- Quản lý Tăng, cậu hãy đoán xem chuyện gì đã xảy ra?
Cố Hiến Khôn cười bước vào.
Tăng Nghị đứng dậy, tìm cho Cố Hiến Khôn một cái ghế dựa, rồi bảo y ngồi xuống:
- Nhìn bộ dạng này, tôi nghĩ hơn phân nửa là sư tử đá trước cửa nàh anh đã mọc chân chạy trở về.
Cố Hiến Khôn liền lộ ra thần sắc khâm phục, nói:
- Quản lý Tăng đúng là liệu việc như thần.
Lúc trước, thời điểm Cố Minh Châu phát bệnh nặng nhất, Cố Hiến Khôn từng nghĩ lén đi tìm chú hai của y để thương lượng xem có thể đổi cặp sư tử đá nhỏ hơn trấn ở cửa hay không. Kết quả bị Thôi Sĩ Anh cự tuyệt. Sau Cố Minh Châu biết chuyện này, đối với y càng thêm khiển trách. Cho đến khi sư tử bằng đá đã trở về thì Cố Hiến Khôn mới hiểu ra.
Điểm mấu chốt là phải kiên trì. Thà rằng chỉ bày một con sư tử thì cũng không thể làm mất đi ngạo khí và thể diện của Cố gia. Nhưng dễ dàng nhượng bộ thì tuyệt sẽ không được người khác tôn trọng. Ngược lại còn khiến cho người khác cảm thấy anh dễ bắt nạt. Lần sau sẽ đề xuất những yêu cầu cao hơn.
Cố Hiến Khôn trước kia không hiểu rõ nhưng hiện tại toàn bộ đã minh bạch. Sư tử đá được người khác bày lại vị trí cũ, cả người y vô cùng vui sướng. Cố Minh Châu phá lệ hẹn người ra ngoài chơi mạt chược. Từ sau khi bị bệnh, bà cho tới bây giờ vẫn không tham dự bất cứ một hoạt động giải trí nào.
- Khí sắc của Chủ tịch Cố như thế nào?
Tăng Nghị hỏi.
- Sau khi ở nhà thờ tổ khóc một lần, tôi cảm giác mẹ đã tốt hơn rất nhiều, cũng không dễ nổi giận nữa.
Cố Hiến Khôn cười:
- Phương pháp chữa bệnh của quản lý Tăng quả thật là xuất thần nhập hóa, làm cho người ta phải mở mắt. Không cần uống thuốc cũng có thể khiến cho căn bệnh nhiều năm của mẹ tôi phải chuyển biến tốt đẹp.
Tăng Nghị cười nói:
- Chỉ là tùy theo tình thế thôi.
Hắn sớm lường trước điều này. Nhân vật thượng tầng đều có mặt mũi của mình. Có đôi khi vì tranh giành một nữ minh tinh, hay là vì uống nhiều uống ít một ly rượu mà con ông cháu cha vẫn còn thể đánh đập nhau tàn nhẫn. Bọn họ không thiếu bất cứ thứ gì, nhưng đề cập đến vấn đề mặt mũi thì nhất định phải cạnh tranh. Nếu không sau này người trong vòng tròn sẽ không ngóc đầu lên nổi. Chỉ có thể bị người khác ức hiếp.
Cái gì là thể diện? Thể diện ở chỗ tôi bảo bày con sư tử đá lớn, thì nhất định phải bày con sư tử đá lớn. Nếu thay đổi hoặc là chỉ có một con thì tôi sẽ không bày. Anh không cho tôi bày, tôi đây sẽ bắt anh phải bày cho tôi.
Cố Minh Châu lần này chẳng những thể diện đã được lấy lại, mà còn ở Thôi gia thắng được một thanh danh thật tốt. Sau khi khóc một trận, ức khí trong lòng cũng giảm đi hơn phân nửa. Bệnh tình cũng thuyên giảm hơn.
Tăng Nghị từ trong quyển sách đưa ra một đơn thuốc, nói:
- Phương thuốc tôi đã viết xong. Cứ theo đơn mà bốc thuốc. Một ngày uống hai lần, sau khi uống mười lần thì đến tôi khám lại.
Cố Hiến Khôn tiếp nhận rồi cẩn thận cất lại.
Tăng Nghị lại bồi thêm một câu:
- Phương thuốc này là kinh điển, xuất phát từ danh y Vương Thanh đời nhà Thanh, tên là “Huyết phủ trục ứ thang”, rất hợp với bệnh của Chủ tịch Cố.
Tăng Nghị nói những lời này không phải khoe khoang tri thức uyên bác của mình mà là xem bệnh cho người phú quý, cũng không thể dựa theo thông thường mà bốc thuốc đơn giản được. Bọn họ nếu không biết rõ đơn thuốc có thể trị bệnh gì, có lai lịch gì thì bọn họ sẽ không bao giờ dùng. Điều này ông cụ Tăng đã từng ghi chép qua.
Cố Hiến Khôn lúc này mới nói lời cảm ơn:
- Khiến quản lý Tăng phải lo lắng.
