vài chỗ, cuối cùng mới cầm lên, nói:
- Có thể thử trước thang thuốc thuốc này, nếu thuận lợi, ba ngày sau khí dạ dày sẽ khôi phục, đén lúc đó tôi lại kê thêm một thang thuốc mạnh hơn, nhất định sẽ nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho nữ hoàng.
Barton cầm fơn thuốc lên, chỉ nhìn thoáng qua, liền trả lại cho Lý Đông Nghị, nói:
- Rất xin lỗi, nữ hoàng không uống dược thảo.
Địa vị nữ hoàng Anh tuy không bằng trước kia, nhưng tốt xấu gì cũng lf một người có ảnh hưởng lớn nhất trên thế giới, không thể tùy tiện uống bất cứ loại thuốc nào vào miệng. Barton là bác sĩ riêng của nữ hoàng Anh, chức trách của y là xét duyệt tất cả phương án trị liệu, sau khi xác nhận an toàn, mới cho phép tiến hành trị liệu, bây giờ Lý Đông Nghị đưa cho Barton một toa thuốc Đông y, Barton ngay cả nhìn cũng không nhìn ra, không thể hiểu, làm sao xét duyệt?
Lý Đông Nghị hơi nhíu mày, xem như mình uổng công cả buổi rồi, khó khăn lắm mới đưa ra được một phương thuốc, người bệnh lại không cần. Y trầm ngâm một lát, lại nói:
- Vậy sử dụng châm cứu di!
Tại Âu Mỹ, châm cứu đã được thừa nhận, Barton vốn không phản đối nữa, nhưng vẫn nói:
- Chỉ có thể sử dụng kim nhỏ để châm, hơn nữa không được để lại dấu vết, vài ngày nữa nữ hoàng phải tham gia lễ duyệt binh.
Lý Đông Nghị liền lắc đầu:
- Dùng kim nhỏ châm rất khó đạt hiệu quả.
Barton nói:
- Đây là điểm mấu chốt, không thể nhượng bộ.
Hoàng gia luốn chú trọng hình tượng của mình, tuy bình thường châm cứu không để lại dấu kim và vết bầm, nhưng cẩn thận vẫn hơn, nếu chẩng may để lại dấu, phóng viên chụp hình được, lúc đó lại phiền phức.
Lý Đông Nghị hơi uất ức, mình đưa ra phương án trị liệu theo Đông y, lại phải do một bác sĩ Tây y xét duyệt, mục sư lại bảo hòa thượng phải niệm kinh gì, đây không phải là khôi hài lắm sao. Nhưng y cũng không còn cách nào khác, rầu rĩ nói:
- Tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.
Barton liền nhìn sang Tăng Nghị, hỏi:
- Tăng đại phu, anh có ý kiến gì không?
Tăng Nghị nói:
- Tôi đồng ý cách định bệnh của Lý đại phu.
Tuy Tăng Nghị không ưa Lý Đông Nghị, nhưng không đến mức đi gièm pha y. Người này bắt mạch rất vững chãi, thời buổi này cũng không có nhiều người có trình độ bắt mạch như vậy.
Lý Đông Nghị lại hừ lạnh một tiếng, tự nhủ, biết trước là ngươi không tìm ra được cách giải thích nào khác, cách bắt mạch của ta là tổ truyền, lần này lại chẩn đoán đặc biệt cẩn thận, cân nhắc một cách toàn diện, sao có thể chẩn đoán sai.
Barton nói:
- Tăng đại phu có phương án trị liệu gì không? Nữ hoàng không uống thảo dược.
Barton lại nhấn mạnh.
Tăng Nghị cười hỏi:
- Nữ hoàng có uống trà chứ?
Barton gật đầu:
- Có.
- Vậy thì không có vấn đề gì, bệnh này tôi có thể trị.
Tăng Nghị mở hòm thuốc của mình ra, lấy ra một hộp trà, nói:
- Phương pháp trị liệu của tôi rất đơn giản, 10 gam trà, nấu sôi ròi dùng.
Không riêng gì Barton, ngay cả Lý Đông Nghị cũng lộ vẻ kinh ngạc, đây không phải nói chơi chứ, uống trà cũng có thể chữa bệnh sao?
