- Tôi cũng không phải là phản đối Tây y, nhưng tôi nghĩ chữa bệnh không thể cứ dựa theo những công thức cứng nhắc, phân chia tình huống cụ thể. Bệnh này của Kiều lão là do thương thực đến nỗi dạ dày thổ bất hòa. Cho nên dạ dày bài xích thức ăn, không thể ăn cơm. Còn nếu cho rằng người bệnh kén ăn là do tinh thần thì dạ dày sẽ không bài xích thức ăn.
Cố Ích Sinh bên cạnh lập tức ánh mắt sáng ngời, nói:
- Dạ dày trị thổ, tâm trị hỏa. Thổ sinh sau hỏa, cho nên tâm hỏa là chi mẫu của dạ dày. Mà tâm lại là chủ thần của suy nghĩ. Nếu người bệnh chủ động cự tuyệt ăn uống thì tâm hỏa sẽ không sinh thổ dạ dày. Thổ dạ dày không có sinh khí thì tự nhiên sẽ không có nạp thức ăn. Muốn trị liệu tinh thần người bệnh kén ăn thì còn phải trị tâm.
Tăng Nghị liền cười nói:
- Cố lão đúng là cao kiến!
Nói xong, hắn thoáng nhìn vị chuyên gia vừa rồi:
- Cho dù là bệnh trạng giống nhau thì cũng phải phân chia cụ thể. Không thể đau đầu thì chữa đầu, đau chân thì chữa chân.
Chuyên gia kia lập tức nghẹn đỏ mặt, vừa rồi chính là ông ta chỉ trích Tăng Nghị cứng nhắc, không biết phân chia tình huống cụ thể. Ai ngờ chỉ trong chớp mắt, muốn chụp mũ Tăng Nghị lại bị Tăng Nghị đập lại. Hơn nữa còn nói rằng “đau đầu trị đầu, đau chân trị chân”.
Thật sự là mất mặt nhưng vị chuyên gia kia cũng không có phản bác. Tây y vì sao lại có cái bệnh “biếng ăn do tinh thần”, chính là Tây y nhận thức bệnh này xuất phát từ tinh thần và tư tưởng của người bệnh. Ai mà biết được lý luận Trung y vô nghĩa cũng có thể giải thích được.
Các vị chuyên gia Tây y xung quanh cũng xấu hổ không ngừng. Một cước đá trúng vào tấm bản sắt, mùi vị này thật sự là không chút dễ chịu.
- Chuyện y thuật, chúng ta tạm thời gác lại, vẫn nên tập trung thảo luận tình huống bệnh tình bây giờ.
Tần Nhất Thuyền giảng hòa, hóa giải không khí căng thẳng tại hiện trường. Y gọi song phương đối chọi gay gắt với nhau là “giao lưu y thuật”. Như vậy thì ai cũng không xấu hổ. Dù sao Trung Tây y luận bàn đến trăm năm cũng chưa có được kết quả cuối cùng.
- Đúng, bệnh tình như hỏa.
Cố Ích Sinh bước qua, đem bao công văn của mình đặt lên bàn, hô:
- Mau, chúng ta cùng nhau thảo luận, tranh thủ hôm nay xuất ra một phương án hữu hiệu.
Tăng Nghị đã đem quan điểm của mình nói xong thì cảm thấy không thích hợp ở lại. Dù sao chữa bệnh cho Kiều Văn Đức, hắn cũng không thể làm chủ. Chỉ có tổ chuyên trách chữa bệnh mới có thể làm chủ. Hắn lên tiếng:
- Chủ nhiệm Tần, Trưởng phòng Mạnh hiện tại phải….
- Cậu muốn tìm Mạnh Quần Sinh? Tôi sẽ gọi anh ấy qua đây.
Tần Nhất Thuyền như thế nào lại không rõ ý tứ của Tăng Nghị, liền dẫn Tăng Nghị ra khỏi phòng tiếp khách.
Kỳ thật, thông qua lần luận bàn này, Tần Nhất Thuyền con mắt đối với Tăng Nghị có chút khác xưa. Ít nhất là Tăng Nghị lời nói ngay cả một người bình thường như y cũng nghe minh bạch. Theo lý thuyết logic là hoàn toàn hợp lý. Đáng tiếc chính mình không hiểu về y cho nên không biết phương diện này còn có vấn đề gì nữa hay không.
Mạnh Quần Sinh lúc này ở bên ngoài phòng khách lớn chờ, nhìn thấy Tăng Nghị đi ra, liền vội vàng đứng lên, nói:
- Thế nào?
Tăng Nghị lắc đầu:
- Thật có lỗi, không thể giúp đỡ được gì.
Mạnh Quần Sinh lúc này sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng rồi mạnh mẽ cười nói:
- Cậu không cần nghĩ như vậy. Nào có thầy thuốc nào có thể trị bách bệnh đâu.
- Đúng vậy!