- Có cái gì phải lo lắng. Trị bệnh cứu người là chức trách của tôi mà.
Cố Hiến Khôn liền chuyển đề tài:
- Đúng rồi, quản lý Tăng, khi nào thì phòng khám của cậu khai trương?
- Chắc nhanh thôi, chờ khi dụng cụ được chuẩn bị tốt thì có thể khai trương.
- Đến lúc đó nhất định phải cho tôi biết. Tôi khẳng định sẽ tự mình trình diện chúc mừng.
Cố Hiến Khôn lại khách khí vài câu rồi đứng lên:
- Tôi trước đi bốc thuốc, sau lại đến gặp cậu nữa.
- Để tôi tiễn anh.
Tăng Nghị tiễn Cố Hiến Khôn đến cửa. Hắn biết đối phương nói sẽ quay lại thì hẳn là có ý muốn cảm tạ. Cố gia thực lực như thế nào, không nói cám ơn thì thôi, nếu đã nói thì tuyệt sẽ không ít. Bọn họ không bao giờ thiếu ân tình người khác.
Cố Hiến Khôn đi không bao lâu thì cánh cửa lại bị đẩy ra. Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đi vào, phong cách ăn mặc rất hợp mốt. Vóc dáng cô không cao, dưới chân mang một đôi giày chừng 10cm, mở miệng hỏi:
- Xin hỏi đây có phải phòng khám hay không?
Tăng Nghị trong lòng cảm thấy buồn bực. Phòng khám còn chưa treo bảng hành nghề thì tại sao đã có người tìm đến. Chẳng lẽ là ai giúp hắn tuyên truyền hay sao? Hắn liền nhiệt tình đáp:
- Đúng vậy, phòng khám sắp khai trương. Cô muốn tìm bác sĩ à?
- Ai là ông chủ của nơi này?
Cô gái kia lại hỏi.
Tăng Nghị trả lời:
- Chính là tôi.
Cô gái kia cao thấp đánh giá Tăng Nghị mấy lần, rồi mới nói:
- Dược liệu trong phòng khám của anh đều có chưa?
Tăng Nghị không kìm nổi mỉm cười. Hóa ra là tới đây tiếp thị thuốc. Đúng là chỗ nào cũng muốn nhúng tay vào. Phòng khám của mình còn chưa khai trương thì cô ta đã biết tin tức.
Cô gái kia từ trong túi xách lấy ra một tấm danh thiếp, để trước mặt Tăng Nghị nói:
- Về sau dược liệu của phòng khám này hãy đến chỗ tôi mà lấy.
- Thật ngại quá!
Tăng Nghị vỗ vỗ vào tấm danh thiếp:
- Dược liệu của tôi đều đã có rồi.
- Vậy thì thôi!
Chợt lông mi của cô gái dựng thẳng lên, một tay chống nạnh, vênh váo nói:
- Anh mua ở đâu? Của ai? Nếu giá tiền của họ cao thì cứ nói cho tôi biết. Tôi sẽ giúp anh bắt họ giảm giá.
Tăng Nghị mỉm cười, trong bụng thầm nghĩ giọng điệu của vị đại tỷ này thật lớn. Chẳng lẽ ở trên có người? Hắn nói:
- Thật có lỗi. Việc buôn bán ít nhất phải có chữ tín. Dược liệu này tôi đã kiểm tra qua, chất lượng không có vấn đề. Hơn nữa hợp đồng cũng đã ký. Cho dù là rút hợp đồng tôi cũng tìm không ra bất cứ lý do gì.
- Muốn lý do như thế nào?
Cô gái ánh mắt lạnh lùng nhìn Tăng Nghị, cười bằng giọng mũi:
- Phòng khám của anh muốn khai trương ở đây thì nhất định phải lấy dược liệu ở chỗ tôi. Anh muốn khai trương hay là muốn giữ chữ tín, hãy suy nghĩ lại cho kỹ.
Tăng Nghị nhướng mày:
- Thật ngại quá. Dược liệu tôi đã mua rồi, cô hãy qua nơi khác.
Nói xong, hắn đưa danh thiếp lại cho đối phương.
Cô gái kia hừ một tiếng:
- Cứ giữ đi, không quá hai ngày, anh sẽ phải gọi lại cho tôi.
Sau khi nói xong, cô ta lắc mông bỏ đi.
Tăng Nghị xem cũng không xem, vung tay ném tấm danh thiếp vào trong thùng rác. Đối với hạng người này, hắn từ trước đến nay không muốn nói chuyện chứ đừng nói đến bàn bạc kinh doanh.
Cô gái kia đi rồi, không thấy ai đến nữa. Hôm sau, tủ thuốc mà Tăng Nghị yêu cầu đã được ông chủ mang đến, lại còn dẫn theo hai người công nhân, trực tiếp giúp Tăng Nghị lắp ráp ngăn tủ cho hoàn hảo, thậm chí mang tặng một số đồ như cân cân thuốc, nồi nấu thuốc….
- Ông chủ Tăng, về sau có buôn bán gì thì nhất định phải chiếu cố tôi đấy nhé.
