- Chuyên gia Tăng!
Mã Kiến Hồng nhìn Tăng Nghị, chần chừ một lát mới nói:
-Bệnh tình cũng khá nghiêm trọng, nhất định phải thận trọng.
Việc này khá lớn, Mã Kiến Hồng cũng không dám tự làm chủ lại cũng không thể phản bác, chỉ còn cách nhắc nhở Tăng Nghị.
Tăng Nghị nói:
- Chủ nhiệm Mã yên tâm, nếu như không nắm chắc, tôi tuyệt đối sẽ không dám đề cử như vậy.
Tôn Dực liếc mắt, ánh mắt oán giận nhìn chằm chằm Tăng Nghị, tên tểu tử này ăn nói hàm hồ, lại muốn dựa hơi đây mà. Kiều lão là người như thế nào chứ, ông ấy có thể chữa bệnh sao? Trừ khi lợn nái có thể trèo cây. Nếu như ông có thể chữa bệnh được cho Chung gia gia thì Tôn Dực ta cũng có thể đoạt giải thưởng Oscar dành cho đạo diễn rồi.
Tuy biết rõ Kiều lão cơ bản không hiểu gì về trị bệnh nhưng Tôn Dực cũng không dám nói ra. Tên tiểu tử Tăng Nghị đúng là ghê thật. Nếu như hắn đề cử người khác, Tôn Dực đã có thể tìm lý do hung hăng quát hắn một trận, khiến hắn không còn mặt mũi nhìn người khác, nhưng hắn lại đề cử lão Kiều, ai còn dám nói không được. Phản đối Tăng Nghị, cũng chẳng có gì nhưng khiến Kiều lão hiểu lầm do mình nghi ngờ năng lực của ông, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Mã Kiến Hồng trong bụng nghĩ, Tăng Nghị đang đùa trò gì vậy, Kiều lão sao có thể trị bệnh cho người khác được. Suy nghĩ này không phải là không có căn cứ, hơn nữa căn bệnh này khiến nhiều chuyên gia đều phải lắc đầu bó tay, cái gọi là phân tích máu ấy, đơn giản chỉ là chống chế khi chưa có biện pháp. Kiều lão cơ bản không hề học qua y thuật sao có thể sáng suốt hơn các vị chuyên gia trước được chứ.
Tăng Nghị vẫn giữ nguyên sự kiên định, chắc chắn. Mã Kiến Hồng muốn từ chối cũng không nghĩ ra được một lí do nào thích hợp. Anh ta nhìn về các vị chuyên gia khác xem họ có ý kiến gì không.
Mấy vị chuyên gia kia hiểu được ý tứ của Mã Kiến Hồng nhưng họ cũng chỉ biết lần lượt cúi đầu, nhìn chằm chằm bản bệnh án trong tay cứ như trên bản bệnh án mới có một loài hoa lạ nở, cần nghiên cứu vậy, không ai dám ngẩng mặt lên nhìn Mã Kiến Hồng.
Lúc này, ai dám giúp đỡ Mã Kiến Hồng cơ chứ, nếu như đồng ý với ý kiến của Tăng Nghị, đến lúc ngộ nhỡ Kiều lão không chữa được bệnh, cũng gánh không nổi trách nhiệm. Kể như không đồng ý với Tăng Nghị, cũng không có gan nói ra.
Trong tình huống khó xử này, mọi người đều chọn cách “sống chết mặc bay”, mặc kệ Mã Kiến Hồng một mình đau đầu suy nghĩ.
Mã Kiến Hồng liếc mắt một lượt, không nhận được ánh mắt đáp trả của bất kì ai, chỉ thấy được vẻ mặt không hề quan tâm của Tôn Dực. Đám chuyên gia này, ai cũng hiểu rõ, Mã Kiến Hồng cũng chỉ còn cách từ bỏ, họ đứng ở một bên, thảo luận rất lâu rồi nói:
- Chuyên gia Tăng, cậu đã đề cử Kiều lão, vậy chuyện mời Kiều lão…?
Tăng Nghị không chút do dự đáp:
- Kiều lão hiện đang ở bên ngoài, tôi sẽ cùng Chủ nhiệm Mã ra mời ông ấy vào đây.
Mã Kiến Hồng dù gì cũng không còn đường lui, liền nói:
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cùng ra mời Kiều lão vào đây!
Nếu như Tăng Nghị không sợ thì Mã Kiến Hồng còn sợ gì nữa, nghĩ vậy, hắn liền không do dự nói.
Hai người cùng nhau ra ngoài cửa. Tôn Dực nghĩ ngợi một hồi rồi cũng đi theo ra.
Mấy chuyên gia trong phòng nhìn nhau, cuối cùng không ai nhịn nổi nữa, đều ôm lấy cánh cửa, vểnh tai nghe ngóng bên ngoài.
Vừa tới đại sảnh, Từ lão liền chỉ tay vào Tăng Nghị:
-Tiểu Tăng, đây là chuyện gì vậy? “Nuôi binh mười năm, dùng một giờ”, như thế nào đến thời điểm mấu chốt lại khiến tôi mất đồ? Cậu không phải rất có thủ đoạn, rất có biện pháp sao?
Lời này của Từ lão đã rất khách khí rồi, nếu là một thầy thuốc khác, chắc họ đã bị chửi ầm ĩ lên một trận.
Tăng Nghị cười khổ:
- Chung lão không chịu uống thuốc Đông y, tôi cũng lực bất tòng tâm.
Từ lão trừng mắt nhìn Tăng Nghị, cuối cùng cũng phải đè nén những gì muốn nói, ngồi lên sô pha, hung hăng uống một ngụm trà lớn như muốn nuốt cục tức xuống bụng.
Lúc này, Băng Hàn Bách liền lên tiếng:
-Tiểu Tăng, cậu là thầy thuốc Đông Tây y kết hợp, nếu Đông y có thể xác định được nguyên nhân gây bệnh rồi, cậu suy nghĩ thử lại xem có phương pháp trị liệu nào khác có thể thay thế được không?
Vẻ mặt Băng Hàn Bách không hề nhẹ nhàng, tổ chuyên gia đưa ra đề xuất: “phân tích máu”, ý nghĩa của nó là gì, Băng Hàn Bách cũng hiểu rõ. Chung lão đã bệnh gần mười ngày rồi, nếu lần này không nghĩ ra được phương pháp trị bệnh thích hợp, e rằng tỉnh Nam Giang coi như mắc phải một sai lầm lớn khó có thể chối cãi.
Tôn Văn Kiệt không nói gì, nhưng vẻ mặt có vẻ khá lo nghĩ. Chung Thiết Phong có ơn với Tôn Văn Kiệt, giúp Tôn Văn Kiệt từ một một nhân vật không danh không thế trở thành Chủ tịch của một tỉnh có địa vị cao. Từ khi Chung Thiết Phong bị bệnh, Tôn Văn Kiệt mấy ngày đều ăn không ngon, ngủ không yên.
Tăng Nghị liền nói:
- Bí thư Băng….tôi!
Hắn vừa mới mở miệng, Tôn Dực đã giành nói:
- Ý kiến của Tăng Nghị và Giám đốc sở Phan là cùng như nhau. Trước mắt cũng không có phương án nào tốt hơn. Hơn nữa Tăng Nghị đề cử một người, nói là nhất định có thể trị khỏi bệnh cho Chung gia gia!
Mã Kiến Hồng lập tức nhíu mày thầm nghĩ, Tôn Dực này thật quá lỗ mãng rồi. Tôi cân nhắc đã rất lâu cũng không biết những câu này nên nói như thế nào mới thích hợp, cậu vừa mở miệng đã nói “Nhất định sẽ trị khỏi”, đây không chỉ muốn khiến Tăng Nghị phải bối rối, mà còn giống như đưa Kiều lão vào nơi lửa bỏng vậy. Ngộ nhỡ, Kiều lão không được chữa tốt, vậy sẽ kết thúc thế nào?
Mấy vị nhân vật lớn đang ngồi liền đưa ánh mắt nhìn Tăng Nghị, muốn biết người Tăng Nghị muốn đề cử là ai?
Mã Kiến Hồng lúc này cố cứu vãn:
- Kiều Lão, vừa nãy Tiểu Tăng chỉ là nhắc tới, nói chỉ cần ngài ra tay, bệnh của Chung lão nhất định có cơ hội chữa khỏi. Tôi cũng không hiểu đây là có ý gì nên mới cùng nhau qua đây, hỏi cho rõ ràng trực tiếp.
Khuôn mặt Tôn Văn Kiệt biến sắc, nắm tay thật chặt. Giờ đã là lúc nào rồi, còn ngồi soi mói những chuyện không ưa với Tăng Nghị.
Những người trong phòng thật sự kinh hãi. Người mà Tăng Nghị đề cử kia, không ngờ lại là Kiều lão.
Kiều lão cũng hơi nhíu mày, ông cũng có chút ngỡ ngàng, thầm nghĩ, nếu như ta có biện pháp gì tốt thì Chung lão chắc cũng không đến nỗi như thế này. Tên tiểu tử Tăng Nghị này không phải là đang lấy ta ra làm trò cười chứ. Nghĩ như vậy, ông liền nhìn về phía Tăng Nghị, đợi Tăng Nghị giải thích.
Tăng Nghị tiến lên một bước, nói:
- Kiều lão, tôi nghe nói ngài bình thường khi bị cảm thương hàn, đau đầu nhức óc đến giờ không hề đi bệnh viện khám bệnh, mua thuốc mà chỉ là tự mình điều trị phải không?
Kiều lão không hiểu ý Tăng Nghị những vẫn nói:
- Đó chỉ là thói quen cũ của tôi nhiều năm, nếu như đau đầu sẽ ăn ngay một bát canh nóng hổi để đổ mồ hôi thì sẽ tốt hơn.
Cái thói quen này, Kiều lão đã duy trì rất nhiều năm nay, gần như lần nào dùng cũng có hiệu quả. Nhưng nó cũng là một thói quen khiến Kiều lão phải khổ sở rất nhiều. Lần trước ông ăn canh cay phải nằm ở trên giường một tháng, nước cơm cũng không ăn được, uống được. Đồ ăn đưa tới trước mặt cứ như có mùi phân thối khiến ông rất khó chịu. Loại tư vị này, Kiều lão cả đời không thể quên. Nếu không phải nhờ Tăng Nghị ra tay cứu giúp, Kiều lão có thể đã bị tổ chuyên gia đó cho một thông báo bệnh nguy kịch rồi, có lẽ giờ đã được đi gặp Mark.
Tăng Nghị nói::
- Bệnh này của Chung lão thật ra cũng là một loại cảm thương hàn!
Kiều lão giật mình, hóa ra Tăng Nghị cũng là muốn để Chung lão ăn canh cay một lần.
-Biện pháp này, liệu được không?
Kiều lão hỏi. Ông cũng không phải “một lần bị rắn cắn, nghìn năm sau vẫn sợ.” mà chỉ là biện pháp này ông thường sử dụng, không có cảm giác gì, nhưng là để người khác sử dụng, ông cảm thấy có chút như trò đùa vậy. Huống hồ bệnh của Chung lão thực sự nghiêm trọng, các chuyên gia đều phải bó tay, không tìm ra được biện pháp nào. Chỉ ăn một bát súp cay là xong ư? Chuyện này dường như có chút khó tin, chỉ sợ bệnh của Chung lão không những không khỏi mà còn thêm nghiêm trọng hơn.
Tăng Nghị gật đầu nói:
- Kiều lão, bệnh của ngài, tôi biết rõ, cách chữa bệnh độc nhất vô nhị kia của ngài đặc biệt thích hợp với bệnh tình trước mắt của Chung lão.
Kiều lão một mình ngồi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng tin tưởng vào y thuật của Tăng Nghị. Bất luận thế nào, Tăng Nghị đã đề cử ông với Chung lão, lúc này, ông phải kiên trì ủng hộ thôi:
-Thôi được, cậu là bác sĩ, cậu nói như vậy, hôm nay tôi sẽ tận lực giúp đỡ. Cậu nói xem, tôi phải làm gì?
Tăng Nghị không vội trả lời vấn đề này của Kiều lão, mà quay đầu hỏi Mã Kiến Hồng:
- Chủ nhiệm Mã, Chung lão bình thường có ăn kiêng thứ gì không?
Đây chính là đang muốn xác nhận một chút từ phía Mã Kiến Hồng. Chung lão không uống thuốc Đông y, vậy chẳng lẽ chỉ ăn cơm không thôi sao?
Mã Kiến Hồng đáp:
- Chung lão bình thường không ăn kiêng gì, chỉ là không thích ăn đồ ăn dầu mỡ thôi.
Ngoài miệng trả lời như vậy, nhưng Mã Kiến Hồng trong lòng cũng cảm thấy ngạc nhiên, thầm nghĩ Tăng Nghị này quá lên mặt rồi, các chuyên gia đều bó tay mà đưa ra phương pháp phân tích máu không có tính khả thi. Không ngờ hắn lại nghĩ chỉ ăn một chén súp cay, có thể chữa khỏi bệnh tình của Chung lão, đúng là trò đùa trẻ con. Chưa bao giờ nghe nói ăn uống có thể trị khỏi bệnh. Cho dù là thực liệu, cũng không có biện pháp thực liệu nào như vậy.
Không riêng gì Mã Kiến Hồng, mọi người trong phòng đều cảm thấy Tăng Nghị đã quá qua loa trong chuyện này, nhất là Băng Hàn Bách và Tôn Văn Kiệt, sắc mặt hai người họ lúc này không hề dễ chịu. Trên đời này cơ bản là không hề có cách trị bệnh như vậy. Tăng Nghị phải chăng không hề coi trọng chuyện trị bệnh cho Chung lão. Nếu không phải người tiến cử Tăng Nghị là Kiều lão, hai người họ đã muốn lên tiếng quát một trận rồi.
Tôn Dực nhìn sắc mặt mọi người một lượt, trong lòng có chút đắc ý, hóa ra cách mà tiểu tử Tăng Nghị nói chính là ăn một chén súp cay sao, nói ra cũng không biết xấu hổ. Nếu như đây cũng được coi là một cách chữa bệnh, vậy ta còn phải làm cái công ty xây dựng Bình Xuyên gì nữa chứ, trực tiếp đi thu mua một nhà máy sản xuất mì gói, sau đó mua lấy một sáng kiến độc quyền về y học, sau rồi biến mì ăn liền trở thành liều thuốc trị cảm, bán ra toàn thế giới, như vậy không phải sẽ kiếm được rất nhiều tiền sao?
Tăng Nghị sau khi nghe câu trả lời của Mã Kiến Hồng, liền mở hòm y ra, từ bên trong lấy ra một xấp giấy ghi phương thuốc, đặt lên trên bàn, rồi lấy ra một cây viết, hai tay đưa tới trước mặt Kiều lão, cười nói:
- Kiều lão, phương thuốc này còn phải nhờ ngài mở.
Kiều lão vốn có chút lưỡng lự, kết quả vừa chớp mắt liền nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay của Tăng Nghị kia, liền cười lớn một tiếng. Ông vừa nhận lấy chiếc bút, đưa tay uốn lượn viết lên đơn thuốc, vừa giả mặt lơ đãng nói:
- Tiểu Tăng, chiếc đồng hồ kia của cậu, thoạt nhìn thấy rất quen.
Bên kia, Từ lão mãnh liệt đậy nắp cốc trà, sau đó tựa mình vào salon, thở phù phù một tiếng.
Trong phòng như ngưng lại vài giây, trong mắt mỗi người đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi. Từ lão đem chiếc đồng hồ mình coi trọng hơn cả tính mạng mình để tặng cho Tăng Nghị, chuyện này sao có thể xảy ra được chứ?