Tăng Nghị cổ vũ nhìn lái xe, nói:
- Cứ nói cho anh ta biết, tránh cho người ta nói chúng ta làm mà không dám nhận.
Tăng Nghị làm như vậy là muốn cho lái xe thấy, người khác gặp người thấp hơn mình thì hay lên mặt, nhưng Tăng Nghị tuyệt đối không. Hắn khi thấy Địch lão, sẽ rất khách khí và tôn trọng, nhưng sẽ không khúm núm. Hắn muốn lái xe cũng phải thẳng sống lưng lên.
Lái xe thấy bộ dạng của Tăng Nghị, cũng cứng rắn nói:
- Vị này là Phó chủ nhiệm Tăng của khu công nghệ cao thành phố Bạch Dương tỉnh Nam Giang, cấp cục phó.
Trưởng phòng Tôn vừa nghe, trên mặt liền tỏ ra rất kỳ quái. Người này là từ đâu xuất hiện vậy? Y nói:
- Được, tốt lắm. Tôi nói cho các người biết, chức Phó chủ nhiệm này sẽ không làm được lâu dài đâu. Chuyện tối nay, tôi nhất định sẽ tự mình hướng Chủ tịch tỉnh, Chủ tịch thành phố các người mà phản ánh.
- Phản ánh cái gì mà phản ánh? Có cần tôi giúp cho anh gọi một cuộc điện thoại hay không?
Bên cạnh truyền đến một giọng nói uy nghiêm.
Mọi người liền nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng, cất bước đi tới. Phía sau lưng anh ta là một ông cụ ngồi trên xe lăn, được một người quản lý khách sạn đẩy vào.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Trưởng phòng Tôn giống như là tên đã rời cung, chạy tới:
- Sếp Mạnh, anh cũng tới đây ăn cơm sao? Còn vị này chính là Mạnh lão?
Nói xong, y một phen đoạt lấy tay cầm xe lăn, hết sức nịnh nọt:
- Để tôi, để tôi.
Ngẩng đầu, vị Trưởng phòng Tôn chuẩn bị hướng vị Trưởng phòng Mạnh tranh công, nhưng lại nhìn thấy vị Trưởng phòng Mạnh bước chân không ngừng, thẳng đến vị họ Tăng kia. Đến gần, chỉ thấy Trưởng phòng Mạnh vươn tay, kích động nói:
- Bác sĩ Tăng, tôi rốt cuộc cũng đã gặp được cậu rồi.
Nói xong, dường như cảm thấy bắt tay là chưa đủ để biểu đạt tình cảm của mình, Trưởng phòng Mạnh lại ôm đối phương, dùng sức vỗ vai vài cái:
- Thật là tốt quá. Thật là tốt quá! Gặp lại cậu thật sự là rất tốt.
Trưởng phòng Tôn lập tức cảm thấy dưới chân mình mềm nhũn, cằm muốn đánh rơi xuống đất. Đây là tình huống gì vậy?
Không riêng gì y, mà những người trong đại sảnh cũng bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ. Vị Trưởng phòng Tôn kia không ngại trước mặt mọi người nịnh nọt người đàn ông trung niên kia. Nhưng đối phương lại không thèm để vào mắt, ngược lại thái độ đối với Tăng Nghị lại rất nhiệt tình. Điều này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Người đàn ông trung niên này đang bị chuyện gì thế?
Tăng Nghị cười:
- Lần tạm biệt trước, đảo mắt đã hơn một năm. Anh Mạnh có khỏe không?
- Khỏe, tất cả đều khỏe.
Mạnh Quần Sinh nhìn thấy Tăng Nghị có chút kích động. Nếu không phải nhờ Tăng Nghị thì chính mình lúc đó đã đi báo danh với Diêm Vương rồi. Cho dù có bảo vệ được tính mạng thì cũng sẽ lưu lại tàn tật. Làm sao có được phong cảnh như ngày hôm nay chứ? Y một phen túm lấy cánh tay Tăng Nghị nói:
- Mau đến gặp cha tôi đi. Ông cụ bình thường cũng không ít lần nhắc đến cậu.
Lão Mạnh lúc này cũng từ trên chiếc xe lăn đứng lên, vội vàng đi đến phía trước, vươn tay ra:
- Bác sĩ Tăng, tôi thật hổ thẹn quá. Ân đức cứu mạng của cậu với Quần Sinh…
Tăng Nghị khẩn trương đỡ lão Mạnh, tránh cho ông bị ngã sấp xuống, thản nhiên cười nói:
- Chú Mạnh, chuyện đó đã qua rồi, cũng không nên nhắc lại.
