Tiệc rượu qua ba tuần, mọi người đã khá quen thuộc. Yến Trị Đạo lúc này mới cẩn thận hỏi:
- Trưởng phòng Mạnh, nghe nói Ủy ban Cải cách cố ý hướng tỉnh Nam Giang xây dựng một sân bay khác?
- Thành phố Long Sơn của mọi người tin tức thật linh thông. Chuyện này chỉ là mới thảo luận qua, nhưng còn chưa chính thức thông báo. Các người đã tới tận cửa làm công tác rồi.
Mạnh Quần Sinh nói xong câu này, nhưng vẫn khẽ gật đầu:
- Tỉnh Nam Giang trước mắt có tám mươi triệu nhân khẩu, lại chỉ có bốn sân bay riêng, rất khó đáp ứng được nhu cầu phát triển kinh tế và di chuyển cho con người. Nếu quy hoạch một sân bay có quy mô thì cũng là điều nên làm. Cơ quan đúng là sớm có suy xét về việc này.
Yến Trị Đạo trong lòng rất vui. Xem ra tin tức này cực kỳ chính xác. Hơn nữa, trong lời nói của Mạnh Quần Sinh còn có một tin tức rất quan trọng. Đó chính là quy mô sân bay rất lớn.
Tin tức này, thành phố Long Sơn phải qua nhiều con đường mới có được. Quá trình rất phức tạp. Một vị Phó chủ nhiệm văn phòng chính quyền thành phố Long Sơn, đến một tỉnh phía đông uống rượu mừng. Bạn học trước kia của y ở trường Đảng trong kỳ thì đã đậu vào một trường đại học hàng hiệu. Trong bữa tiệc y đã gặp được một vị Phó chủ nhiệm của Ủy ban Cải cách địa phương. Vị phó chủ nhiệm kia uống vào thì đột nhiên nói đến việc này. Hơn nữa còn rất chắc chắn.
Người nói không có ý, nhưng người nghe thì có tâm. Vị Phó chủ nhiệm thành phố Long Sơn nghe được tin tức thì không dám chậm trễ, lập tức hướng Chủ tịch thành phố Diêu Tuấn Minh báo cáo lại. Bộ máy lãnh đạo thành phố rất coi trọng việc này. Sau khi thảo luận một phen, quyết định phái Phó chủ tịch thường trực thành phố Yến Trị Đạo đến thủ đô thăm dò việc này là thật hay giả, đồng thời tiến hành vận tác, tranh thủ đem hạng mục sân bay ngụ lại Long Sơn.
Yến Trị Đạo đối với chính quyền thủ đô cũng chẳng quen ai. Hai mắt có chút đen. Văn phòng thành phố Long Sơn tại thủ đô dùng hết năng lực mới liên hệ được một vị cán sự cấp phòng nho nhỏ của Ủy ban Cải cách.
Mất sức của chín trâu hai hổ, đến cuối cùng còn không bằng một ánh mắt của Tăng Nghị. Sớm biết như vậy thì còn che che giấu giấu Tăng Nghị làm gì. Hiện tại muốn mở lời nhờ người ta hỗ trợ thì cũng không tiện mở miệng.
- Trưởng phòng Mạnh, nếu quy hoạch này có thể thông qua, anh xem thành phố Long Sơn có hy vọng đem hạng mục này ngụ lại hay không?
Yến Trị Đạo thấy Mạnh Quần Sinh nói thẳng vào vấn đề thì cũng đi thẳng vào vấn đề luôn.
Mạnh Quần Sinh cười mà không nói, cầm lấy tách trà nhấp một ngụm rồi mới nói:
- Phó chủ tịch thành phố Yến, ngài có biết xây dựng một sân bay từ khi lập dự án cho đến khi phê duyệt phải qua nhiều bộ môn và nhiều thủ tục hay không?
Yến Trị Đạo trước khi đến đây thật ra cũng đã làm tốt tư tưởng về phương diện này. Ông cũng biết rõ phê duyệt một sân bay rất khó khăn. Ủy ban Cải cách lập dự án chỉ là bước mở đầu. Khi hạng mục ngụ lại ở chỗ nào thì trước sau phải có hơn một ngàn thủ tục kèm theo. Đề cập đến bộ môn thì cũng to nhỏ mấy chục cái.
Bộ Bảo vệ môi trường, Bộ Địa chất, Bộ Giao thông, đơn vị thi công thiết kế…Anh phải mời một đám người này đi thực địa kiểm ra, xem có đủ khả năng thi công hay không. Cục hàng không dân dụng, quân khu, không quân những chủ quản bộ môn này anh cũng phải một bậc hướng một bậc mời đến. Từ cục Hàng không dân dụng tỉnh gần nhất cho đến cục Hàng không dân dụng tây nam, rồi tới Tổng cục Hàng không dân dụng. Quân khu cũng giống như vậy, phải từ quân khu thành phố cho đến Bộ tổng tham mưu. Về phương diện không quân cũng phải liên hệ.
