Mục lục
Thủ Tịch Ngự Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Hóa Quân đi vào chính là hơn một giờ, cũng không biết có chuyện quan trọng gì muốn nói.

Tăng Nghị ở bên ngoài uống hết một bình nước, xem hết hai phần báo, mới nghe được cửa văn phòng có tiếng động, vì thế buông báo xuống đứng lên.

Cửa lớn vừa mở ra, Băng Hàn Bách cùng Lương Hóa Quân đi ra.

- Bí thư Hàn Bách, hôm nay đã quấy rầy rất nhiều thời gian của anh rồi, xin dừng bước!

Lương Hóa Quân cười khách sáo, cùng Băng Hàn Bách bắt tay, sau đó chào một cái, sải bước hướng phía ngoài rời đi.

Băng Hàn Bách nhìn Lương Hóa Quân đi ra ngoài, đem tầm mắt thu hồi, liền nhìn thấy Tăng Nghị, nói:

- Tiểu Tăng, tới lúc nào vậy?

- Đã đến được một lát!

Tăng Nghị đáp trả.

Băng Hàn Bách gật đầu, nói:

- Vào ngồi đi!

Đợi Băng Hàn Bách đi vào ngồi xuống, Tăng Nghị liền đem tư liệu trong cặp công văn lấy ra, đặt lên bàn làm việc của Băng Hàn Bách, nói:

- Bí thư Băng, đây là phương án ngài cần!

- Để tôi xem một chút!

Băng Hàn Bách thản nhiên cười, lấy mắt kính trên bàn lên, lật trang thứ nhất nhìn. Thấy tiêu đề, Băng Hàn Bách có chút không ngờ, hỏi:

- Là Tiểu Ngô Sơn?

Tăng Nghị gật đầu, nói:

- Phương án này của tôi, là nhằm vào tình huống cụ thể của núi Tiểu Ngô chế định!

Băng Hàn Bách thần tình trên mặt không đổi, nhưng trong lòng lại đang suy tư. Vừa rồi Tư lệnh Quân khu tỉnh Lương Hóa Quân chính là đặc biệt vì sự tình căn cứ tiếp đãi lão cán bộ của Bộ tổng tham mưu mà đến. Chuyện này tổng tham mưu đã đánh nhịp, địa điểm xây dựng liền định ở núi Tiểu Ngô giáp giới giữa Vinh Thành và Bạch Dương. Hiện tại Tăng Nghị vì văn phòng cục cán bộ lão thành trung ương làm ra phần phương án này, cũng là lấy núi Tiểu Ngô mà suy tính địa điểm, trong đó không thể chỉ là trùng hợp chứ?

- Cậu nói xem, tại sao chọn núi Tiểu Ngô?

Băng Hàn Bách đặt tư liệu xuống, dựa vào lưng ghế, ông hiện tại cũng không gấp xem tài liệu này, mà là đối với núi Tiểu Ngô nổi lên húng thú rất lớn. Cái tên này ông là từ miệng Lương Hóa Quân lần đầu tiên biết được. Một địa phương nhỏ bé không chút danh tiếng, không ngờ có thể được Bộ tổng tham mưu chọn trúng, nhất định là có chỗ đặc biệt của nó. Hiện giờ Tăng Nghị lại nhắc tới địa phương này, vậy khăng định là đối với địa phương này hiểu rất rõ, chính mình vừa đúng lúc nên đem tình trạng núi Tiểu Ngô làm rõ trước.

- Tôi lựa chọn núi Tiểu Ngô chế định phương án xây dựng, chủ yếu là xuất phát từ phương diện suy xét, một là bảo vệ sức khỏe, hai là triển khai hoạt động xã hội hoá.

Tăng Nghị nói.

Băng Hàn Bách hơi hơi ngẩng đầu nói:

- Nói kỹ càng tỉ mỉ một chút!

- Bất kể là địa hình, khí hậu, hoàn cảnh núi Tiểu Ngô đều rất thích hợp cho công tác bảo dưỡng bảo vệ sức khỏe. Vừa có non xanh nước biếc, vừa có suối nước nóng rừng rậm, nói lên tỉnh Nam Giang chúng ta có tài nguyên an dưỡng đặc sắc và vượt trội..

- Chu vi trong vòng ba mươi cây số, cũng không có bất kỳ xí nghiệp gây ô nhiễm nào. Căn cứ theo khảo chứng ở địa phương, huyện Trường Thủ ở tại núi Tiểu Ngô, trước kia được gọi là huyện Trường Thọ. Điều này đã nói rõ giá trị an dưỡng của núi Tiểu Ngô. Tôi cũng đặc biệt đối với người già hai thị trấn xung quanh núi Tiểu Ngô tiến hành điều tra nghiên cứu, sự thật chứng minh, núi Tiểu Ngô xác thực là nơi trường thọ.

Tăng Nghị nói.

Băng Hàn Bách liền nói:

- Những tình huống này, đều có số liệu cụ thể không?

