Địch lão đi đến phía trước hai bước, cười hỏi:
- Mọi người đều là người của xã Lão Hùng sao?
Ngưu Vượng Sâm đang muốn trả lời thì Tăng Nghị đã lên tiếng trước:
- Chúng tôi là nhân viên công tác của tổ lãnh đạo Tướng Quân Trà huyện Nam Vân, hiện tại đang lên núi kiểm tra đồn điền trồng trà. Vừa rồi nổ súng, có phải hay không làm mọi người kinh sợ?
Địch lão mỉm cười. Chỉ bằng một cây súng như vậy mà khiến mình kinh sợ sao? Thật sự là chê cười! Ông nói:
- Tướng Quân Trà của huyện các người rất nổi tiếng. Trên núi này còn có sao?
Ngưu Vượng Sâm thấy nhiều người lén lút lên núi như vậy, trong lòng cảm thấy không ưng, nói:
- Trà Tướng Quân, trà Tướng Quân đấy. Nếu không sinh trưởng tại Tướng Quân Lĩnh này thì làm sao gọi là Tướng Quân Trà?
Địch lão mỉm cười hai tiếng, nói:
- Hóa ra là nó có điển cố như vậy.
Tăng Nghị lại hỏi:
- Mọi người đang làm gì ở đây? Sao lại xuất hiện ở chỗ này? Xã Lão Hùng tất cả đều là nơi rừng sâu núi thẳm. Nếu đi vào sâu quá thì sẽ không có đường ra. Mọi người mau khẩn trương xuống núi đi. Nếu muốn du sơn ngoạn thủy thì ở huyện có một khu du lịch đang được khai thác đấy.
Địch lão đã lộ diện, Thang Vệ Quốc liền nhận ra ngay. Lúc này mặt y xám như tro tàn, thầm nghĩ lần này tuyệt đối là xong đời.
Địch Vinh Thái là một người từ một tiểu binh lên làm tướng quân, rồi lên tới Phó chủ tịch Ủy ban quân sự trung ương. Trong hơn mười năm, chưa ai thay thế được chức vụ của ông. Trong quân đội, Địch Vinh Thái được xưng là “Định Hải Thần Châm”, lực ảnh hưởng không phải là nhỏ.
Thang Vệ Quốc chỉ biết hôm nay mình khó mà thoát khỏi chuyện này. Nếu đổi là người khác, cha vợ mình còn có thể nói giúp cho vài câu. Nhưng trước mặt Địch Quang Vinh, cha vợ mình tuy rằng là Phó tư lệnh viên quân khu, nhưng cũng không có tư cách nói ra lời nào.
Trưởng ban Tống cũng là người có kiến thức rộng rãi. Nhìn thấy tư thế của Địch Quang Vinh bước ra, thì biết là không ổn. Cho nên lập tức im miệng, đứng một bên không nói lời nào.
- Tôi cũng là người của xã Lão Hùng, mấy chục năm rồi không về, hiện tại trở lại thì muốn lên núi thăm qua.
Địch Quang Vinh hướng bên cạnh đi vài bước rồi ngồi xuống một tảng đá nghỉ chân.
- Xã Lão Hùng vẫn không thay đổi, vẫn là bộ dạng như cũ.
Tăng Nghị liền cười nói:
- Ông hãy chờ thêm một năm nữa thôi rồi quay lại, nơi này sẽ không còn như cũ.
Địch Quang Vinh lại hỏi:
- Vì sao lại nói như vậy?
- Xã Lão Hùng là nơi sản xuất quan trọng của Tướng Quân Trà. Năm ngoái ở huyện đã đầu tư tài chính, giúp đỡ người dân trồng loại trà này. Năm nay còn muốn tại Tướng Quân Lĩnh thành lập một căn cứ đặc biệt cung cấp Tướng Quân Trà. Qua hai tháng nữa, con đường từ thị trấn đến nơi này cũng sẽ được xây dựng. Tin tưởng rằng xã Lão Hùng sẽ thoát khỏ cục diện nghèo khó, lạc hậu, rất nhanh diện mạo sẽ được thay đổi.
Tăng Nghị nói tiếp:
- Sang năm ông hãy trở lại đi, sẽ không vất vả như vầy nữa. Đến lúc đó sẽ có đường trực tiếp thông từ quốc lộ đến Tướng Quân Lĩnh.