Bất luận một phương diện nào không chạy được thì việc của anh cũng sẽ không thành. Cho nên, cũng không phải người nào cũng nói mình có thể làm được.
- Thành phố Long Sơn mật độ nhân khẩu rất nhiều, lại là giáp giới của ba tỉnh. Hệ thống giao thông bốn phương thông suốt. Nếu sân bay ngụ lại thành phố Long Sơn thì diện tích được lợi sẽ vô cùng lớn. Lần này bộ máy lãnh đạo thành phố Long Sơn chúng tôi đối với việc tranh thủ hạng mục này kỳ vọng rất lớn. Cho dù có muôn vàn khó khăn thì chúng tôi cũng sẽ không từ bỏ, nhất định sẽ tranh thủ sự đồng ý của tất cả bộ môn chủ quản.
Yến Trị Đạo lời này rất có trình độ. Trước nói đến ưu thế của thành phố Long Sơn, tiếp theo là quyết tâm của thành phố, cuối cùng ám chỉ chính mình tuyệt không làm Mạnh Quần Sinh khó xử. Những chỗ nào cần động thì sẽ tự mình đi tới.
Mạnh Quần Sinh thản nhiên cười nói:
- Xem ra, thành phố Long Sơn các người chuẩn bị công tác rất đầy đủ.
- Đương nhiên, chuyện này còn cần Trưởng phòng Mạnh mạnh mẽ ủng hộ.
Yến Trị Đạo nâng ly rượu lên, cười nói:
- Nếu có chỗ nào chúng tôi sơ sót, xin Trưởng phòng Mạnh chỉ điểm nhiều hơn.
Mạnh Quần Sinh cũng nâng ly rượu, chỉ có điều thuận miệng nhấp môi. Chuyện này rất phức tạp! Ở Ủy ban Cái cách, trong phạm vi quyền hạn của mình cũng có thể chiếu cố. Nhưng ngoài Ủy ban Cải cách thì mình vươn tay không tới. Tuy nhiên, Yến Trị Đạo cũng là người thông minh, nhìn một chút liền thấu. Mạnh Quần Sinh nói:
- Gần quan được ban lộc. Theo tôi được biết, trước mắt chỉ có thành phố Long Sơn các người là tranh thủ hạng mục này. Nếu điều kiện của thành phố Long Sơn đúng như những lời mà Phó chủ tịch thành phố Yến nói, thì đem công tác làm vững chắc một chút thì tôi xem vẫn còn có hy vọng.
Yến Trị Đạo biết đây là Mạnh Quần Sinh xem như đã đồng ý hỗ trợ. Cái gì gần quan được ban lộc? Người có thể cung cấp thông tin chính xác còn không phải là vị Mạnh Quần Sinh ở Ủy ban Cải cách này sao?
Trong bữa tiệc, điện thoại của Tăng Nghị lại vang lên. Hắn liền ra ngoài nghe điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, liền thấy Yến Dung đang đứng cách đó không xa nhìn mình, đôi mắt mỉm cười biến thành một mảnh trăng non.
- Như thế nào lại ra đây vậy?
Tăng Nghị cười hỏi.
Yến Dung nhìn Tăng Nghị, nói:
- Cảm ơn.
- Cô bé kia, như thế nào lại đột nhiên khách khí như vậy?
Tăng Nghị biết rằng Yến Dung đang nói đến chuyện hắn đã giúp cô giải vây, đồng thời còn châm chọc lại tên Trưởng phòng Tôn đó, mà không phải là Mạnh Quần Sinh.
- Tôi là người rất biết bao che khuyết điểm. Nếu ai dám ức hiếp cấp dưới của tôi, thì chính là ức hếp tôi đấy. Haha….
Yến Dung cái mũi hơi cay lên. Cô đột nhiên phát hiện, đi theo Tăng Nghị làm việc, hóa ra là một việc rất hạnh phúc:
- Nếu anh còn cứ như vậy thì tôi sợ là anh sẽ là người cuối cùng bị miễn chức.
- Vô quan nhất thân khinh. Tôi còn ước gì có người giúp tôi giảm bớt gánh nặng.
Tăng Nghị cười ha hả:
- Thời gian trước nói chuyện điện thoại với Bí thư Khang, mới biết cô được thăng chức. Sao không thông báo cho lãnh đạo cũ này biết một tiếng?
Yến Dung khẽ cười:
- Cùng lắm thì mời anh ăn một bữa cơm. Địa điểm do anh chọn.
