Vi Hướng Nam đối với Khang Đức Lai rất tôn trọng. Từ sau lưng Thang Vệ Quốc xuất hiện thì đã lên tiếng:
- Thường nghe Tăng Nghị nhắc đến Bí thư Khang, nói ngài là một lãnh đạo rất tốt, yêu dân như con. Tôi phải nên sớm đến thăm hỏi ngài.
Khang Đức Lai cười ha hả, sảng khoái vươn bàn tay ra nói:
- Vi tổng quá khách khí. Muốn thăm hỏi thì phải để tôi thăm hỏi cô trước. Cô chính là đại thần tài của huyện Nam Vân chúng tôi.
Vi Hướng Nam cười khanh khách, bắt chặt tay Khang Đức Lai giới thiệu với Thang Vệ Quốc:
- Bí thư Khang, mau mời ngồi. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
Trong bữa tiệc, Tăng Nghị liền đem chuyện của Khang Đức Lai nói qua một lần.
Vi Hướng Nam ban đầu trầm xuống, sau đó lên tiếng:
- Nếu muốn phát triển danh tiếng của Tướng Quân Trà hơn nữa, thì không thể rời khỏi việc song phương chúng ta cùng cố gắng. Từ điểm này mà nói, chúng ta là người hợp tác với nhau. Tôi rất nguyện ý bày tỏ thành ý hợp tác của mình. Còn việc chuyện chứng thực nơi sản xuất Tướng Quân Trà, nếu ở huyện có cần thì tôi sẽ toàn lực phối hợp.
Khang Đức Lai nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ tới Vi Hướng Nam lại đáp ứng thống khoái như vậy, không ngờ không nói ra bất luận một điều kiện nào.
Về điểm này, Vi Hướng Nam so với Khang Đức Lai cũng nhìn thấu. Nếu muốn thông qua chứng thực nơi sản xuất, không mất hai ba năm là không được. Kỳ thật cho đến lúc đó, có cần chứng thực nữa hay không thì cũng không còn ý nghĩa nữa. Cho nên cô cũng không cần so đo khi cấp một ân tình này cho Khang Đức Lai. Cho dù, Tướng Quân Trà phải bị buộc cùng với huyện Nam Vân, thì thương hiệu của Tướng Quân Trà vẫn nằm trong tay của mình. Toàn bộ đơn đặt hàng cũng nằm trong tay của mình. Cho dù tương lai huyện Nam Vân có muốn cứng rắn nhúng tay cũng không phải dễ dàng như vậy. Việc kinh doanh này mình mất từ năm đến tám năm, hoàn toàn không là vấn đề gì nữa cả.
Đương nhiên, nếu huyện Nam Vân có thể duy trì hiện trạng, Vi Hướng Nam vẫn đem việc kinh doanh này làm tiếp. Đem Tướng Quân Trà làm thành một thương hiệu vĩnh cửu như Long Tĩnh, Mao Đài.
Chuyện này sau khi thỏa hiệp thật tốt, thì phần sau chỉ là chuyện phiếm. Vi Hướng Nam đáp ứng trước cuối năm, sẽ đạt thành hiệp nghị với những huyện lân cận. Ở từng huyện thiết lập nơi sản xuất, vận tác. Và Tướng Quân Lĩnh sẽ trở thành địa phương được chính quyền ủy thác tổ chức sản xuất. Và nhà máy Tướng Quân phụ trách thu mua và tiêu thụ.
Sau khi cơm rượu xong, Tăng Nghị đưa Khang Đức Lai trở về. Ông ta lần này đến Vinh Thành họp, sẽ ở lại văn phòng làm việc của huyện Nam Vân ở tỉnh.
Khi tới trước cửa văn phòng, Khang Đức Lai khoát tay chặn Tăng Nghị lại:
- Đưa đến đây được rồi. Mau về nghỉ ngơi sớm một chút.
Nói xong, Khang Đức Lai liền bước vào trong văn phòng.
Tăng Nghị nhìn Khang Đức Lai bước lên từng bậc thang, thì muốn xoay người bước lên xe. Đột nhiên lúc này Khang Đức Lai dừng bước, quay lại nói:
- Tiểu Tăng, thời gian còn sớm, cậu với tôi đánh một ván cờ đi.
Tăng Nghị chỉ biết Khang Đức Lai còn có việc muốn nói, nên theo vào trong văn phòng.
Bước vào phòng, Khang Đức Lai thoải mái đi dép lê, nhưng không bảo nhân viên phục vụ dọn bàn cờ, mà ra hiệu Tăng Nghị khép cửa phòng lại.
Tăng Nghị sau khi đóng cửa xong thì Khang Đức Lai cũng đã đốt một điếu thuốc, ngồi ở ghế sofa nhả khói:
- Tiểu Tăng, ngồi đi.