Sau khi lắp ráp xong, ông chủ kia còn cười ha hả từ trong túi xách xuất ra một tập tiền:
- Đây là tiền đặt cọc của cậu lúc trước. Cậu hãy đếm qua một chút.
Tăng Nghị có chút không ngờ:
- Đây là có ý tứ gì?
- Tiền thì đã có người trả rồi. Chính là vị lãnh đạo hôm trước đã cùng đi với cậu đó.
Tăng Nghị lúc này mới nhớ tới Trưởng phòng Cục Hành chính tỉnh Hồ Quang Lượng. Tăng Nghị nhận lấy tiền, có chút nhíu mày. Tiền này như thế nào trả lại cho đối phương đây. Khi trả lại chắc chắn Hồ Quang Lượng sẽ không nhận. Mà hắn cũng không thể trả lại cho cơ quan. Nếu trả lại cho cơ quan thì không phải là bán đứng Hồ Quang Lượng sao?
Thôi đi, trước hãy dùng chỗ này để chạy việc cho mình. Về sau tìm cơ hội rồi nói sau.
Tăng Nghị rất khách khí mà tiễn bước ông chủ kia. Khi ra ngoài thì thấy chiếc xe cảnh sát của Trần Long đang trờ tới. Trần Long sau khi xuống xe thì từ phía sau xe lấy ra một tấm bảng hiệu. Mặt trên có ba chữ “Sinh Sinh Đường”.
Tăng Nghị khẩn trương đón nhận:
- Anh Trần, tấm bảng này sao anh lại có?
Trần Long cười lớn:
- Vừa vặn qua bên kia có việc, đi ngang nhìn thấy tấm bảng của cậu đã được làm xong. Tôi thuận đường mang đến cho cậu luôn, đỡ phải thuê người đi một chuyến. Tôi có xe tiện hơn.
Tăng Nghị khẩn trương hỗ trợ, mang hai câu đối treo hai bên bảng hiệu từ trong xe ra, cùng nhau dựng đứng ngoài cửa chính.
- A, ngăn tủ đã đóng rồi à?
Trần Long có chút không ngờ, trách cứ:
- Sao cậu không gọi tôi một tiếng, tôi sẽ bảo người đến giúp cậu. Nhiều ngăn tủ như vậy, một mình cậu làm sao đem được.
- Ông chủ bán ngăn tủ cho người đến giúp tôi.
Tăng Nghị cười đáp:
- Đồn công an có việc, sao có thể làm phiền anh chứ.
- Người khác thì có thể giúp, sao không giúp chú em Tăng đây được chứ.
Trần Long buông tấm bảng, tìm một cái ly rót nước cho mình:
- Tấm bảng treo làm sao đây? Tôi gọi người mang thiết bị tới giúp cậu.
- Trước chưa treo lên, khi nào dược liệu mang tới sau rồi nói.
Tăng Nghị ngồi xuống:
- Xem khí sắc của anh không tồi, có chuyện vui à?
- Còn chưa chắc, còn chưa chắc.
Trần Long cười ha hả, niềm vui trên mặt không kìm hãm được. Vụ Trì Kiến Cương bị xui xẻo lần trước, phân cục liền trống ra vị trí Phó cục trưởng. Lúc ăn cơm với Đỗ Nhược, ông ta cũng đã thâm ý thả chút phong thanh. Hôm nay lãnh đạo phân cục tìm Trần Long nói chuyện. Chuyện này xem như đã thành.
- Tôi biết có một chỗ bán đồ ăn rất ngon. Tối nay đến đó nếm thử đi.
Trần Long nhìn Tăng Nghị. Hôm nay y cố ý đến đây chính là muốn Tăng Nghị giúp mình hẹn Cục trưởng Đỗ. Phải rèn sắt khi còn nóng.
Tăng Nghị hiểu ý tứ của Trần Long liền nói:
- Sợ là Đồn trưởng Trần phải tốn tiền.
- Nên thế, nên thế.
Trần Long cười ha hả. Đừng nói là Phó cục trưởng, nội Trưởng phòng thôi cũng đã được rồi. Có người sẵn sàng bỏ tiền ra nhưng cũng chưa tìm được đối tượng để tặng.
Hai người ngồi tán gẫu với nhau, ngoài cửa liền xuất hiện một người hỏi:
- Chỗ này có phải phòng khám?
Trần Long giương mắt nhìn, sau đó lưng lập tức thẳng lên. Ngoài cửa xuất hiện một gã cao một thước tám, thoạt nhìn rất to khỏe. Nét mặt đằng đằng sát khí. Tóc đằng sau ót cạo trọc, mơ hồ còn phát ra ánh sáng.
Cả đời chiến đấu với đám tội phạm, Trần Long hiểu được, chỉ có người thường xuyên cạo đầu trọc thì mới có thể phát ra ánh sáng nơi da đầu như vậy. Mà thường xuyên cạo đầu chỉ có hai đối tượng, thứ nhất là tham gia quân ngũ. Thứ hai là ngồi tù.