Vẫn là Lý Đông Nghị phản ứng trước:
- Hiện giờ tình trạng nôn mửa của nữ hoàng rất nặng, sợ là trà của Tăng đại phu có ngon cỡ nào, nữ hoàng cũng uống không vào được.
Barton gật đầu:
- Đúng vậy, hiện giờ nữ hoàng không uống được bất cứ thứ gì.
Tăng Nghị liền cười, lắc đầu:
- Trà này của tôi không tầm thường, cam đoan nữ hoàng uống vào sẽ không nôn, hơn nữa, đây là một phương án trị liệu rất đơn giản, bác sĩ Barton không muốn thử một lần sao?
Barton cân nhắc một chút, mặc kệ có thể chữa khỏi bệnh hay không, chỉ cần nữ hoàng uống được trà của Tăng Nghị, coi như là một bước tiến triển nhỏ. Barton gật đầu:
- Có thể thử một lần, nhưng không biết đợt trị liệu cần bao lâu thời gian mới thấy được hiệu quả?
- Không lâu lắm, một liều là đủ.
Tăng Nghị nhìn đồng hồ đeo tay, nói:
- Nếu bây giờ bắt đầu pha trà, nửa giờ sau, tôi nghĩ bệnh tình của nữ haongd sẽ có biến chuyển tốt đẹp.
Thiếu chút nữa Barton làm rơi mắt kiếng, không phải chứ, một liều trà là có thể trị được bệnh của nữ hoàng, đây là trà gì? Trà thần ư?
- Tăng đại phu, đây là trị bệnh cứu người, anh nên có trách nhiệm với lời nói của mình.
Lý Đông Nghị rất khó chịu, ta đắn đo cân nhức mãi mới kê được một đơn thuốc, hoàn hảo đến mức không thể hoàn hảo hơn, nhưng nếu muốn chữa khỏi bệnh cho nữ hoàng, phải mất vài ngày, ngươi nói chỉ cần nửa giờ, sau khi uống trà là có thể khỏi bệnh trầm kha! Đây gọi là trà sao, sao ngươi không đi bán thuốc tăng lực đi?
Vẻ mặt Barton cũng đầy vẻ khó tin, cho dù là thuốc đặc hiệu, cũng không thể có hiệu quả nhanh như vậy được.
Tăng Nghị cũng không cãi lại, nói:
- Có hiệu quả hay không, thử một lần là biết, chỉ nửa giờ, hẳn là không làm chậm trễ công vụ quan trọng của nữ hoàng.
Lý Đông Nghị cũng không định buông tha cho Tăng Nghị, nói:
- Tăng đại phu, nữ hoàng cũng không phải vật thí nghiệm cho anh, hẳn là phải xác định rõ ràng thời hạn trị liệu.
Trong lòng Tăng Nghị hơi nổi giận, tên Lý Đông Nghị này, hôm nay bố đã đã cho người mặt mũi nhiều rồi, ngươi cứ theo sát ta mà chèn ép, muốn khiến ta làm cho ngươi không còn đường lui sao, hắn nói:
- Nếu như nửa giờ không hiệu quả, từ này về sau, tôi đổi sang học Hàn y.
Lý Đông Nghị chờ câu nói này nãy giờ, kêu lên một tiếng trầm đục, không đáp lại Tăng Nghị nữa.
Y buông tha Tăng Nghị, Tăng Nghị lại không muốn buông tha cho y, nói:
- Nếu phương án trị liệu của tôi hiệu quả trong nửa giờ thì sao?
Lý Đông Nghị cũng không yếu thế, nói:
- Từ nay về sau tôi chuyển sang học Trung y.
Tăng Nghị thầm nghĩ, với tính hạnh của ngươi, có muốn học Trung y, Trung y cũng chưa chắc nhận ngươi, hắn nói:
- Học Trung y thì miễn đi.
Lý Đông Nghị nhìn Tăng Nghị chằm chằm, nói:
- Nếu phương án của anh hiệu quả trong vòng nửa giờ, hôm nay tôi sẽ đi từ lâu đài Windsor về cung điện Buckingham.
Yến Dung hừ lạnh một tiếng, đầy vẻ khinh thường và miệt thị:
- Nghe giọng điệu nghiêm túc của Lý đại phu, tôi cứ tưởng là anh muốn bơi từ Anh quốc về Hàn Quốc chứ!
