- Phó Chủ tịch Yến nói cô tôi ở Nam Vân à?
Yến Dung liền than thở, nói:
- Đúng vậy, ông một lòng một dạ muốn làm cái sân bay kia, nếu có ai có thể giúp ông thu phục được chuyện sân bay, ông đều hận không thể đem con gái của mình giao cho đối phương. Tôi thật sự là xui xẻo, như thế nào lại có một ông cha như thế.
Tăng Nghị cười ha hả:
- Rất nhiều người hận cha đấy. Nhưng cô có người cha làm Phó chủ tịch thành phố, vậy mà không biết thỏa mãn.
- Nhưng Phó chủ nhiệm Tăng, anh không biết suy nghĩ rồi, đến Nam Vân làm sao có thể không nói tôi?
Yến Dung có vẻ tức giận trong điện thọai
- Lẽ ra nên mời anh ăn cơm, nhưng bây giờ phải suy nghĩ lại.
- Tôi lặng lẽ đến, đều không nói ai.
Tăng Nghị cười:
- Dự định giải quyết việc xong, sẽ gặp mặt mọi người.
- Vậy không biết Phó chủ nhiệm Tăng buổi tối có rảnh không, có thể cho tôi có cơ hội làm chủ nhà được không?
Yến Dung cười nói.
Tăng Nghị liền nói:
- E rằng không được, ban đầu muốn ở Nam Vân một thời gian dài, nhưng lại thay đổi kế họach. Hiện hôm nay phát sinh một việc, sợ là hôm nay phải rời khỏi Nam Vân, lần sau nhé.
Yến Dung giọng điệu còn chút thất vọng:
- Đã lâu không gặp Phó chủ nhiệm Tăng, tôi vẫn muốn có thể gặp mặt anh.
- Cơ hội gặp nhau còn nhiều, tôi vẫn còn ở lại Bạch Dương, cũng không thấy cô đến thăm lãnh đạo cũ. Việc này nhất định phải bị phạt đấy nhé.
Tăng Nghị cười ha hả.
Yến Dung trong điện thoại dừng một chút, nói:
- Vậy…vậy…
- Vậy… vậy cái gì, có việc gì cứ nói.
Tăng Nghị cười, hắn và Yến Dung rất thân thiết, mặc dù bây giờ không gặp nhau thường xuyên, nhưng bình thường Yến Dung cũng thường xuyên hỏi thăm hắn qua điện thọai.
- Chính là chuyện lưu trú của sân bay, Phó chủ nhiệm Tăng nếu có phương án gì, xin anh nhất định phải giúp tôi.
Yến Dung ở trong điện thoại thở dài, nói:
- Tôi sắp bị Phó chủ tịch Yến làm điên lên rồi.
Tăng Nghị ha hả cười, trong lòng có phần bất ngờ. Yến Dung chịu sự giáo dục của Tây Âu, luôn là một người rất tự chủ. Trừ phi cô ấy cho rằng mình nên mở miệng nếu không thì chẳng ai có thể bắt cô ấy mở miệng. Từ sau khi về thành phố, Yến Dung gọi cho Tăng Nghị bảy, tám lần, nhưng chẳng lần nào nói đến việc ở sân bay, chắc là có nguyên nhân gì đây.
- Cô nói đi!
- Có lẽ tôi nói rồi, anh sẽ bảo tôi già mồm cãi láo.
Yến Dung dừng một chút, nói:
- Anh biết đấy, cha tôi là một người rất xem nhẹ tiền bạc. Ông ta làm quan cũng vì muốn làm ít việc để có được danh tiếng tốt, là một người rất trọng thanh danh. Nhưng giờ đây căn bản loại người như ông không còn phổ biến nữa. Người khác đi làm những dự án, trong tay đều có tiền của. Ông thì lại đi lấy lý phục tùng người, tặng rất nhiều sản phẩm địa phương, ăn ăn uống uống đều dựa vào đấy, vậy thì làm sao có thể làm việc gì thành chứ. Mỗi ngày nhìn thấy ông đón đưa người đến đi, gặp ai cũng nói những lời tốt đẹp lòng tôi rất khó chịu. Ông ta làm việc này, một phần để khẳng định chính mình, nhưng nếu làm như vậy, được lợi cũng là người dân thành phố Long Sơn thôi. Phó chủ nhiệm Tăng, anh thấy đúng không?
