Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa Phương Nam Quốc và Tương Trung Nhạc. Phương Nam Quốc sẽ không bao giờ khen ngợi cấp dưới, cho dù là người bên cạnh mình làm ra đại thành tích. Ông cũng chỉ xem trong mắt, nhớ trong lòng, chứ tuyệt không bao giờ mở miệng khen ngợi. Mặc dù hôm nay ông khen ngợi Tăng Nghị một câu thì cũng chỉ thông qua phương thức nói giỡn.
Nhưng khi cấp dưới của mình gặp phải sự bất công, Phương Nam Quốc tuyệt đối sẽ là người thứ nhất ủng hộ cấp dưới của mình. Điều này có liên quan đến những gì mà ông trải qua. Mười năm đại họa, Phương Nam Quốc đã liên tục gặp được những chuyện bất công, cho nên ông hiểu được cảm giác đó như thế nào. Phương Nam Quốc là người đã trải qua hoạn nạn, vì thế chuyện dệt hoa trên gấm ông chưa bao giờ làm.
Nhưng Tương Trung Nhạc thì lại khác. Y rất thích khen ngợi và khẳng định cấp dưới của mình. Như vậy cộng tác với lãnh đạo sẽ khiến anh cảm thấy rất thoải mái. Nhưng chỉ cần một con sóng nhỏ trong quan trường cũng có thể khiến cho mối quan hệ tưởng chừng như thân mật này phải tách ra.
- Bí thư Phương, gần đây sức khỏe của ngài như thế nào?
Tăng Nghị hỏi.
Phương Nam Quốc cười gật đầu:
- Cậu không cần để ý vết thương cũ của tôi nữa. Nó đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Tăng Nghị cũng không dám chậm trễ thời gian của Phương Nam Quốc. Nói thêm vài câu, hắn liền chào tạm biệt. Phương Nam Quốc vẫn như trước, mời Tăng Nghị buổi tối đến nhà dùng cơm.
Buổi tối, Tăng Nghị ngồi ô tô đến tòa nhà số một Ủy viên thường vụ của Phương Nam Quốc. Trên chiếc xe tải nhỏ còn có Tướng Quân Trà, thịt khô và thịt đầu heo.
Phương Nam Quốc lúc này ngồi trong phòng khách xem thời sự, thấy Tăng Nghị mang thùng lớn thùng nhỏ bước vào thì lên tiếng:
- Tiểu Tăng, lá gan của cậu không nhỏ đấy. Đây chính là đút lót lộ liễu cho tôi.
Tăng Nghị đặt mấy cái thùng xuống:
- Tôi đã quan sát kỹ lắm rồi, thấy nhà của Chủ nhiệm Nghiêm không có sáng đèn nên tôi mới dám vào đây.
Hắn nhắc đến Chủ nhiệm Nghiêm chính là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Nam Giang Nghiêm Bân, ở căn nhà đầu tiên.
Phùng Ngọc Cầm thì lên tiếng trách:
- Lão Phương anh cũng thật là! Tiểu Tăng từ Nam Vân xa xôi mang đến thổ sản của địa phương, đó chính là hiếu tâm, chứ có phải tặng lễ đâu.
Phương Nam Quốc mỉm cười, cũng không nói lại, tiếp tục xem tin tức.
Hôm nay thấy Tăng Nghị, Phương Nam Quốc cũng hai lần trêu đùa, điều này khả năng là có liên quan đến vết thương cũ của ông đã khỏi hẳn nên trong lòng cao hứng. Mà cũng có thể là nhìn thấy Tăng Nghị khi đi xuống dưới vẫn không làm mình mất mặt, cho nên rất hài lòng.
Vào lúc ăn cơm, Tăng Nghị bảo nhà bếp mang thịt đầu heo cắt ra một phần. Phương Nam Quốc ăn cảm thấy rất ngon miệng nên gắp liền mấy đũa.
Sau khi ăn cơm xong, lúc uống trà, Phương Nam Quốc mới nói:
- Tiểu Tăng, thịt đầu heo hôm nay cậu mang tới mùi vị rất ngon.
Tăng Nghị trả lời:
- Đây là đặc sản của Nam Vân. Ở Nam Vân tất cả đều là núi, người miền núi thì hay nuôi heo, cũng không dùng đến thức ăn gia súc. Buổi sáng thì mang heo lên núi, heo ở trên núi ăn no, buổi tối tự động trở về. Cho nên mùi vị rất độc đáo. Hơn nữa dinh dưỡng rất nhiều. Tôi lần này đến Vinh Thành thu hút đầu tư, cũng muốn tìm hiểu xem có thể đem thịt khô Nam Vân tiêu thụ ra ngoài. Bí thư Phương cảm thấy ăn ngon thì tôi ngày mai sẽ tìm người của cơ quan trực thuộc tỉnh, làm cho bọn họ một ít cung cấp cho căn tin.