Mặt Lý Đông Nghị lập tức sạm đen, hôm nay y đã bị Yến Dung đâm vài dao, miệng lưỡi sắc sảo, y lúc lắc đầu, không để ý tới Yến Dung, thầm nói, các ngươi chờ đó mà cùng đi học Hàn y đi, bố đây ba tuổi học y, bảy tuổi hiểu biết tất cả dược tính dược liệu, nếu trà có thể chữa khỏi cho nữ hoàng Anh, bố sẽ xé “Bản thảo Cương mục” ra mà nuốt.
Barton cũng rất nghiêm túc, lắc đầu,:
- Thật ra thì đi từ lâu đài Windsor tới điện Buckinggham, cũng mất rất nhiều thời gian, chúng ta nói chuyện chữa bệnh đi. Tăng đại phu, phương án trị liệu của anh cần cái gì, để tôi đi chuẩn bị một chút.
Tăng Nghị đưa hộp trà cho Barton, nói:
- Tôi cần một bộ dụng cụ pha trà.
Barton bảo Karen ở lại tiếp đãi đoàn người Tăng Nghị, còn mình thì cầm hộp trà ra ngoài. Chừng hai giờ sau, Barton mới quay lại, theo sau là một nữ tì, trong tay cầm một bộ đồ pha trà.
Trong lòng Tăng Nghị rất rõ ràng, đây là Barton đi kiểm nghiệm thành phần lá trà. Trà là do Tăng Nghị mang đến, Barton lo lắng, tất yếu phải kiểm nghiệm.
- Tăng đại phu, tôi đã chuẩn bị xong dụng cụ pha trà.
Barton cười, y đã kiểm nghiệm trà, đó là trà xanh bình thường, không có gì thần kỳ.
- Tốt.
Tăng Nghị liền đứng lên nói;
- Chúng ta bắt đầu trị liệu đi.
Vào trong phòng, nữ tì liền đặt dụng cụ pha trà ở bên giường, rồi bắt đầu nổi lửa nấu nước.
Mọi người ngồi xuống ghế, chờ nước sôi. Yến Dung đứng phía sau Tăng Nghị, mặt lộ vẻ hơi ưu tư, tỏ ra khinh thường Lý Đông Nghị, sỉ nhục y cho hả giận, nhưng lúc này, cô vẫn hơi lo lắng, dùng trà chữa bệnh, cô chưa từng nghe qua bao giờ.
Qua ba phút đồng hồ, có thể nhìn thấy những bọt nước bắt đầu nổi lên trong lọ thủy tinh, phát ra tiếng réo ro ro.
Lý Đông Nghị thấy Tăng Nghị tỏ vẻ ung dung nhàn nhã, trong lòng căm tức, “hảo tâm” nhắc nhở:
- Tăng đại phu, bây giờ bắt đầu tính giờ phải không?
Tăng Nghị không đẻ ý đến y, hỏi Yến Dung:
- Tính giờ được bao lâu rồi?
Sắc mặt nghiêm nghị, Yến Dung nói:
- Đã năm phút rồi.
Đợi nước sôi hoàn toàn, Tăng Nghị nói:
- Thêm một chén nước, lại nấu tiếp.
Nữ tì lại châm thêm một chén nước lã, tiếng nước sôi lập tức im lặng.
Mắt Yến Dung tuy chăm chú nhìn dụng cụ pha trà, miệng vẫn không buông tha Lý Đông Nghị, nói:
- Lý đại phu, chúng tôi lại cho anh năm phút đồng hồ.
Lý Đông Nghị vốn đang nghĩ đến cách trị liệu khác, một khi trà của Tăng Nghị không có hiệu quả, mình sẽ ra tay, bị Yến Dung châm chích, trong lòng y đầy lửa giận.
Tăng Nghị liên tục bảo nữ tì kia châm thêm hai lần nước. Sau ba lần sôi, nước đã già, lúc này Tăng Nghị mới gật đầu, nói:
- Có thể cho trà vào.
Nữ tì bỏ trà trong hộp vào lọ, trong phòng lập tức tràn đầy một mùi thơm ngát.