Tần Nhất Thuyền hưởng ứng một câu:
- Quần Sinh, bác sĩ Tăng ngàn dặm xa xôi đến đây cũng không dễ dàng. Anh hãy thay tôi chiêu đãi một chút. Tôi còn phải tiếp tục đi theo dõi tiến triển của buổi hội chẩn.
- Vâng!
Mạnh Quần Sinh gật đầu, tâm trạng chùng xuống. Y rất hiểu, lần này mình xong rồi. Nếu không có sự chiếu cố của Kiều lão, ngược lại lại mất đi tín nhiệm của rất nhiều người trong Kiều gia. Tuy nhiên, đây là quyết định do y lựa chọn, chẳng trách được Tăng Nghị, lập tức y nói:
- Tăng Nghị, tôi tiễn cậu.
Tăng Nghị gật đầu, đang muốn cất bước thì phía sau cầu thang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, sau đó chợt nghe tiếng người hô lên:
- Tăng Nghị, sao cậu lại ở đây?
Lần này, cả Tần Nhất Thuyền và Mạnh Quần Sinh tất cả đều giật mình. Phải biết rằng có thể xuất nhập Kiều gia đều không phải là người bình thường. Hơn nữa lại còn từ lầu hai xuống dưới. Đây đều là khách quý, như thế nào lại quen biết với Tăng Nghị.
Tăng Nghị quay đầu lại, khẩn trương vươn tay cười nói:
- Là Trương tướng quân à?
Trương Kiệt Hùng vẫn là vẻ mặt không biểu cảm, từ trên lầu đi xuống nói:
- Vừa lúc ở nơi này gặp phải cậu, đỡ cho tôi phải đến Nam Giang tìm cậu. Cậu theo tôi đến núi Ngọc Tuyền đi.
Đi theo phía sau Trương Kiệt Hùng còn có vợ của con trai thứ hai Kiều Văn Đức Kiều Quan Đông, tên là Hoàng Mạn Lâm. Lúc này bà ta cũng có chút giật mình. Thầy thuốc do Mạnh Quần Sinh mời đến còn trẻ tuổi như vậy, như thế nào lại quen biết với Địch lão?
- Tham mưu trưởng Trương, vị này chính là…
Hoàng Mạn Lâm liền khách khí hỏi.
Trương Kiệt Hùng tuy rằng chỉ là cảnh vệ tham mưu trưởng của Địch lão, nhưng phân lượng trong Địch gia rất quan trọng, thuộc loại nhân vật tâm phúc.Cho dù là đời thứ hai của Địch gia có đôi khi cũng cần phải thảo luận một số sự việc với Trương Kiệt Hùng. Cho nên khi Trương Kiệt Hùng đến, Hoàng Mạn Lâm đều phải tự mình tiếp đãi, lại còn phải gọi đối phương một tiếng Tham mưu trưởng, mà không phải gọi là Tiểu Trương. Đó là một ý tứ coi trọng kết giao.
Trương Kiệt Hùng ngắn gọn giới thiệu một câu:
- Tôi xin giới thiệu với phu nhân một chút, vị này chính là Tăng Nghị, là thầy thuốc mà Địch lão coi trọng nhất.
Một câu này nhưng giá trị của nó rất cao. Thái độ của Hoàng Mạn Lâm lúc đó nhiệt tình hơn rất nhiều, nói:
- Không biết bác sĩ Tăng đến đây, nếu có gì thất lễ thì cũng không nên để trong lòng.
Tăng Nghị cười khoát tay nói;
- Không dám, không dám, phu nhân nói quá lời rồi.
Trương Kiệt Hùng cho dù biết Tăng Nghị là tới xem bệnh cho Kiều Văn Đức, nhưng cũng không thể hỏi Tăng Nghị vì sao lại ở chỗ này. Nếu Kiều gia nguyện ý nói thì tất nhiên sẽ nói. Y sau khi chào hỏi xong thì liền nói:
- Đồ đã đưa đến xong, tôi cũng không quấy rầy nữa. Khi trở về xin nói với các vị bề trên trong nhà một tiếng. Phu nhân không cần tiễn nữa, xin dừng bước.
Hoàng Mạn Lâm hơi gật đầu nói:
- Khi trở về, nhất định thay tôi chuyển lời thăm hỏi và cảm ơn Địch lão.
- Vâng, tôi nhất định sẽ chuyển lời.
Trương Kiệt Hùng đột mũ quân đội lên, rồi quay lại nói với Tăng Nghị:
- Tăng Nghị, cậu hiện tại là….
Tôi cũng đang muốn cáo từ đây.
Tăng Nghị cười nói.
Trương Kiệt Hùng khoát tay nói:
- Cũng vừa lúc, để tôi đưa cậu về.
Nói xong liền lôi Tăng Nghị đi.
Tần Nhất Thuyền lúc này mới phản ứng lại, liên thanh nói:
- Điều này sao có thể? Bác sĩ Tăng là do chúng tôi mời đến, sao có thể để cho Tham mưu trưởng Trương đưa về chứ? Điều này không thích hợp, không thích hợp.