- Lần này không thể qua loa tắc trách được.
Tăng Nghị cười ha hả. Khi còn ở Nam Vân, Yến Dung cũng đã từng nói như vậy, nhưng cuối cùng cũng chỉ toàn là hắn mời:
- Cô là cán bộ huyện Nam Vân, như thế nào cũng đến chạy hạng mục sân bay thế?
Yến Dung cười nói:
- Nếu sân bay ngụ lại tại Long Sơn, rất có khả năng sẽ được gọi là sân bay Nam Vân. Tôi như thế nào lại không đến chứ?
Tăng Nghị ồ một tiếng, liền hiểu được là chuyện gì xảy ra. Sân bay khả năng sẽ ngụ lại Long Sơn, nhưng nơi đầu tư có thể là huyện Nam Vân.
Dự án trà Tướng Quân của năm nay, dự tính có thể mang đến cho huyện Nam Vân bốn trăm triệu thu nhập từ thuế. Nếu cộng với khách du lịch nữa thì tài chính của huyện Nam Vân sẽ là một con số rất lớn. Sau này, chính quyền huyện Nam Vân sẽ không còn phải suy nghĩ làm sao để trả lương cho công nhân viên chức mà là phải suy nghĩ làm thế nào để đem khoản tiền này tiêu ra ngoài.
Dưới tình huống như vậy, Khang Đức Lai đề nghĩ thành lập phòng thu hút đầu tư ở huyện Nam Vân. Kỳ thật chính là phòng Xúc tiến đầu tư Tăng Nghị phụ trách trước kia. Chỉ là thay đổi một cái tên, thêm nhiều chức trách hơn mà thôi. Một số thì cho phép đầu tư bên ngoài hoặc cá nhân tiến vào kinh doanh, tận lực thu hút đầu tư. Một số thì cho đầu tư của nhà nước tiến vào, bổ sung cho nhau, chứ không xâm chiếm, quấy nhiễu.
Tăng Nghị khi còn làm việc tại phòng Xúc tiến đầu tư của huyện, đối với Khang Đức Lai cũng đã nói qua, thu nhập tài chính của huyện Nam Vân sẽ thay đổi. Đến lúc đó có thể đem một phần tài chính ra ngoài tiến hành đầu tư. Khi lấy được tiền lời thì lại đầu tư vào cho nền giáo dục, y tế, phúc lợi, dưỡng lão và trợ cấp cho những vùng sâu vùng xa, giải quyết sự khó khăn cho nền giáo dục huyện.
Mà hiện tại, Khang Đức Lai chẳng qua là đem đề nghị của Tăng Nghị biến thành sự thật. Địa vị của phòng Xúc tiến đầu tư so với khi Tăng Nghị còn ở thì quan trọng hơn nhiều.
Yến Dung hiện tại là Phó trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư huyện, phân công quản lý nghiệp vụ đầu tư. Trong tay nắm giữ một bộ phận thu nhập tài chính rất lớn của huyện Nam Vân. Có thể nói chạm tay là bỏng.
Thành phố Long Sơn tài chính vẫn rất khẩn trương. Lần này, cho dù có thể đem hạng mục sân bay tranh thủ được thì tài chính xây dựng cũng chỉ có thể dựa vào cho vay và thu hút đầu tư. Ở thành phố không lấy ra được một phân tiền. Khang Đức Lai đối với hạng mục sân bay rất xem trọng, chỉ thị cho Yến Dung toàn lực đi theo. Nếu đến lúc đó, hạng mục có thể chứng thực thì Khang Đức Lai tính toán, huyện Nam Vân sẽ gánh vác một phần ba tài chính xây dựng. Hàng năm rót khoảng một trăm năm triệu đồng.
Khang Đức Lai coi trọng hạng mục sân bay là bởi vì nó có thể kéo du lịch của huyện Nam Vân phát triển. Một địa phương hẻo lánh, tài nguyên không nhiều, thì chỉ có thể dựa vào một thu phí, một phạt tiền để duy trì, giống như huyện Nam Vân trước kia. Còn một địa phương phồn hoa một chút thì phải dựa vào bán đất, nhưng hậu quả của nó chính là đẩy giá nhà lên quá cao, làm cho mọi người kêu ca.
Mà Tăng Nghị lúc còn ở huyện Nam Vân đã phát triển du lịch, rồi thu tiền thuế đất. Nguồn lợi thu được hoàn toàn có thể do địa phương chi phối. Năm nay huyện Nam Vân thử kinh doanh nước, nhưng kết quả lại vượt qua mong đợi của huyện. Dự tính cả năm co thể thu được hơn một triệu thu nhập tài chính. Mà nhân viên của huyện kéo theo tiêu thụ đặc sản. Số tiền thu vào cũng không nhỏ.