Tăng Nghị gật đầu:
- Đúng vậy, Phó chủ tịch Yến hoàn toàn không phải vì bản thân mà đi làm dự án này.
- Nếu Phó chủ nhiệm Tăng có biện pháp gì, xin anh nhất định phải nói cho tôi biết.
Yến Dung lại thở dài, cô ta không nghĩ là mình sẽ đi nói với Tăng Nghị những lời này. Lần trước, ở thành phố may mắn gặp dịp, bản thân nói đùa một câu, nhưng nếu thật sự nói một cách chính thức, Yến Dung cảm thấy mối liên hệ với Tăng Nghị có chút gì đó thay đổi. Cho nên Yến Trị Đạo nói bóng nói gió vô số lần, cô cũng không thể hiện gì.
- Phó Chủ tịch Yến trở về thành phố Long Sơn rồi sao?
Tăng Nghị hỏi.
Yến Dung nói:
- Không đâu, ông không yên tâm con gái mình làm việc, chuẩn bị đích thân giải quyết. Còn chờ buổi tối cùng anh ăn bữa cơm nữa.
- Như vậy nhé, cơm thì tôi không thể ăn được rồi. Ngày hôm nay tôi có thể sẽ rời khỏi Nam Vân, nếu Phó chủ tịch Yến có thời gian, có thể cùng nhau xem xét dự án này. Ở nhà nghĩ không ra được biện pháp cho việc này, không bằng mọi người đi vào thủ đô thử vận may xem sao, xem coi có thể tìm được biện pháp giải quyết vấn đề hay không.
Tăng Nghị nói.
- Anh lại đi vào thủ đô sao?
Yến Dung hỏi, nhưng chợt ý thức được chính sự, nói:
- Được, được, bây giờ tôi đi báo cho cha tôi ngay.
Haha! Tăng Nghị cười cười, nói:
- Xe đến trước núi ắt có đường, cô cũng đừng quá buồn vì chuyện này. Dù sao đây cũng là công việc mà Phó chủ tịch Yến muốn làm. Công việc chủ yếu của cô là đầu tư cho tốt vào huyện Nam Vân, nếu làm không tốt việc này, cẩn thận Bí thư Khang đánh cô đấy.
- Ông ta cho tôi thôi việc, tôi sẽ lập tức đến nương tựa lãnh đạo cũ ở Bạch Dương.
Yến Dung cười khanh khách, cô rất cảm kích Tăng Nghị không làm khó mình lại còn khuyên giải cho mình nữa.
Hai người còn nói vài câu qua điện thoại rồi mới cúp máy.
Rất nhanh sau đó, Tăng Nghị liền nhận được điện thọai của Yến Trị Đạo:
- Tiểu Tăng, nghe Tiểu Yến nói, cậu muốn đi thủ đô?
Tăng Nghị gật đầu nói:
- Đúng vậy, có chút việc tư.
Yến Trị Đạo cũng đoán ra được là chuyện gì. Con gái ông ta không chỉ một lần nhắc tới y thuật của Tăng Nghị rất cao siêu.
- Tôi cũng đang muốn đi thủ đô, chúng ta cùng làm bạn trên đường, cậu thấy được hay không?
- Như vậy là quá tốt rồi, tôi đương nhiên cầu còn không được.
Tăng Nghị cười.
- Vậy cậu bắt đầu thu dọn đi, sau khi thu dọn xong, chúng ta đi liền.
Yến Trị Đạo cười ha hả:
- Vậy là trên đường không sợ cô đơn rồi.
Lúc chiều, Mạnh Quần Sinh điện thoại đến:
- Tăng Nghị, sợ là phải làm phiền cậu, bên này khá khẩn cấp. Sáng mai cậu có thể đến thành phố được không? Nếu có khó khăn gì, tôi sẽ giải quyết.
Tăng Nghị nhìn đồng hồ, nói
- Không vấn đề gì, sáng mai tôi nhất định đến.
Hiện tại là buổi chiều gần năm giờ, nếu đến Vinh Thành sớm một chút, vẫn có thể kịp chuyến bay đến thủ đô vào buổi tối.
- Vậy sau khi tới thành phố thì liên hệ.
Mạnh Quần Sinh khách khí hai câu rồi cũng không làm lỡ việc Tăng Nghị, liền gác máy.