Phương Nam Quốc trong lòng cảm thấy buồn cười. Cái tên tiểu tư Tăng Nghị này thật là tìm thấy kẽ hở liền cắm châm. Ông chỉ nói một câu thịt khô ăn rất ngon, hắn liền đề xuất đưa thịt khô vào căn tin của cơ quan trực thuộc tỉnh. Đây là cấp cho đám Chủ tịch tỉnh sử dụng hay là muốn thay hắn quảng cáo thịt khô.
Tuy nhiên Phương Nam Quốc cũng không nói ra. Tăng Nghị trong lúc gặp phải đả kích như vậy còn có thể ngẩng cao đầu công tác, đó mới chính là chuyện tốt.
Từ trong nhà của Phương Nam Quốc đi ra, Tăng Nghị lại chạy xe một vòng, tặng cho Đường Hạo Nhiên, Đỗ Nhược, Quách Bằng Huy, Trần Long, Cố Hiến Khôn mỗi người ba hộp Tướng Quân Trà. Còn lại hắn mang tới biệt thự cho Vi Hướng Nam. Vi Hướng Nam và Thang Vệ Quốc cũng có thể dùng đến.
Chuyện Nho Tử Ngưu xâm phạm quyền khống chế Tướng Quân Trà, kết quả lại có một người ra mặt.
Nguyên nhân gây ra chính là Trưởng phòng phòng Tài chính Trương Lợi Oa chạy đến báo cáo công tác với Tương Trung Nhạc. Bởi vì nhà máy Tướng Quân vẫn chưa chi trả ba mươi triệu tiền phí dịch vụ cho Huyện ủy. Đối với việc sử dụng khoản tiền này, Tương Trung Nhạc và Nho Tử Ngưu thật ra cũng cùng chung một nhận thức, chính là tu sửa lại đường đến xã Lão Hùng.
Bởi vì là con đường quốc lộ nên ở huyện rất nhanh liền thành lập đấu thầu dự án, chuẩn bị khởi công xây dựng. Nhưng phí dịch vụ của nhà máy Tướng Quân vẫn chậm chạp không đến.
- Hiệp nghị đã ký lần trước, nhà máy Tướng Quân vì sao không thực hiện?
Tương Trung Nhạc hỏi.
Trương Lợi Oa lên tiếng:
- Tôi có hỏi qua, người của nhà máy Tướng Quân trả lời rằng, ở huyện và nhà máy trước mắt đang xảy ra tranh cãi về quyền sở hữu. Trong lúc vụ tranh cãi này vẫn chưa được giải quyết thì khoản tiền này rất khó mà giao đúng hẹn.
Tương Trung Nhạc thầm nghĩ lời đồn quả nhiên là sự thật. Hạng mục Tướng Quân Trà này Nho Tử Ngưu đã giẫm phải một cây đinh. Tăng Nghị không phải là người dễ chọc. Tương Trung Nhạc sở dĩ trong Hội nghị thường vụ lựa chọn thỏa hiệp, ngoại trừ danh dự chính trị thì y cũng muốn lợi dụng Tăng Nghị đả kích Nho Tử Ngưu. Hiện tại quả nhiên không nằm ngoài sở liệu. Tăng Nghị đã phát động phản kích với Nho Tử Ngưu.
Mặc dù lui một bước, Tăng Nghị không phản kích Nho Tử Ngưu thì Tương Trung Nhạc cũng vẫn lựa chọn thỏa hiệp. Đối với tính toán của Nho Tử Ngưu, Tương Trung Nhạc cũng rất rõ ràng. Nho Tử Ngưu muốn mượn dự án Tướng Quân Trà này để kết giao với đám con ông cháu cha, sau đó thuận lợi tiến vào bộ máy lãnh đạo thành phố. Đây đối với Tương Trung Nhạc mà nói thì không phải là chuyện không tốt. Nho Tử Ngưu đi rồi, vị trí Bí thư Huyện ủy sẽ bỏ trống. Tuy rằng lên làm Chủ tịch huyện không bao lâu, nhưng dựa vào thành tích chói mắt thời gian vừa qua, Tương Trung Nhạc cho rằng chính mình vẫn có hy vọng tiếp nhận vị trí của Nho Tử Ngưu,
- Có tranh cãi thì có thể thông qua hiệp thương để giải quyết. Như thế nào lại áp dụng việc xé bỏ hiệp nghị như thế. Đây chính là việc nói không giữ lời.