Tăng Nghị lần này chẳng hiểu ra làm sao, không biết Khang Đức Lai rốt cuộc muốn nói gì với mình.
- Nghe Tiểu Yến ở phòng Xúc tiến đầu tư nói, cô ấy ở thủ đô gặp được cậu?
Khang Đức Lai hỏi.
Tăng Nghị thầm nghĩ quả nhiên là còn có chuyện này thì liền gật đầu:
- Là có chuyện này. Lão bằng hữu hẹn tôi cùng ăn cơm. Vừa lúc gặp phải Phó chủ tịch thành phố Yến và Tiểu Yến cũng đến đó làm việc.
Khang Đức Lai hơi gật đầu, nhả ra một ngụm khói, nói:
- Hiện tại cũng chỉ có cậu và tôi. Đóng cửa lại, tôi lời này cũng chỉ nói với một mình cậu. Có một số người làm việc, chỉ muốn đem sự việc suy nghĩ đến mức đơn giản. Kỳ thật phức tạp cũng không phải ở thân mình, mà chính là tình cảnh của mình. Tiểu Tăng, cậu còn trẻ, tiền đồ rộng lớn. Tôi biết cậu là người rất trọng tình nghĩa. Nhưng đôi khi làm việc, hãy lượng sức mình, không cần vạch áo cho người xem lưng.
Những lời nói này lời sau với lời trước chẳng ăn nhập gì với nhau. Cho dù Tăng Nghị chỉ số thông minh không thấp, nhưng cũng là cân nhắc cả nửa ngày, mới hiểu được “có một số người” trong miệng Khang Đức Lai chính là Yến Trị Đạo.
Hiểu được điều này, Tăng Nghị mới hiểu được dụng tâm của Khang Đức Lai đối với mình.
Trong cái ích lợi cùng chung, ích lợi cùng trao đổi, Yến Trị Đạo nếu muốn chạy hạng mục sân bay, chỉ trông vào hai bàn tay trống trơn thì sợ là chẳng làm được gì. Ngày đó, xem bộ dạng của Yến Trị Đạo, dường như vì hạng mục sân bay đang nóng bỏng, chỉ sợ vì sự hấp dẫn của chiến tích mà nhất thời ý nghĩa nông cạn.
Anh đem hạng mục này tranh thủ xuống dưới thì đây là chuyện đáng mừng, ai cũng sẽ không quan tâm anh làm cái gì. Nhưng khi anh muốn tiến thêm một bước, khẳng định sẽ có người đem chuyện này mà nói. Anh dám vỗ ngực nói tất cả những thủ tục phê duyệt đều hợp với quy trình, không chút trái với kỷ luật địa phương sao?
Khang Đức Lai lăn lộn trong thể chế cũng vài chục năm, sự tình gì mà chưa thấy qua. Cho nên ông ta muốn nhắc nhở Tăng Nghị, không cần bởi vì lòng tốt muốn giúp đỡ người khác, ngược lại lại đem chính mình ngã xuống nước.
Trong Hội nghị thường vụ Thành ủy Long Sơn, Khang Đức Lai và Yến Trị Đạo đều là tân Ủy viên thường vụ Thành ủy. Hai người thuộc loại đồng minh tự nhiên với nhau. Cho nên mới có chuyện Yến Dung được đề bạt làm Phó Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư huyện Nam Vân. Trong Hội nghị thường vụ, Khang Đức Lai có thể đồng ý với Yến Trị Đạo trong một số quan điểm, nhưng điều này cũng không có nghĩa ông ta đồng ý với phương thức làm việc và năng lực của Yến Trị Đạo. Khang Đức Lai xem ra, một học giả nghiên cứu, nếu bước chân không bước thì thôi, nếu đã bước ra thì dễ dàng sa vào lưới điện.
- Lão lãnh đạo đã dạy bảo, tôi sẽ ghi nhớ ở trong lòng.
Những lời này của Khang Đức Lai ngày hôm nay khiến cho Tăng Nghị rất cảm động. Khang Đức Lai đối với hạng mục sân bay cũng có nhiệt tâm, nhưng cũng chút không có tâm tư lợi dụng Tăng Nghị. Điều này quả thực rất khó có được.
Trong bữa cơm ngày hôm nay, Tăng Nghị lại nhìn được một đặc điểm khác mà người khác không có trên người Khang Đức Lai. Người này tuy đặc biệt sĩ diện, coi trọng mặt mũi, nhưng vẫn dứt bỏ được cái gọi là “da lông ngắn bệnh”. Khang Đức Lai vẫn có thể được xem là một người tốt.
Khang Đức Lai thấy Tăng Nghị đã hiểu được lời nói của mình thì cũng không nói nhiều, nhả ra một làn khói nói:
- Sau khi uống rượu, đầu óc có chút mê muội. Tôi thấy hôm nay đến đây là đủ. Cứ như vậy đi.
