Tăng Nghị được phân công là cố vấn, vừa rõ ràng vừa không rõ ràng, hắn nghĩ, là một cố vấn, hắn phải tìm ra biện pháp cho tổ trù bị, còn mặt khác, hình như cũng không cần hắn cố vấn.
Sau khi Trần Cao Phong và Phùng Ngọc Cẩm ra khỏi phòng họp, mọi người cũng đều đứng dậy, chuẩn bị trở về công tác.
Quách Bằng Huy đi tới, chúc mừng Tăng Nghị:
- Cố vấn Tăng, sau này, trong công tác chuẩn bị bảo vệ sức khỏe, còn phải nhờ cậu cho ý kiến, tốn công sức của cậu rất nhiều, chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực, tranh thủ xây dựng cơ sở bảo vệ sức khỏe cang sớm càng tốt.
- Nếu Sở coi trọng tôi, tôi nhất định sẽ tận tâm hết sức!
Tăng Nghị khách khí.
- Đến văn phòng tôi ngồi một lát đi, tôi mới mua được trà ngon lắm!
Quách Bằng Huy nhiệt tình mời.
Tăng Nghị cười từ chối:
- Lần sau đi, hôm nay vội quá, trong nhà còn cả đống công việc!
Quách Bằng Huy hơi tiếc nuối, nói:
- Tôi đưa cố vấn Tăng về, sau này cố vấn Tăng cần thường xuyên đến Cục, công tác chuẩn bị mà thiếu ngài thì làm sao tiến hành được, lát nữa tôi sẽ cho người chuẩn bị một văn phòng cho ngài.
Quách Bằng Huy đưa Tăng Nghị xuống lầu, rất nhiều người trong cục bảo vệ sức khỏe đều không hiểu, một Cục trưởng, không cần thiết đi kết giao với người ta như vậy, chỉ là một cố vấn thôi, mọi người đều biết, tác dụng của cố vấn chỉ là bài trí mà thôi, công việc chuẩn bị cụ thể, hắn cũng không thể làm chủ được.
Người khác nghĩ như vậy, nhưng Quách Bằng Huy, người đã lăn lộn lâu năm ở cơ quan đến mức “thành tinh”, không nghĩ như vậy. Nếu chỉ là cố vấn đơn thuần, lãnh đạo phong chức cố vấn là xong, cần gì xếp Tăng Nghị vào tổ trù bị? Vào tổ trù bị phải là cấp quản lý, quản lý tất cả công việc, đâu phải chỉ điều vào là xong?
Làm cố vấn là cái gì cũng phải nhìn (cố), cái gì cũng phải hỏi (vấn), anh làm cố vấn cho lãnh đạo, nếu lãnh đạo bằng lòng nghe lời của anh, thì câu nào của anh cũng dở thành hay, nếu lãnh đạo không muốn nghe cố vấn, cố vấn có nói gì cũng vô nghĩa.
Vì sao Giám đốc Phùng đưa Tăng Nghị vào tổ trù bị? Quách Bằng Huy dùng chân suy nghĩ cũng hiểu được.
Đi xuống lầu, một chiếc Volvo S80 đang đậu, Cố Hiến Khôn đứng cạnh chiếc xe, vẻ mặt lo lắng.
Thấy Tăng Nghị, Cố Hiến Khôn ra đón, liên tục tạ lỗi, nói:
- Quản lý Tăng, hôm nay thật sự là xin lỗi, người của công ty không hiểu chuyện, tôi thay họ xin lỗi.
Ấn tượng của Tăng Nghị đối với Cố Hiến Khôn cũng không tệ, đó là một người rất khiêm tốn và kiên định, từ chiếc xe của y có thể nhận ra điều này, Tăng Nghị nói:
- Cố tổng nói quá lời, vài câu ồn ào, tôi nghe xong là quên ngay.
Cố Hiến Khôn nhẹ nhàng thở ra:
- Mẹ tôi bệnh, tôi muốn mời Quản lý Tăng đi một chuyến, không biết có tiện không?
- Bệnh của Chủ tịch Cố, thật ra không cần tôi phải đi. Hôm nay thầy Bạch cũng đã chẩn đoán đúng bệnh căn, chỉ cần kiên trì uống thuốc, giữ tâm tình thư thái, hẳn là sẽ có hiệu quả.
Tăng Nghị chắp tay:
- Tôi còn có chút việc, xin cáo từ trước.
Cố Hiến Khôn vội ngăn Tăng Nghị lại, nói:
- Dù sao, tôi vẫn mong ngài đến xem bệnh cho mẹ tôi, có gì không phải, tôi xin nhận lỗi với ngài.
Nói xong, y đưa mắt nhìn Quách Bằng Huy, hy vọng Quách Bằng Huy nói giúp mình.
Quách Bằng Huy và Cố Hiến Khôn có quen biết và qua lại, tuy nhiên Quách Bằng Huy không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám đường đột nhúng tay, mà y cũng không thể đắc tội với cả hai bên, bèn tránh nặng tìm nhẹ nói:
- Quả thật Cố vấn Tăng có việc, cậu ấy vừa mới được đại sảnh ủy thác trọng trách, công việc thật sự nhiều lắm, việc này tôi có thể làm chứng.
Nói xong, Quách Bằng Huy nhìn đồng hồ:
- Giám đốc Phùng còn chờ tôi đến báo cáo, tôi lên trước, hai vị cứ nói chuyện tiếp.