Tăng Nghị nhìn tài liệu trên bàn làm việc, nói:

- Tất cả tài liệu về núi Tiểu Ngô, tôi đều ghi vào trong tài liệu rồi.

Băng Hàn Bách lại mở ra tài liệu, mới phát hiện bên trong thật ra có hai phần tài liệu, một phần là phương án xây dựng, một phần là tài liệu về núi Tiểu Ngô. Ông đem phần tư liệu kia cầm lên, nói:

- Cậu nói tiếp đi!

- Tiếp theo, núi Tiểu Ngô nằm ở giữa hai thành phố Vinh Thành và Bạch Dương. Vinh Thành là trung tâm kinh tế chính trị của tỉnh Nam Giang, có giao thông thuận lợi linh hoạt, còn có bệnh viện Nhân dân tỉnh đơn vị đảm bảo: mà ở phương diện thành phố Bạch Dương, có đông đảo khu du lịch du ngoạn, còn có viện y học Nam Vân vừa mới thành lập. Những tư liệu này gộp chung một chỗ, liền khiến cho núi Tiểu Ngô không chút nào thua kém bất kỳ một cơ sở an dưỡng cao cấp nào trong nước. Nếu cơ sở an dưỡng được xây dựng ở núi Tiểu Ngô, tất sẽ mang theo sản nghiệp an dưỡng xung quanh phát triển thần tốc, thúc đẩy hai thành phố Vinh Thành, Bạch Dương dung hợp giao lưu.

Một câu nói cuối cùng này, khiến cho Băng Hàn Bách trong lòng khẽ động. Ông căn cứ theo hiện trạng phát triển kinh tế của tỉnh Nam Giang, cũng đưa ra suy nghĩ giữa thành phố cần phải dung hợp lẫn nhau, tương hỗ lẫn nhau, nhưng mà thực tế thao tác, lại là lực cản trùng trùng. Không riêng trong hội nghị thường vụ ý kiến phản đối rất nhiều, phía dưới thành phố cấp địa cũng là hưởng ứng ít ỏi.

Cản lực lớn nhất, chủ yếu vẫn là mấy vị Ủy viên thường vụ đến từ trong tỉnh, trong đó Bí thư Tần Lương Tín thành phố Vinh Thành phản đối kiên quyết nhất, bởi vì một khi chọn dùng dòng suy nghĩ “Cân đối phát triển”, như vậy thành phố Vinh Thành nhất định là đứng mũi chịu sào. Nguồn tài nguyên giành được, khẳng định sẽ có chỗ yếu đi. Đối với Tần Lương Tín còn chuẩn bị đại triển võ thuật mà nói, tự nhiên là không muốn thấy.

Chủ tịch tỉnh Tôn Văn Kiệt mặt ngoài tuy rằng không phản đối, nhưng theo như tình huống mà Băng hàn Bách hiểu biết, Tôn Văn Kiệt đã âm thầm cùng Tần Lương Tín và vài vị ủy viên thường ủy đạt thành thống nhất công thủ đồng minh.

Dựa vào suy xét này, Băng Hàn Bách ngoại trừ lần trước khi thị sát phía dưới nói qua những lời này, sau đó không còn đề cập đến nữa. Ông ta biết rõ, nếu như mình khư khư cố chấp, cưỡng ép đưa ra chính sách kinh tế này, như vậy chính là đem những ý kiến phản đối của ủy viên thường ủy, tất cả đều đổ lên người Tôn Văn Kiệt. Đến lúc đó Tôn Văn Kiệt một khi làm khó dễ, nhất định là được nhiều người ủng hộ, còn mình sẽ đối mặt với cục diện vô phương kết thúc.

Cái này cũng chính là Tôn Văn Kiệt mặt ngoài không phản đối hạng chính sách này của mình, thậm chí còn tồn tại nguyên nhân dung túng, đây là hắn đang mê hoặc mình, đợi mình chính thức đem hạng chính sách này đặt lên bàn đàm luận, khi đó mới là cơ hội Tôn Văn Kiệt lật ngược.

Băng Hàn Bách đối với cái này hơi có chút bất đắc dĩ, chính sách kinh tế trước mắt của tỉnh Nam Giang có vấn đề lớn, địa phương càng giàu, hàng năm lấy được lực độ trợ giúp càng lớn. Muốn tiền có tiền, muốn hạng mục có hạng mục; tương phản, địa phương càng nghèo, ngược lại càng được trợ giúp, chỉ có thể là nhặt được canh thừa lọt xuống qua kẻ hở ngón tay. Tiếp tục như vậy, chênh lệch càng ngày càng lớn, cho nên bố cục này, nhất định phải đánh vỡ.

Tiến công mặt trước không được, cũng chỉ phải bọc đánh quanh co. Núi Tiểu Ngô trước mắt này, khiến Băng Hàn Bách thấy được cơ hội rất tốt để đánh tan cục diện!