- Tôi sẽ không quấy rầy lão lãnh đạo nghỉ ngơi.
Tăng Nghị cười, đứng dậy cáo từ.
Khang Đức Lai chỉ khoát tay, cũng không có đứng lên, mà thay đổi tư thế ngồi thoải mái trong ghế sofa, sắc mặt thâm trầm, rút ra điếu thuốc của mình.
Sáng sớm hôm sau, sau khi thức dậy, Tăng Nghị dùng qua điểm tâm, liền cảm thấy thời gian rảnh rỗi của mình không còn, đơn giản liền lái xe đến khu công nghệ cao, chuẩn bị đi làm.
Xe vừa mới tới dưới lầu, Lý Vĩ Tài đã từ trên lầu đi xuống. Nói thật, Tăng Nghị có điểm khâm phục lỗ tai của Lý Vĩ Tài, nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều lần. Ban quản lý hơn mười chiếc xe, Lý Vĩ Tài cách hai trăm mét vẫn có thể nhận ra, tuyệt đối không nghe lầm.
- Phó chủ nhiệm Tăng, anh đã trở lại.
Lý Vĩ Tài cười ha hả, bước nhanh tới:
- Buổi sáng khi còn ở trên giường, chợt nghe chim khách thầm kêu. Tôi khẳng định Phó chủ nhiệm Tăng đã trở lại. Quả nhiên là thế!
Tăng Nghị đùa:
- Chánh văn phòng Lý có bản lĩnh biết trước như vậy, khi nào rảnh thì dạy tôi nhé.
- Tôi không biết cái gì là khả năng biết trước. Chính là cùng với Phó chủ nhiệm Tăng làm việc trong một thời gian dài, nên có điểm ăn ý thôi.
Lý Vĩ Tài cười ha hả, mời Tăng Nghị lên lầu.
- Gần đây công tác của khu công nghệ cao có thuận lợi không?
Tăng Nghị hỏi, thuận tay lấy từ trong cặp xách ra một bao gấu trúc, nói:
- Một vị lãnh đạo cho, tôi cũng không hút thuốc lá, nên mang cái hộp này về. Chánh văn phòng Lý giúp tôi xử lý hết nhé.
Lý Vĩ Tài cũng không khách khí, thu nhận bao thuốc. Khi tiếp nhận, y mới phản ứng lại, đây không phải là loại thuốc tầm thường. Nhìn nhãn hiệu hẳn là loại thường hay cung cấp cho thủ trưởng trung ương. Đây tuyệt đối không thể giả được. Loại thuốc này, số lượng cung ứng rất hữu hạn. Hàng năm chỉ sản xuất có mấy trăm hộp. hơn nữa mỗi bao thuốc đều đóng dấu ngày giờ sản xuất.
Nhìn kỹ, quả nhiên là thấy được con dấu ghi ngày giờ sản xuất, Lý Vĩ Tài trong lòng kinh hoàng. Phó chủ nhiệm Tăng không ngờ có thể có được loại thuốc này. Đây chính là năng lực thông thiên.
- Phó chủ nhiệm Tăng có thể nhớ rõ tôi nghiện thuốc, không biết tôi nên nói gì cho phải bây giờ.
Lý Vĩ Tài kích động nói, rồi bỏ bao thuốc vào trong túi, lúc này mới nhớ tới câu hỏi của Tăng Nghị, nói:
- Gần đây hết thảy công tác của khu công nghệ cao đều là dựa theo quy cũ của Phó chủ nhiệm Tăng định ra mà vận tác. Công tác thu hút đầu tư cũng có tiến triển. Tuy nhiên cũng chỉ là một số hạng mục nhỏ, cho nên cũng không dám quấy rầy Phó chủ nhiệm Tăng nghỉ ngơi. Tôi đã cho người chỉnh sửa lại, lát nữa sẽ mang sang báo cáo với anh.
- Được, lên lầu nói chuyện đi.
Tăng Nghị cười. Thuốc là của Địch lão cho, tuy nhiên đại bộ phận đều tặng cho Phương Nam Quốc. Còn một hộp này, Tăng Nghị cố ý tặng cho Lý Vĩ Tài. Lý Vĩ Tài là người như thế, chỉ cần anh triễn lãm ra thực lực hùng mạnh thì anh ta tuyệt đối sẽ giúp đỡ anh.
Hai người đang muốn lên lầu thì chợt nghe phía sau có tiếng bảo vệ cổng quát lên:
- Lại là anh? Anh không thể vào.
- Tôi vì sao lại không thể vào? Tránh ra, tôi muốn tìm lãnh đạo các người phản ánh vấn đề.
Tiếng nói này vang lên rất thô bạo.
Tăng Nghị nhướng mày. Dường như tình huống của khu công nghệ cao không được tốt như Lý Vĩ Tài đã nói.