Từ Lực đã đem đồ đạc của Tăng Nghị để lên xe, thấy Tăng Nghị đi ra liền lập tức mở cửa xe rồi khởi động.
- Tới huyện Nam Vân trước đã.
Tăng Nghị ngồi vào xe, nói:
-Thời gian hơi gấp rút, cần chạy nhanh một chút.
Từ Lực là một người không thích nhiều lời, chỉ gật đầu một cái liền giẫm chân đạp ga.
Xuống núi, Tăng Nghị gọi hai cuộc điện thọai, một là cho Thang Vệ Quốc giúp mình lấy vé máy bay, hai là thông báo Yến Trị Đạo ra.
Xe phóng nhanh vào thị trấn, thẳng đến nhà khách Huyện ủy, Yến Trị Đạo hôm nay từ trong đây đi ra, đem đi ra rất nhiều đồ, đều là chút thổ sản, cố ý còn bỏ thêm chút sản phẩm bổ dưỡng, đại khái là muốn tìm cơ hội hỏi thăm người bệnh nhà Mạnh Quần Sinh.
- Nhanh như vậy liệu đã thu dọn xong chưa?
Yến Trị Đạo hỏi
- Tiểu Yến đã đi vào thành phố rồi, nói rằng ở thành phố lạnh lắm, sợ cậu không chuẩn bị quần áo ấm, có muốn đợi một lát hay không?.
- Không đợi đâu.
Tăng Nghị khoát tay chặn lại, cười nói:
- Tôi sợ chậm trễ sẽ không kịp chuyến bay.
- Đúng vậy, máy bay không đợi người.
Yến Trị Đạo nhìn đồ vật mình chuyển lên xe, nói:
- Chúng ta khởi hành đi, tôi gọi điện thọai báo Tiểu Yến một tiếng.
Xe của Từ Lực quả nhiên chạy rất nhanh, ngày hôm qua tốn gần bốn tiếng đồng hồ, ngày hôm nay chỉ dùng có hai tiếng rưỡi. Đến quốc lộ tiến vào sân bay Vinh Thành, Thang Vệ Quốc đã chờ sẵn, thấy xe Tăng Nghị ở xa xa, y liền mở đèn canh gác, kéo vang còi cảnh sát, lập tức nhấn ga rồi chạy như điên mở đường ở phía trước.
Hứng thú nhất là trên đường gặp phải một đoàn xe. Mấy chiếc xe Audi màu đen có cảnh sát hộ tống phía sau cũng đang chạy về phía sân bay. Thang Vệ Quốc đuổi tới trước mặt, xe cũng không giảm ga, tiếp tục xông tới phía trước, tư thế không sợ hãi, đến mức đoàn xe kia phải nhường qua một bên, còn tưởng rằng đụng phải Đại lão nào đi tuần, bằng không đâu dám như thế.
Đợi chiếc xe quân dã của Thang Vệ Quốc tiến lên, vị lãnh đạo ngồi trên chiếc Audi màu đen liền ghé mắt nhìn xem, muốn nhìn rốt cuộc vị nào đến đây. Kết quả ngọai trừ nhìn thấy một chiếc xe việt dã xa hoa, còn cái gì cũng không thấy. Các lãnh đạo đều tức đến nỗi mũi muốn sai lệch. Chắc là cái loại Nhị thế tổ khốn kiếp càn quốc đây mà.
Bên trong xe, sắc mặt Yến Trị Đạo hơi trắng bệch. Tăng Nghị này cũng quá mạnh mẽ, cứng rắn, đi đến sân bay, không ngờ cũng dùng quân xe mở đường. Vừa rồi trong đoàn xe kia, dường như có Phó chủ tịch tỉnh. Tên tiểu tử này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào đây?
Không phải Thang Vệ Quốc chạy trốn, mà thật sự là thời gian không còn. Lúc đến sân bay, chỉ còn ba phút nữa thì máy bay cất cánh. Thang Vệ Quốc không đi vào hậu sảnh, trực tiếp đi vào thông đạo khẩn cấp.
Lúc nhìn thấy máy bay, cầu thang bên khoang máy bay đã chuẩn bị kéo lên. Thông qua cầu thang này, mấy người họ đã lên được máy bay.
Tăng Nghị vừa mới ngồi xuống, liền thắt dây đai an tòan, máy bay bắt đầu cử động trượt đi cùng với tiếng gầm rú thật lớn, đón đầu vào trong màn đêm đen.