Ngưu Vượng Sâm hơi cảm thấy khó hiểu, không phải là nói giữ bí mật sao? Như thế nào lại nói với một người xa lạ như vậy.
Địch Quang Vinh mỉm cười ha tiếng:
- Cậu thật là biết ăn nói. Sợ là đến lúc đó sẽ không tốt như cậu đã nói đâu.
Tăng Nghị khoát tay nói:
- Tôi cho ông vài con số nhé thì ông sẽ hiểu thôi. Xã Lão Hùng thu nhập tài chính một năm trước chỉ là năm chục ngàn. Còn ở huyện muốn tu sửa một con đường phải mất hai mươi sáu triệu. Năm ngoái, nhà máy trà và huyện đã cho nông dân vay không trả lãi với số tiền một trăm tám mươi triệu, trong đó có ba mươi bốn triệu là nhập vào xã Lão Hùng này. Số tiền đó nếu muốn xã Lão Hùng hoàn lại, nếu dựa vào thu nhập tài chính vào năm ngoái của xã Lão Hùng thì phải mất một ngàn năm mới hoàn trả lại được. Nhưng ở huyện vì sao lại còn muốn làm đường? Chính là bởi vì xem trọng triển vọng của Tướng Quân Trà.
- Ở huyện các người có tiếc số vốn bỏ ra không? Được, sang năm tôi sẽ trở lại xem thử.
Địch Quang Vinh cười.
- Sang năm, nếu ông còn vất vả lên núi như hôm nay nữa thì ông cứ đến tìm tôi tính sổ là được.
Tăng Nghị nói:
- Tôi tên là Tăng Nghị, là người phụ trách của dự án Tướng Quân Trà này, cũng là Trưởng phòng của phòng Xúc tiến đầu tư huyện Nam Vân.
Địch Quang Vinh cười, hơi gật đầu rồi nói:
- Được, lời này của cậu tôi xin nhớ kỹ.
Lập tức khoát tay nói:
- Tôi ở trong này nghỉ ngơi một chút, các người cứ đi trước.
Trương Kiệt Hùng ngay lập tức nói:
- Lão….Ông chủ, chuyện này….
Địch Quang Vinh nhắm mắt, ngồi một chỗ dưỡng thần:
- Nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa chúng ta sẽ xuống núi.
Trương Kiệt Hùng biết được ý tứ của Địch Quang Vinh, hẳn là muốn tha cho những người này. Kỳ thật thì Trương Kiệt Hùng cũng nhìn ra, những người này quả thật không giống người xấu. Chỉ có điều vì chức trách, y phải kiểm tra rõ ràng, để có thể trả lời với cấp trên.
Địch Quang Vinh cả đời ngựa chiến, tất nhiên ánh mắt sẽ không nhìn lầm người. Người thanh niên trước mắt này, có thể một hơi nói ra nhiều con số như vậy, hẳn là cán bộ của huyện Nam Vân. Chính mình đến Nam Vân, cảnh vệ phải giữ bí mật, nên sẽ không ai biết việc này. Chuyện xảy ra ngày hôm nay xem ra chỉ là trùng hợp.
Địch Quang Vinh cũng đã sáu mươi năm không trở về cố hương. Khi trở về, ông lựa chọn việc âm thầm lặng yên không một tiếng động. Chính vì xuất phát từ nguyên nhân này, ông ta trong lòng cảm thấy rất áy náy. Chính mình chẳng làm gì được cho cố hương. Nếu trở về lại giống trống khua chiên, khiến bà con ở đây bị quấy rầy, sống không yên thì chẳng phải là ông đã quấy nhiểu cuộc sống của người ta sao?
Cho nên, không đợi máy bay trực thăng đến, Địch Quang Vinh vẫn cứ đến xem ai là người đã nổ súng. Ông ta chỉ muốn xác nhận một chút. Nếu chỉ là râu ria, thì việc này mình tự giải quyết. Cũng chưa có việc gì phát sinh qua, tránh cho người ở dưới chuyện bé xé ra to.