Tương Trung Nhạc sắc mặt nghiêm lại, nhưng trong lòng cũng âm thầm cao hứng. Nho Tử Ngưu, lúc này ông khẳng định là đá trúng một cục sắt rồi.
Trương Lợi Oa sắc mặt đau khổ nói:
- Nói là nói như vậy, nhưng người ta hiện tại vẫn cứ bám vào điểm ấy không buông. Chúng ta trước phải đem tranh cãi này giải quyết đã.
Tương Trung Nhạc nói:
- Trưởng phòng Tăng Nghị của phòng Xúc tiến đầu tư quan hệ với nhà máy rất tốt. Có thể mời cậu ấy đi làm công tác một lần.
Trương Lợi Oa liền nói:
- Trưởng phòng Tăng đã đến tỉnh thành để làm công tác thu hút đầu tư. Tôi có liên lạc một chút nhưng Trưởng phòng Tăng nói rằng nhà đầu tư đã ra nước ngoài. Việc này khẳng định giải quyết không được. Phải đợi nhà đầu tư về thì lúc ấy mới tiến hành nói chuyện.
Tương Trung Nhạc nhíu mày. Nếu là như vậy thì sợ là chính mình cũng có phiền toái. Khoản tiền này còn chưa đến tay, nhưng ở huyện đã làm ra những quy hoạch chi tiết. Quy hoạch đã làm, đến lúc đó ở dưới sẽ tìm mình đòi tiền. Nếu không lấy ra được thì chính mình cũng sẽ rất bị động.
- Tổ lãnh đạo dự án Tướng Quân Trà cụ thể do ai phụ trách?
Tương Trung Nhạc biết rồi mà còn hỏi.
- Là Phó chủ tịch huyện Dương.
Trương Lợi Oa lên tiếng.
Tương Trung Nhạc liền cầm điện thoại, trực tiếp gọi cho Dương Quốc Kỳ:
- Đồng chí Quốc Kỳ, ở huyện và nhà máy Tướng Quân tranh cãi là có chuyện gì xảy ra?
Dương Quốc Kỳ không dám nói cụ thể. Nói cụ thể không phải là đánh vào mặt Bí thư Nho sao? Y đành phải nói:
- Chỉ là một chút tranh cãi nho nhỏ, trước mắt đang ra sức kết nối.
- Hiện tại nhà máy Tướng Quân lấy cớ đang tranh cãi mà không chịu giao ra số tiền ba mươi triệu đồng phí dịch vụ. Khoản tiền này dùng để làm gì thì đồng chí Quốc Kỳ hẳn là biết.
Tương Trung Nhạc cao giọng:
- Các hạng mục công tác ở huyện tuyệt không thể vì sự kiện này mà bị trì hoãn. Hy vọng anh có thể từ đại cục mà suy xét, cùng nhà máy Tướng Quân thật sự thỏa hiệp, mau chóng giải quyết chuyện này cho thích đáng.
Dương Quốc Kỳ thầm nghĩ bố đây thật sự làm không xong rồi. Nho Tử Ngưu lúc nào cũng bức mình phải giải quyết chuyện này. Hiện tại Tương Trung Nhạc cũng lấy cớ công tác của huyện để chụp mũ mình. Tôi đã khuyên nhà máy Tướng Quân suy xét từ đại cục, nhưng ông chủ của người ta căn bản không lộ diện thì tôi biết làm sao.
- Chủ tịch huyện Tăng, chuyện này tôi đã nghĩ biện pháp.
Dương Quốc Kỳ giải thích.
- Tôi không muốn nghe quá trình đó. Tôi chỉ muốn nhìn thấy kết quả.
Tương Trung Nhạc giọng điệu nghiêm khắc.
- Nếu bởi vậy mà chậm trễ đại sự của huyện thì tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của anh.
Dương Quốc Kỳ muốn khóc. Vốn tưởng rằng được trở thành lãnh đạo dự án Tướng Quân Trà là chuyện tốt, ai ngờ quả thực chính là một cái hố lửa. Chính mình hiện tại rơi vào mà không thoát ra được. Việc này giải quyết không tốt, tiếng xấu khẳng định là dồn cho mình.
Dương Quốc Kỳ không thể chờ đợi nữa. Đến khi ông chủ của nhà máy kia về nước thì chính mình sớm đã bị ghẻ lạnh rồi.
Ngẫm nghĩ một lát, y liền gọi điện thoại:
- Lão Hồng, có chuyện này muốn nhờ anh một chút. Nhà máy Tướng Quân có phải có đường dây điện riêng?