Lão Mạnh trong lòng cũng rất áy máy. Tăng Nghị từ trong tay của bọn giải phóng mặt bằng cứu mạng Mạnh Quần Sinh, lại trị liệu nối xương lại cho y, lại còn đánh Viên Văn Kiệt. Nhưng chính mình lúc ấy còn chưa kịp nói một tiếng cảm ơn thì một đi không trở về. Thật sự là không nên.
- Nghe nói cậu tới thủ đô, cha của tôi liền một chút cũng ngồi không yên, thúc giục tôi phải đưa tới gặp cậu. Không nghĩ tới vẫn còn trễ một chút.
Mạnh Quần Sinh cười:
- Đi, chúng ta vào trong nói chuyện. Ồ, các vị này là…
Mạnh Quần Sinh lúc này mới nhìn thấy đám người Yến Trị Đạo.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Tôi xin giới thiệu với anh một chút, vị này chính là Phó chủ tịch thành phố Long Sơn Yến Trị Đạo. Là lãnh đạo cũ của tôi.
Yến Trị Đạo lập tức vươn tay, nhiệt tình cười nói:
- Trưởng phòng Mạnh, xin chào. Hôm nay có thể quen biết được anh, là vinh hạnh cho thành phố Long Sơn chúng tôi.
Ông ta nhìn thấy phản ứng của Trưởng phòng Tôn thì biết vị Trưởng phòng Mạnh này là nhân vật thực quyền. Nói không chừng, hạng mục lần này sẽ tìm đúng người.
Mạnh Quần Sinh vươn tay, bắt nhẹ:
- Phó chủ tịch thành phố Yến quá khách khí rồi. Kỳ thật trước kia tôi cũng là cán bộ tỉnh Nam Giang.
Tăng Nghị lại giới thiệu Yến Dung:
- Còn vị này là đồng chí Tiểu Yến. Tiểu Yến là con gái của Phó chủ tịch thành phố Yến, trước đây cũng là cấp dưới cũ của tôi, hợp tác rất ăn ý. Lúc ấy tôi ở Nam Vân công tác, cô ấy đã giúp đỡ tôi không ít.
Chỉ hai câu giới thiệu, Mạnh Quần Sinh lập tức hiểu được quan hệ giữa Yến Dung và Tăng Nghị rất thân thiết, lập tức nét mặt tươi cười hơn:
- Có một nữ đồng chí xinh đẹp, lại có năng lực như đồng chí Tiểu Yến đây thì cũng không gặp nhiều lắm.
Yến Trị Đạo cười ha hả, nhưng trong lòng có chút xấu hổ. Xem ra chính mình quả thật đã hiểu lầm Tăng Nghị. Hơn nữa, người ta cũng cảm nhận được. Bằng không thì sao lại giới thiệu bên nặng bên nhẹ thế. Chỉ có điều không nghĩ tới mạng lưới quan hệ của Tăng Nghị lại rộng lớn như vậy. Nơi này đều là dành cho các cán bộ ở Các bộ và Ủy ban trung ương đến tiêu phí. Nhưng Tăng Nghị cũng là được mời đến đây để tiêu phí. Thật sự là chênh lệch quá lớn.
- Lại nói tiếp, thật sự là trùng hợp, Phó chủ tịch thành phố Yến muốn tìm Trưởng phòng Tôn báo cáo công tác, vừa lúc thì gặp tôi.
Tăng Nghị cười nói.
Trưởng phòng Tôn ở đằng sau vừa nghe, phía sau lưng lập tức lạnh toát. Tiểu tử này quả thật là đáng giận. Muốn cáo trạng mình mà.
Mạnh Quần Sinh mặt quả nhiên là chìm xuống. Y đại khái đã đoán được chuyện gì, liền trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Tôn, có chuyện gì vậy?
Trưởng phòng Tôn tiến lên hai bước, nói:
- Trưởng phòng Mạnh, là như vầy, thành phố Long Sơn muốn tranh thủ xây dựng một sân bay. Kỳ thật, tôi đã sớm nói, chuyện lớn như vậy cũng không phải do tôi làm chủ. Nhưng đồng chí địa phương thật sự là quá nôn nóng, tôi đây từ chối không được. Muốn đến đây hướng bọn họ giải thích một số chính sách mà bọn họ chưa rõ.
Mạnh Quần Sinh cũng không truy vấn nữa:
- Anh hãy mau đem những tài liệu có liên quan chuẩn bị cho tốt, ngày mai đưa qua cho tôi. Chuyện này Vụ trưởng Trương muốn đích thân hỏi đến.