Tăng Nghị có phần bất đắc dĩ:
- Cố tổng, tôi nói đó là sự thật. Bệnh của Chủ tịch Cố chính xác là do khí huyết ứ đọng, dù là mời thầy Bạch, thuốc sử dụng vẫn không ngoài các vị hoạt huyết dưỡng huyết, dùng thuốc lưu thông khí huyết tán ứ, mà nếu tôi có đi một chuyến, kết quả vẫn như vậy.
Cố Hiến Khôn nghe mấy tiếng “hoạt huyết dưỡng huyết, dùng thuốc lưu thông khí huyết tán ứ”, biết là Tăng Nghị không nói sai, tất cả các thầy thuốc Trung y trước đây đến chữa, đều nói câu này. Y nói:
- Quản lý Tăng đừng hiểu lầm, không phải toi nghĩ là ngài hẹp lượng, mà hết sức chân thành xin ngài đến khám và chữa bệnh cho mẹ tôi một lần. Mẹ tôi bị bệnh, làm con, tôi hết sức lo lắng, chỉ cần có một chút hy vọng, tôi sẽ không từ bỏ.
Tăng Nghị nhíu mày, không phải hắn không muốn giúp, mà là bệnh của Cố Minh hết sức khó trị, những thầy thuốc trước kia đều đều không chữa nổi, không phải vì thuốc không đúng chứng bệnh, mà vấn đề là do ở Cố Minh Châu.
Trong bản ghi chép của Tăng lão, Tăng Nghị đã đọc qua vài bệnh án tương tự, đó là một loại bệnh đặc biệt của nhưng kẻ quyền quý.
Nếu là người thường, mỗi ngày đều phải bôn ba vì sinh kế, làm gì có thời gian rỗi để hờn dỗi, cho dù gặp phải chuyện tức giận hay buồn bực, vừa trút giận xong, vì quá bận rộn, liền quên hết. Nhưng Cố Minh Châu thì không như vậy, mỗi ngày sống an nhàn sung sướng, do không làm việc chân tay khí huyết dễ bị ứ đọng, hơn nữa, là người thuộc tầng lớp trên, quá chú trọng đến thể diện của mình, lòng dạ lại thâm trầm, gặp chuyện bực mình, bà sẽ không chửi toáng lên như những mụ đàn bà chanh chua, không biểu lộ ra, nhưng trong lòng thì ghi hận.
Nếu đối tượng gây bực bội cho bà, chỉ là một người kém vai vế, thì dễ rồi, Cố Minh Châu chỉ cần giơ ngón tay, là có thể chỉnh được người ta, lấy lại thể diện, tức giận liền tiêu tan. Có khả năng, người khiến Cố Minh Châu ấm ức nhiều năm như vậy, là một người mà Cố Minh Châu không thể trêu vào, bà chỉ có thể ôm hận mà không làm gì được, cho nên bệnh mới khó chữa như thế.
Nhân vật mà Cố Minh Châu không thể trêu vào, Tăng Nghị là một thầy thuốc nho nhỏ, lại càng không thể trêu vào. Cho nên, hắn không muốn nhận lời chữa bệnh cho Cố Minh Châu, dù hắn có linh đan diệu dược gì, cũng không thể chữa được tâm bệnh phức tạp như thế.
Nếu ai nghĩ rằng có thể khuyên Cố Minh Châu bớt giận, là lầm, một người ở tầng lớp cao như thế này, bà sẽ không để người khác can thiệp vào suy nghĩ của mình, nếu bà muốn gạt bỏ mối hận ấy, bà đã gạt bỏ từ lâu rồi.
Hai người đang cứ như vậy “giằng co” dưới lầu, chợt Phùng Ngọc Cẩm đi ra.
- Dì Phùng!
Cố Hiến Khôn vội chào, khách khí đứng qua một bên.
- Là Hiến Khôn à!
Phùng Ngọc Cẩm nhìn hai người, lòng hơi buồn bực, sao Tăng Nghị và người của Cố gia lại biết nhau?
- Sao cháu lại ở đây?
- Cháu đến tìn quản lý Tăng, muốn mời cậu ấy xem bệnh cho mẹ cháu.
Cố Hiến Khôn nói.
Phùng Ngọc Cẩm hỏi một cách thân thiết:
- Bệnh của mẹ cháu vẫn không đỡ sao?
Cố Hiến Khôn gật đầu, trầm giọng nói:
- Mời rất nhiều thầy thuốc, uống rất nhiều thuốc, nhưng không đỡ chút nào.
- Bệnh của mẹ cháu phải chữa nhanh lên, bằng không lại cang trầm trọng.
Phùng Ngọc Cẩm quen biết Cố Minh Châu, nghĩ đến căn bệnh kỳ lạ của bà ta, cũng thấy hơi buồn:
- Cho dì gửi lời thăm mẹ cháu, khi nào dì rảnh, sẽ đến thăm bà.
- Cháu sẽ chuyển lời, cám ơn dì Phùng.
Cố Hiến Khôn có vẻ hết sức kính cẩn với Phùng Ngọc Cẩm.
Phùng Ngọc Cẩm không biết chuyện xảy ra hồi sáng, dặn dò Tăng Nghị:
- Nếu cậu có rảnh, đi với Hiến Khôn một chuyến, ý kiến thế nào, trước hết cho tôi biết.
Nói xong, bà xuống bậc thang, lái xe đã đậu xe chờ sẵn.