- Chủ nhiệm Tần không nên khách khí. Dù sao cũng tiện đường, tôi cũng đỡ phải đi mời Tăng Nghị một chuyến.
Trương Kiệt Hùng nói.
Tần Nhất Thuyền cũng không hỏi cái gì nữa. Chẳng lẽ lại muốn Trương Kiệt Hùng đặc biệt đi mời Tăng Nghị sao? Y đành phải nói:
- Vậy tôi tiễn Tham mưu trưởng Trương và bác sĩ Tăng.
Mạnh Quần Sinh cũng theo sát sau đó. Y không nghĩ tới Tăng Nghị là còn quen biết với Địch lão, thầm nghĩ mình cũng là may mắn trong bất hạnh. Ít nhất sẽ không bị cho rằng cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, lấy tiền đồ của mình vật lộn với tính mạng của Kiều lão.
Ra đến ngoài cửa liền nhìn thấy chiếc xe của Trương Kiệt Hùng đậu ở chỗ này. Tăng Nghị đang muốn lên xe, đột nhiên nhớ tới một việc, liền quay đầu lại nhìn Tần Nhất Thuyền nói:
- Chủ nhiệm Tần, khi tới đây, tôi nhìn thấy trong xe của anh Mạnh có một chút đặc sản của Nam Giang, hình như là còn có Đại Hoàng, tỉ lệ rất tốt.
Tăng Nghị trong lòng cũng hiểu được việc này rất trùng hợp. Yến Trị Đạo mang cho Mạnh Quần Sinh thổ sản của Long Sơn, không ngờ lại có Đại Hoàng. Đây không phải là thuốc bổ. Hẳn là Yến Trị Đạo khi cho rằng đi mua thuốc bổ thì cửa hàng dược phẩm thuận tiện tặng cho để đẩy mạnh tiêu thụ. Bởi vì Long Sơn là nơi sản xuất Đại Hoàng tốt nhất. Địa phương cũng có không ít người thích dùng rượu Đại Hoàng, để trị liệu đau đầu, vết bầm….những chứng bệnh thông thường.
Yến Trị Đạo lại không hiểu về y. Cửa hàng thuốc người ta nói tốt thì ông ta cũng coi như là thứ tốt. Ai biết hiện tại lúc này lại có thể dùng được.
Tần Nhất Thuyền gật đầu nói:
- Vâng, tôi biết rồi.
Tăng Nghị cũng không nói thêm gì, cùng Mạnh Quần Sinh cáo từ, định thời gian gặp mặt rồi bước lên xe Trương Kiệt Hùng, rời khỏi biệt thự Tây Uyển.
Xe của Trương Kiệt Hùng vừa đi, Tần Nhất Thuyền liền khẩn trương quay trở lại phòng, hướng Hoàng Mạn Lâm báo cáo tình huống xem bệnh của Tăng Nghị hôm nay. Vốn y không xem trọng, cảm thấy Tăng Nghị kê đơn có chút lỗ mãng. Nhưng hiện tại Trương Kiệt Hùng gặp phải một chuyện không ngờ, liền không thể không suy xét thận trọng lần nữa.
Hoàng Mạn Lâm nghe Tần Nhất Thuyền báo cáo xong, nói:
- Một hồi chuyên gia hội chẩn xong, cậu mời Cố lão lên nói chuyện.
- Vâng!
Tần Nhất Thuyền chỉ biết là Hoàng Mạn Lâm muốn tìm Cố lão để hỏi cụ thể tình huống của phương thuốc.
- Tôi đây đi xuống trước, xem các chuyên gia có kết luận gì hay không?
Khi Tần Nhất Thuyền rời khỏi, Hoàng Mạn Lâm cầm lấy điện thoại, gọi cho chồng mình là Kiều Quan Đông, đem tình huống nói qua một lần.
- Người còn ở đó không?
Kiều Quan Đông hỏi.
Hoàng Mạn Lâm nói:
- Đã được Địch lão mời đi rồi. Hiện tại hẳn là đang ở núi Ngọc Tuyền.
Kiều Quan Đông thoáng can nhắc, nói:
- Bệnh của ông cụ, một khắc cũng không thể trì hoãn. Anh hãy tại sẽ trở về Tây Uyển, em hãy gọi tất cả mọi người về, chúng ta cùng nhau thảo luận.
Chuyện dùng thuốc lúc này là đại sự ở Kiều gia, Hơn nữa lại có liên quan đến một phương thuốc đang được tranh luận. Đừng nói là Hoàng Mạn Lâm không thể quyết định, chính là Kiều Quan Đông cũng không thể quyết định được. Phải tập hợp toàn bộ nhân vật trụ cột của Kiều gia lại, cùng nhau thương lượng, không thể cuối cùng lại kinh động đến bản thân ông cụ.