Nữ hoàng Anh im lăng ngồi trên giường nhìn tất cả, mặt tỏ ra hiền lành, thật ra trong lòng lại hơi bực bội, liên tục mất ngủ và bài tiết khó khăn, tra tấn bà tới giới hạn cuối cùng của sự chịu đựng. Nhưng lúc này, ngửi được hương trà, đột nhiên bà cảm thấy hô hấp trở nên nhẹ nhàng, khoan khoái khác thường, hơn nữa, đi thẳng vào tận gan ruột, sự bực bội trong lòng lập tức giảm bớt đi nhiều.
- Trà thơm quá!
Nữ hoàng Anh khen một câu, nói với nữ tì:
- Đẩy lọ trà về phía ta một chút.
Trong lòng bà lúc này có một sự khao khát, muốn hít hương trà này càng nhiều càng tốt, loại hương trà này khiến lồng ngực bà cảm thấy khoan khoái.
Nữ tì liền dời lọ trà gần về phía giường một chút.
Nữ hoàng Anh hít một hơi thật sâu, hỏi:
- Đây là trà gì?
- Dạ, là trà Tướng quân.
Tăng Nghị đáp.
Nữ hoàng Anh vẫn lộ vẻ hiền lành hòa ái, mỉm cười hỏi Tăng Nghị:
- Trà này ta có thể uống sao?
Tăng Nghị đưa tay:
- Xin bệ hạ cứ tự nhiên!
Nữ tì lấy ra một chén thủy tinh tinh xảo, múc một ít nước trà chế vào chén, rồi cung kính dâng lên nữ hoàng.
Nữ hoàng Anh thần thái tao nhã, nhận lấy cái chén, ngửi một chút, lập tức đưa lên miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào mặt nữ hoàng. Barton vẻ mặt chuyên chú, đứng lên đi tới trước vài bước, cẩn thận quan sát từng chi tiết nhỏ khi nữ hoàng uống trà; lúc này tay Yến Dung nắm chặt lại với nhau, trong lòng cầu nguyện: đừng nôn, dù sao cũng đừng nôn. Khóe miệng Lý Đông Nghị lại lộ ra một tia đắc ý, tự nhủ, lập tức nữ hoàng sẽ nôn ra.
Tăng Nghị thầm cảm thán, hoàng gia Anh quốc trải qua ngàn năm không suy, là có lý do của nó, vị nữ hoàng này tuy đang bị bệnh, nhưng trong lúc giơ tay, nhấc chân, vẫn toát ra phong thái của hoàng tộc, mỗi một cử động đều hết sức bình tĩnh.
Nữ hoàng Anh uống xong một ngụm trà, liền cảm thấy một luồng ấm áp đi thẳng vào dạ dày, không có cảm giác muốn nôn, ngược lại còn cảm thấy dạ dày thoải mái đến cực điểm.
- Trà ngon!
Nữ hoàng Anh vuốt cằm, lại nhấp ngụm thứ hai.
Mặt Lý Đông Nghị lập tức trở nên khó coi, không thể nào, thật sự là không nôn.
Yến Dung kích động đến nỗi muốn tới nắm tay Tăng Nghị, vừa rồi tâm trạng cô rất căng thẳng.
Sau khi liên tục uống mấy ngụm trà, bụng nữ hoàng đột nhiên kêu lên “ọt ọt”, lập tức mặt bà lộ vẻ xấu hổ, rồi trong phòng chợt vang lên tiếng động đặc trưng, âm thanh này tuy không lớn, nhưng tất cả mội người trong đều nghe được.
- Thần kỳ, hết sức thần kỳ!
Barton kêu to lên, vẻ mặt hết sức kích động. Là bác sĩ, y biết rõ hai âm thanh kia có ý nghĩa như thế nào, tiếng rột rột trong bụng, nói lên dạ dày đã khôi phục sức sống, mà tiếng đánh rắm cho thấy ruột đã lấy lại công năng bài tiết bình thường, như vậy, người bệnh sẽ rất nhanh đại tiện bình thường trở lại.
Thần kỳ, rất thần kỳ. Barton cảm thấy tất cả chuyện này thật khó tin, từ đầu đến cuối, y chính mắt thấy, trước khi nữ tì pha trà, bệnh nữ hoàng còn khá nghiêm trọng, mà khi trà được nấu xong, vấn đề nôn mửa và bài tiết liền được giải quyết. Từ đầu tới cuối, thậm chí Tăng Nghị không đụng chạm vào người nữ hoàng.