Trưởng phòng Tôn liền gật đầu liên tục:
- Trưởng phòng Mạnh xin cứ yên tâm, ngày mai nhất định tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ. Tuyệt không làm chậm trễ công tác của Vụ trưởng Trương.
Y không dám phản đối. Y chẳng qua chỉ là một cán sự cấp phòng của phòng Kinh doanh Ủy ban kế hoạch và Phát triển cơ sở. Nhưng còn Mạnh Quần Sinh lại là trợ lý cho Vụ trưởng Trương. So với cán sự phòng kinh doanh thì còn muốn uy phong hơn nhiều. Mạnh Quần Sinh nói Vụ trưởng Trương hỏi đến việc này thì nhất định sẽ là hỏi đến.
Mạnh Quần Sinh hơi gật đầu, ngược lại cười nói:
- Phó chủ tịch thành phố Yến, nếu như đã gặp phải, vậy thì cùng nhau đi. Hôm nay Trung thu đoàn viên gia đình, nhiều người thì náo nhiệt hơn một chút.
Yến Trị Đạo tất nhiên là cầu còn không được. Nếu có một vị Trưởng phòng có thực quyền của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển thì sau này việc tranh thủ hạng mục sẽ tốt hơn rất nhiều. Ông ta lên tiếng:
- Có thể được tham gia bữa tiệc của Trưởng phòng Mạnh thì thật sự là cầu còn không được.
Yến Dung hướng Tăng Nghị lộ ra nụ cười cảm kích. Mạnh Quần Sinh làm như thế, chính là nể mặt Tăng Nghị.
Mọi người liền đi theo người quản lý khách sạn bước vào. Mạnh Quần Sinh rất coi trọng bữa tiệc của ngày hôm hay, cho nên đã đặt phòng chữ Thiên.
Trưởng phòng Tôn đi ở phía sau, trong tay phụ đẩy xe lăn của lão Mạnh. Khi tới thang máy, y thấy Mạnh Quần Sinh không có nói chuyện, liền phụ giúp đẩy xe lăn vào trong thang máy, trong lòng mừng thầm. Xem ra Trưởng phòng Mạnh không có tức giận. Lát nữa đi vào, chính mình phải chịu khó một chút, thay Trưởng phòng Mạnh uống đỡ vài ly rượu. Phải biết rằng Trưởng phòng Mạnh là người đang được Vụ trưởng Trương coi trọng, chỗ dựa vững chắc. Nếu mình có thể tạo được mối quan hệ với Trưởng phòng Mạnh thì lần sau sẽ có hy vọng được đề bạt.
Ai ngờ xe lăn vừa đẩy vào trong, Mạnh Quần Sinh liền nói:
- Trưởng phòng Tôn, anh còn có việc gì sao?
Trưởng phòng Tôn lúc này lập tức nét mặt lúc đỏ lúc trắng:
- Không có, không có.
Mạnh Quần Sinh ồ một tiếng, khoanh tay đứng trong thang máy, không hề phản ứng với Trưởng phòng Tôn.
- Trưởng phòng Mạnh, vợ con tôi đang chờ ở nhà ăn bánh Trung thu. Tôi đây xin phép về trước.
Trưởng phòng Tôn không tình nguyện trao lại xe lăn cho người khác, sau đó xấu hổ rời khỏi thang máy.
Vào phòng, mọi người liền mời lão Mạnh ngồi trên, sau đó một phen khiêm nhường đều tự ngồi vào chỗ của mình.
Mạnh Quần Sinh lúc này bước qua, từ chỗ chiếc xe lăn lấy xuống một cuộn giấy, đưa đến trước mặt Tăng Nghị nói:
- Tăng Nghị, đại ân của cậu tôi không lời nào cảm tạ hết được. Tôi cũng không có gì tặng cho cậu. Liền từ lão lãnh đạo cầu được một bức tự, cậu hãy nhận lấy đi.
Nói xong, Mạnh Quần Sinh mở cái cuộn giấy ra, ở trên viết chính là bốn chữ mạnh mẽ, hữu lực: Hiệp Nghĩa Can Đảm.
Vừa thấy câu đề tặng Kiều Văn Đức, Yến Trị Đạo hít vào ngụm khí lạnh, cái ly trong tay thiếu chút nữa rơi xuống. Mẹ ôi, không ngờ đây lại là bút tích của Kiều lão. Theo như mình biết, Kiều lão tiếc mực như kim. Người được tặng bút rất ít. Người được tặng chữ thì lại càng chưa nghe tới.