Núi Tiểu Ngô nằm giữa Vinh Thành và Bạch Dương, tận hưởng ưu thế và tài nguyên của hai thành thị. Đến lúc đó chỉ cần dự án núi Tiểu Ngô triển khai hoạt động thành công, như vậy chính là ở giữa hai thành thị thủy hỏa bất dung Vinh Thành Bạch Dương mở ra một cái lối đi. Cho dù có người không tình nguyện đi nữa, không cam tâm đi nữa, cũng không có cách ngăn cản hai thành thị dung hợp và giao lưu.

- Nói tiếp qui hoạch xây dựng của cậu đi!

Băng Hàn Bách hứng trí nổi lên, cầm lấy ly lên uống nước, tiếp tục truy vấn.

Tăng Nghị liền đem quy hoạch đại cương của núi Tiểu Ngô nói một chút, trọng điểm là quy hoạch hình quạt. Nếu dựa theo quy hoạch này để xây dựng, như vậy từ bên ngoài đi vào núi Tiểu Ngô, đường sẽ không ngừng hợp lưu, đường sẽ càng đi càng ít. Mà từ núi Tiểu Ngô đi ra ngoài, theo con đường tách ra, đường sẽ càng đi càng nhiều.

Như vậy còn có hai chỗ tốt, một là vấn đề an toàn của căn cứ bảo vệ sức khỏe, căn cứ bảo vệ sức khỏe nằm ở chỗ sâu nhất, và đi tới căn cứ bảo vệ sức khỏe, con đường trước đó sẽ giảm bớt một đến hai nơi, công tác an toàn khai triển rất là dễ dàng; hai là đảm bảo hành trình xuất hành thông thuận theo con đường hình quạt, sẽ chọn lựa con đường đi ra rất nhiều, bất kể đi như thế nào, cuối cùng đều có thể đi ra thành phố.

Lại phối hợp phân phối và định vị hợp lý khu công năng thành thị. Đến lúc đó núi Tiểu Ngô sẽ không thể phát sinh sự việc giao thông hỗn loạn. Dù sao người tiến vào chỗ sâu nhất núi Tiểu Ngô sẽ càng ngày càng ít.

Tăng Nghị nói, chỉ là ý nghĩ của quy hoạch tổng thể, không đề cập chi tiết. Tổng kết mà nói, chính là dựa vào bảng hiệu cơ sở an dưỡng này, đưa ra một khu an dưỡng sinh thái số một của tỉnh Nam Giang nổi danh cả nước; dựa vào nguồn tài nguyên an dưỡng của núi Tiểu Ngô, tái dẫn nhập kỹ thuật an dưỡng và quan niệm dưỡng sinh tiên tiến quốc tế, tạo ra một nơi an dưỡng lấy lấy an dưỡng là chính, du lịch ngắm cảnh là phụ.

Băng Hàn Bách kiên nhẫn nghe xong, cảm thấy ý nghĩ này không tồi, hơn nữa định vị tương đối chuẩn xác. Phải biết rằng, hiên tại các nơi cả nước, đơn vị đoàn thể sự nghiệp, chính là một quần thể tiêu dùng khổng lồ, chỉ là hội nghị chiêu đãi lớn lớn nhỏ nhỏ hàng năm đã tạo nên con số tiêu dùng tương đối khả quan rồi, thêm vào khái niệm sinh thái và an dưỡng, lực hấp dẫn của núi Tiểu Ngô sẽ hết sức rõ ràng, tiềm lực thị trường rất lớn.

Đối với địa phương mình tương đối quan tâm, Băng Hàn Bách lại hướng Tăng Nghị hỏi thăm một phen, Tăng Nghị tỉ mỉ đáp lại, lần trò chuyện này liền hơn một giờ.

Cuối cùng Băng Hàn Bách khen ngợi nói:

- Tiểu Tăng, phương án này của cậu tốt lắm, tôi tin là lãnh đạo cục cựu cán bộ cũng sẽ rất hài lòng! Làm tốt lắm!

Tăng Nghị nói:

- Phương án này không phải một mình tôi làm ra, những đồng chí khác đã ra sức rất nhiều.

Băng Hàn Bách cười hai tiếng. Nói thật, trong lòng ông lúc này có chút hối hận rồi. Bản thân ông cứ e dè Tăng Nghị là người của Phương Nam Quốc, cũng không đem hắn định làm thư ký, thật sự là quá đáng tiếc.

Tăng Nghị tuyệt đối là người tài, phương án xây dựng này rất là có trình độ, vừa hoàn toàn quán triệt ý đồ cấp trên yêu cầu đảm bảo an dưỡng, vừa đem ý tưởng kinh doanh xã hội hóa của Phương Nam Quốc rơi vào đúng chỗ, hơn nữa định vị chuẩn xác, ánh mắt thị trường độc đáo, hoàn toàn bất đồng với những hạng mục vừa vỗ đầu một cái liền lên ngựa. Khái niệm của khu an dưỡng này, cực kỳ khả thi!

Nếu là mình lúc ấy có thể vứt bỏ băn khoăn, đem Tăng Nghị giữ lại bên người, đợi một thời gian, tuyệt đối là phụ tá đắc lực của mình rồi.

Đáng tiếc, thật đáng tiếc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK