- Cũng không thể coi thường khả năng của phó chủ nhiệm Tăng đâu
Thường Tuấn Long cười nói.
Tôn Dực từ trong mũi cười nhạt một tiếng, bây giờ gã căn bản không lo lắng Tăng Nghị có thể làm được cái quỷ gì, chỉ cần đầu óc của Tăng Nghị không hỏng, mắt không bị mù, vậy hắn còn có thể nhìn được rõ thế cục bây giờ rồi, và hắn cũng chỉ có thể cụp đuôi lại mà làm việc. Nếu như không thể nhìn được, vậy gã có thể làm cho hắn ngay lập tức cút khỏi Bạch Dương, từ trên xuống dưới trong tỉnh Nam Giang này có rất nhiều cơ quan, cái không thiếu nhiều nhất, chính là ghẻ lạnh.
Quét một vòng, Tôn Dực nhìn thấy Cố Hiến Không trong đám đông, nói tiếp:
- Sân bay Long Sơn, rốt cuộc thì khi nào bắt đầu gọi thầu?
Thường Tuấn Long nói:
- Hẳn là cũng sắp, thủ tục cần phê cũng đã phê hết, việc thu hồi đất cũng đã bắt đầu rồi, tôi thấy việc gọi thầu công trình cũng chỉ trong đoạn thời gian này mà thôi.
Hiện tại Tôn Dực quan tâm nhiều nhất chính là vấn đề này, còn về dự án hồ Tinh Tinh thì rất khó thấy được hiệu ích của nó trong thời gian ngắn vậy, gã nói:
- Chuyện này tốt nhất là phải chú ý chặt chẽ mới được.
Thường Tuấn Long gật đầu:
- Những người cần làm quan hệ cũng đã làm xong, chỉ còn tên hồ ly giảo hoạt Yến Trị Đạo kia mà thôi, nhờ người hẹn vài lần ông ta cũng không chịu đi ra gặp một lần.
Tôn Dực cười nhạt, nói:
- Ông ta không chịu đi ra, vậy chúng ta tới Long Sơn tìm ông ta. Tôi không tin ông còn có thể trốn trong phòng làm việc làm bộ không có ở đó.
Trên đài, Hồ Khai Văn lúc này mở bản diễn thuyết đã chuẩn bị sẵn trước đó, bắt đầu giới thiệu cho các ông chủ giới bất động sản về tương lai phát triển của khu công nghệ cao, nhu cầu về đất ở, cùng với thái độ coi trọng và sự ủng hộ của Thành ủy đối với dự án này. Trọng điểm trong bài phát biểu chính là tiến độ quy hoạch và tình trạng thi công hiện nay của toàn dự án.
Nói xong những vấn đề này, Hồ Khai Văn gập lại bản diễn thuyết, nói tiếp:
- Các quý vị tham dự hội nghị ngày hôm nay, đều là những nhà đầu tư có con mắt tinh đời và cũng nhìn được xa. Mượn cơ hội lần này, tôi muốn nói một lời mời chân thành tới các vị, hoan nghênh các vị đến khảo sát thực địa tại khu công nghệ cao. Đồng thời, tôi cũng tin chắc rằng, lựa chọn khu công nghệ cao này, chính là lựa chọn cơ hội, và cũng sẽ thu hồi được cái giá tương xứng. Hãy để chúng ta cùng nắm lấy sự tiến bộ, bắt lấy thời cơ, cùng phát triển. Cảm ơn!
Ngay sau đó, đại diện của tập đoàn Thái thị bước lên bục giới thiệu tỉ mỉ về quá trình quy hoạch của dự án cho tất cả các khách mời tham dự, bao gồm cả sự sắp xếp thi công, kế hoạch đầu tư, ngoài ra còn chiếu lên màn sân khấu về bản vẽ phối cảnh của toàn dự án do máy tính thiết lập.
Giới thiệu xong, đến giai đoạn hỏi đáp trực tiếp, những người cảm thấy có hứng thú đều có thể đặt câu hỏi trực tiếp về những vấn đề mà mình quan tâm, thường ủy và ban đại diện của tập đoàn Thái thị sẽ tiến hành giải đáp thắc mắc ngay lập tức.
Hồ Khai Văn lúc này nâng ly rượu, đi tới các bàn tiệc để bắt đầu giao lưu trò chuyện với các nhà đầu tư, hỏi thăm mọi người có còn vấn đề gì cần đặc biệt giải thích hay không.
Đi tới trước mặt đại diện của Cửu Thái tập đoàn, Hồ Khai Văn rất nhiệt tình giơ ra trước, nói:
- Tập đoàn Cửu Thái là một tập đoàn lớn nổi danh của cả nước, ngày hôm nay có các vị tới tham dự, chính là một sự khẳng định đối với tương lai phát triển của thành phố Bạch Dương chúng tôi.
Đại diện của tập đoàn Cửu Thái chính là Đinh Tiểu Phong, người phụ trách dự án bảo tàng văn hóa Hồng Sắc, cậu ta nói:
- Phó chủ tịch Hồ, sự phát triển của thành phố Bạch Dương, đặc biệt là sự phát triển trong một năm vừa rồi của khu công nghệ cao có thể nói là biến chuyển theo từng ngày. Nó khiến tôi cũng phải cảm thấy vô cùng kinh ngạc và cũng rất bội phục.
Hồ Khai Văn cười nói:
- Đinh tổng là người trong nghề, anh nghĩ tương lai dự án này của chúng tôi sẽ như thế nào?
Hồ Khai Văn nói những lời này ra là muốn nghe được một đáp án chắc chắn. Tập đoàn Cửu Thái là “Củng địa long” (con rồng vây trọn) trong giới bất động sản, bất cứ dự án nào mà tập đoàn này tham dự cũng hầu như không có cái nào là không thành công cả. Ngày hôm nay chỉ cần Đinh Tiểu Phong nói một từ “Tốt” mà thôi, cũng sẽ khiến giá đất các khu quanh hồ Tinh Tinh sẽ tăng vọt lên gấp đôi ngay lập tức. Hồ Khai Văn hao tốn nhiều công sức cho ngày hôm nay như vậy, đơn giản cũng chì vì muốn đẩy mạnh lượng tiêu thụ khối đất đai ở quanh khu hồ, bán đi được chính là tiền.
Đinh Tiểu Phong trầm ngâm một lúc, nói:
- Công ty sẽ cử nhân viên của bộ phận kế hoạch tới để đánh giá khả năng phiêu lưu của dự án, hôm nay tôi tới chỉ để đại diện cho công ty trước tới tìm hiểu khái quát mà thôi.
Hồ Khai Văn có chút thất vọng, thầm nghĩ Đinh Tiểu Phong này thực không biết ứng xử. Anh chỉ cần nói một chữ “tốt”, chẳng lẽ lão Hồ tôi đây sẽ không biết nhớ lấy cái ân tình này của anh sao? Sau đó gã cũng không tiếp chuyện thêm với Đinh Tiểu Phong nữa, quay sang nhìn Cố Hiến Khôn đang đứng bên cạnh Đinh Tiểu Phong, cười nói:
- Cố tổng, anh là ông chủ của một doanh nghiệp lớn nổi tiếng của tỉnh Nam Giang chúng ta, bản thổ bản thủy, còn phải nhờ anh nói mấy câu ý kiến quý báu, ủng hộ cho sự phát triển của Bạch Dương sau này.
Hồ Khai Văn lần này đến cái danh tình cảm “bản thổ bản thủy” cùng lôi đi ra, gã cũng không tin còn đào không được tới một từ “Tốt” ra.
- Phó chủ tịch thành phố Hồ nói quá lời rồi!
Cố Hiến Khôn cười nói:
- Ủng hộ việc kiến thiết quê hương là điều mà các công ty như chúng tôi từ trước đến nay vẫn tận tâm tận lực duy trì. Bản thân tôi cũng rất có hứng thú với cái dự án này, ngày hôm nay tới chính là muốn nghe ý kiến của mọi người một chút thôi.
Trong lòng Hồ Khai Văn lập tức lộp bộp, lời này của Cố Hiến Khôn có vẻ cực kỳ hay ho, nhưng so với Đinh Tiểu Phong còn ghê tởm hơn. Đây chẳng qua là muốn thể hiện ra sự lo lắng của gã ta mà thôi, bản thân tôi có hứng thú đó, nhưng chuyện xung phong chạy đằng trước thế này, thôi tốt nhất cứ để cho người khác làm đi. Đúng là một chuyện nực cười!
Quay đầu nhìn chung quanh một lượt, Hồ Khai Văn liền thấy không hay rồi. Tất cả các ông chủ lớn trong giới cũng như các doanh nghiệp đầu lĩnh của tỉnh đều tỏ thái độ bảo thủ, điều này khiến cho các doanh nghiệp ban đầu có hứng thú với dự án này bây giờ đều tỏ ra do dự. Tất cả những nơi mà Hồ Khai Văn đưa ánh mắt tới, mọi người đều nâng ly nghiêng đầu qua nơi khác, chỉ làm như không thấy cái gì.
Chết tiệt!
Lúc này Hồ Khai Văn đều hối hận muốn chết, đáng lẽ gã không nên hỏi cái vấn đề này, người ta căn bản là không coi cái chức Phó chủ tịch thành phố của gã là cái gì cả.
- Phó chủ tịch thành phố Hồ!
Lúc này có một người giơ hai tay ra trước mặt Hồ Khai Văn, cúi đầu khom lưng, có vẻ rất là vinh hạnh khi được cùng Hồ Khai Văn bắt cái tay, khen tặng nói:
- Phó chủ tịch Hồ, vừa rồi bài diễn thuyết của anh rất tuyệt, tôi nghĩ dự án này rất có tiềm năng, cá nhân tôi đặc biệt thành tâm muốn tham gia xây dựng dự án này, cống hiến một chút sức lực của chính mình!
Khuôn mặt Hồ Khai Văn lập tức tươi như hoa. Không tồi, vẫn là có người biết nhìn hàng đấy! Gã rất vui vẻ vươn tay ra, cùng đối phương mạnh mẽ bắt tay, nói:
- Cảm ơn anh đã có sự ủng hộ cho thành phố Bạch Dương của chúng ta.
Nói xong, gã hơi nghiêng đầu, ý tứ là muốn Lý Vĩ Tài nói cho gã biết địa vị của nhà đầu tư có ánh mắt tinh đời này là như thế nào.
Lý Vĩ Tài liền giới thiệu ra:
- Phó chủ tịch Hồ, vị này chính là chủ tịch của công ty dịch vụ Phúc Tinh tại tỉnh Nam Giang chúng ta, Dương Phúc Tinh tiên sinh.
Nụ cười trên mặt Hồ Khai Văn có chút cứng lại, tay mới vươn ra cũng xấu hổ mà rụt trở lại, trong đầu thì thầm nghĩ rằng Dương Phúc Tinh anh thì có cái rắm dùng. Anh chỉ là một kẻ lao động, cùng lắm thì là một chủ thầu khoán nho nhỏ mà thôi, chỉ cần có công trình để làm, anh chắc chắn đều sẽ nói hay.
Khi gã còn đang do dự có nên rời đi hay không thì Dương Bảo Tài cầm một cái máy ảnh bước tới, nói:
- Cha, chụp được rồi, cha xem hình thế nào?
- Đưa cha xem coi!
Dương Phúc Tinh cầm máy ảnh, nhìn bức ảnh trên màn hình, chậc chậc thở dài:
- Ái chà, Phó chủ tịch Hồ đúng là rất ăn ảnh. Anh xem này khí chất, này cử chỉ, đúng là không giống người thường!
Nói xong, Dương Phúc Tinh còn chuẩn bị giơ máy ảnh lên để cho Hồ Khai Văn tự mình nhìn.
Mặt Hồ Khai Văn lúc đó liền đen, quay người lại, cười hô một tiếng:
- Vương tổng!
Sau đó liền đi thẳng mà không hề quay đầu lại, ném Dương Phúc Tinh đứng một mình lạnh lẽo ở lại tại chỗ. Gã trong lòng bực bội tới cực điểm rồi, đây đâu thể gọi là một kẻ biết nhìn hàng chứ, rõ ràng chính là một gã nhà quê muốn mượn cơ hội chụp ảnh với mình mà thôi, từ đó kiếm cớ để khi quay lại trong quê nói khoác có quen biết với vị phó chủ tịch rồi lấy danh này đi giả danh lừa đảo.
Tuy nhiên, đây chẳng qua chỉ là một cái nhạc đệm nho nhỏ cho buổi tiệc rượu đêm nay mà thôi, Đinh Tiểu Phong cùng Cố Hiến Không không coi trọng dự án này, không có nghĩa là những người khác cũng như vậy, vẫn có rất nhiều người quan tâm tới nó. Nhất là dự án này còn có sự tham gia của tập đoàn Thái thị và công ty xây dựng Bình Xuyên, điều này cũng đã cấp cho mọi người một sự cam đoan cùng tin tưởng rằng. Nếu đi theo vị thiếu gia của Chủ tịch tỉnh mà còn không kiếm được tiền, vậy thì không còn bất cứ dự án nào ở tỉnh Nam Giang này đáng giá để đầu tư nữa rồi.
Tôn Dực cùng với Thường Tuấn Long đợi một hồi, thấy tại hội trường có rất nhiều người liên tục đặt câu hỏi phỏng vấn, sự phản ứng coi như không sai, cuối cùng cả hai mới thỏa mãn rời đi trước.
Tham dự các dự án mang tính khai phá như thế này, có đôi khi không phải chỉ cần có tiền, có quyền liền chắc chắn sẽ thành công được. Phần lớn còn phải dựa vào yếu tố “Chúng nhân thập sài hỏa diệm cao” (tất cả mọi người cùng góp củi thì lửa sẽ cháy cao). Khi tất cả mọi người đều tham gia vào dự án này thì sẽ tạo thành một cơn gió, một luồng dư luận, khi đó tiền cũng sẽ tự động chảy cuồn cuộn vào rồi.