Thang Vệ Quốc không nghĩ tới sự việc sẽ quanh co như vậy, còn có điểm kích động, thầm nghĩ vẫn là Tăng Nghị tiểu tử này có tâm kế. Chỉ nói qua vài con số thì liền đánh tan sự nghi ngờ của Địch lão. Nhưng thật ra chính mình do quá căng thẳng, Hiện tại ngẫm lại cũng chẳng có gì quan trọng lắm. Chính minh có mang súng lên núi, nhưng lại không có bất luận một ý đồ bất lương nào. Sợ gì điều tra chứ, cùng lắm là lột quân trang của mình mà thôi.
- Được, vậy chúng ta lên núi đi.
Tăng Nghị cười, hướng Địch Quang Vinh chắp tay:
- Mọi người cũng xuống núi sớm một chút đi. Sau này nếu muốn lên núi thì nhớ phải liên hệ với xã trước một chút, để xã phái người dẫn đường.
Địch Quang Vinh thầm nghĩ chàng thanh niên thật có ý tứ. Chẳng lẽ xem ra bản thân lai lịch bất đồng sao? Ông ta gật đầu:
- Ừ, tôi biết rồi.
Ngưu Vượng Sâm lúc này oán hận nói một câu:
- Còn lỗ mãng đi lên núi như vậy thì tôi tuyệt không tha cho đâu.
Địch Quang Vinh mỉm cười lắc đầu, trong bụng thầm nhủ người này ánh mắt vẫn còn kém một chút.
Thang Vệ Quốc khi ôm lấy hai cây súng săn vẫn còn có điểm do dự. Tuy nhiên, nếu mình thật do dự không muốn lấy thì ngược lại sẽ làm cho người khác nghĩ rằng trong lòng mình có quỷ. Vì thế cắn răng một cái, cầm khẩu súng lên.
Nhưng vào lúc này, trong đám người đối diện đột nhiên có người gầm nhẹ lên hai tiếng. Một chàng thanh niên đột ngột đứng dậy, một tay đẩy ngã người bên cạnh. Sau đó nhặt những hòn đá trên mặt đất, ném tới tấp vào mọi người.
Trương Kiệt Hùng trong nháy mắt đứng chắn phía trước Địch lão, mở cánh tay ra bảo vệ, nói:
- Mau đè Hạo Huy lại.
Mấy người hộ vệ bên cạnh lập tức tiến lên, vừa tránh né hòn đá, vừa hướng Địch Hạo Huy chộp tới, nhẹ nhàng đem Địch Hạo Huy chế phục, sau đó ấn ngã xuống đất.
Địch Hạo Huy miệng lại gầm lên một tiếng, liều mạng giãy dụa, ngay cả quần áo cũng xé rách. Chỉ trong chốc lát, da của cánh tay và chân đều tróc da chảy máu. Tuy nhiên, y cũng không thể làm gì được. Người của cục Cảnh vệ Trung ương tất cả đều là cao thủ. Nếu không e dè thân phận của Địch Hạo Huy thì khẳ năng sẽ dùng đến một chút đạn.
Địch lão lại hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên vẻ ưu tư.
Sau khi đè Địch Hạo Huy lại được, còn có người tiến lên mở thùng, từ bên trong lấy ra một cái ống chích. Sau đó xuất ra một bình thuốc, dùng ống tiêm bơm thuốc vào, giơ lên bắn ra một chút, đợi không khí lọt vào bên trong, chuẩn bị tiêm vào cho Địch Hạo Huy.
- Dừng tay!
Một tiếng hét to, nhóm cảnh vệ còn chưa kịp phản ứng lại thì Tăng Nghị liền vài bước nhảy tới, nhấc chân đá bay ống chích. Chỉ nghe rắc một tiếng, ống chích dính thẳng vào gốc cây đại thụ bên cạnh.
- Anh muốn lấy mạng của anh ta sao?
Tăng Nghị mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào gã bác sĩ, vẻ mặt thịnh nộ, thấy đối phương sợ tới mức có chút trợn mắt há hốc mồm.
Người của cục Cảnh vệ cả kinh. Người thanh niên này dưới sự cảnh giới của mọi người, không ngờ có thể thoải mái lao tới như vậy. Nếu hắn thực có lòng dạ xấu xa thì sợ là mục đích sớm đã đạt được.
Tiếp theo, người của cục Cảnh vệ liền bao vây Tăng Nghị,