- Anh Mạnh, anh nói đi!
- Cậu cũng không phải người ngoài, nên tôi nói thẳng vào vấn đề!
.Mạnh Quần Sinh dừng một chút:
- Trình độ nối xương của cậu, tôi sớm đã biết. Đổng tổng của tập đoàn Cửu Thái đã từng nói với tôi các phương diện y thuật khác của cậu rất tốt. Cho nên tôi muốn mời cậu đến thủ đô đến một chuyến.
Tăng Nghị lại hỏi:
- Là ai mắc bệnh? Là Mạnh đại thúc?
- Trong điện thoại không tiện nói, cậu đến đây, coi như giúp Mạnh đại ca một lần!
Mạnh Quần Sinh nói.
Tăng Nghị chỉ biết người mắc bệnh không phải là lão Mạnh. Lão Mạnh sinh bệnh, sẽ không thể không nói cho ai biết hết. Chẳng lẽ là Kiều Văn Đức Kiều lão?
- Anh Mạnh khách khí rồi. Chỉ là chân chạy việc một chút có sao. Anh xem tôi khi nào xuất phát thì thích hợp?
Tăng Nghị hỏi. Mạnh Quần Sinh nói trắng ra như vậy, lần này không giúp không được. Nói đi nói lại đều là phải đi một chuyến.
Mạnh Quần Sinh nghe Tăng Nghị hỏi như vậy, trong lòng kiên định. Xem bệnh cho lão Kiều, cũng không thể tùy tiện ai cũng được. Tăng Nghị có thể hỏi như vậy, chứng tỏ hắn đã đoán được ai bị bệnh, hơn nữa trước kia hắn cũng đã từng xem bệnh cho các nhân vật có máu mặt. Đã biết, Tăng Nghị không chút do dự đồng ý, đã nói lên hắn là một cấp dưới biết điều, điều này làm cho Mạnh Quần Sinh thêm hy vọng.
- Để tôi sắp xếp, cậu chờ tin của tôi!
Mạnh Quần Sinh nói.
Gác điện thọai, Tăng Nghị đang muốn đi theo cáo từ Yến Trị Đạo, phía sau liền vang lên tiếng cười của Tương Trung Nhạc:
- Phó chủ tịch thành phố Yến, phòng hội nghị đều đã chuẩn bị xong. Ngài nhất định phải nói với các đồng chí vài câu. Mọi người đều muốn ngài qua đó. Nếu tôi để ngài đi, các đồng chí chắc hẳn sẽ không tha cho tôi đâu.
- Tôi lần này đến đây, cũng không có việc gì quan trọng, nếu không cần thiết thì không cần hưng sư động chúng.
Yến Trị Đạo nói.
-Tôi đã nói lại lời của chủ tịch Yến, nhưng các đồng chí bình thường đều bị sức hấp dẫn, sự nhiệt tình của Phó chủ tịch thành phố Yến thuyết phục. Tôi cũng ngăn không được.
Tương Trung Nhạc lại nói.
Y không thể so với Khang Đức Lai. Khang Đức Lai hiện tại là Ủy viên thường ủy Thành ủy, tuy rằng xếp hạng gần cuối, nhưng cả hai quyền thế ngang nhau. Khang Đức Lai chỉ có thể đưa Yến Trị Đạo đến cửa thang máy, nhưng Tương Trung Nhạc phải chấp hành theo quy cách đưa tiếp lãnh đạo cấp trên, không thể tùy tiện được.
Yến Trị Đạo liền nhìn về phía Tăng Nghị, có chút do dự. Không đi thì sợ người cấp dưới nhìn thấy sẽ có hiểu lầm, nhưng nếu đi thì chắc chắn sẽ khiến Tăng Nghị bỏ đi. Hôm nay gặp lại Tăng Nghị, ông ta cũng không muốn mất thêm một cơ hội nữa.
Tương Trung Nhạc xem qua ánh mắt của Yến Trị Đạo, lúc này mới phát hiện ra Tăng Nghị, trong lòng thật không ngờ tới.
- Chủ tịch huyện Tương xin chào, đã lâu không gặp.
Tăng Nghị cất điện thọai, cười ha hả tiến lên chào hỏi:
- Tôi đang nói là muốn đến thăm anh đây.
- Là Tăng Nghị đấy ư?
Tương Trung Nhạc làm ra vẻ rất quen thuộc lại nhiệt tình vỗ vai Tăng Nghị một cái:
- Cậu không phải là muốn tạo ra niềm vui bất ngờ cho tôi đấy chứ? Sao về lại không báo cho tôi một tiếng?
Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng Tương Trung Nhạc vẫn đang cố nén một phần mất mát. Lúc Tăng Nghị đến huyện Vân Nam này, vẫn còn chịu sự dẫn dắt của mình. Mối quan hệ của hai người cũng đến mức không có gì giấy nhau. Nhưng ngày hôm nay, lại trở thành canh nhạt nước nhạt. Nếu không tình cờ gặp phải, có lẽ đôi bên đều khó có hội nói chuyện với nhau. Còn nhớ lúc mình gặp Tăng Nghị, hắn chẳng qua chỉ là một tiểu cán sự của cục Bảo vệ sức khỏe ở sở Y tế, nhưng mới chớp mắt đó, hắn ta và mình lại có địa vị ngang nhau.
-Tôi về chỉ để giải quyết vài chuyện cá nhân, vậy nên đâu dám làm phiền lãnh đạo các anh.
Tăng Nghị cười:
- Dự định giải quyết xong việc, sẽ đi làm phiền vài vị lãnh đạo.
- Hoan nghênh quấy rầy, chị dâu của cậu cũng thường nhắc nhắc cậu lắm đấy. Chờ cậu giải quyết việc xong, thì đến nhà tôi chơi, bảo chị dâu cậu làm vài món.
Tương Trung Nhạc rất nhiệt tình, quả thật bà xã y bình thường ít nhiều cũng nhắc tới Tăng Nghị, nhưng đa phần đều là những lời lẽ oán giận. Oán giận lúc ấy Tương Trung Nhạc ngốc nghếch để tuột khỏi tay một con cá lớn.
- Được rồi, tôi nhất định đi.
Tăng Nghị cười:
- Lần trước chị dâu còn nhờ tôi ở Vinh Thành mua giùm đồ trang sức. Tôi lần này có mang theo đây.
Tương Trung Nhạc liền khởi sắc mặt, nói:
- Đừng để việc này ở trong lòng. Cậu bình thường công việc cũng rất bận, chút chuyện nhỏ này, làm sao có thể làm làm phiền cậu được. Quá hồ đồ rồi, sau này tôi nhất định sẽ nói với cô ấy.
Tương Trung Nhạc nghe Tăng Nghị nói như vậy, trong lòng rất vui.
Nói xong, Tương Trung Nhạc lại quay đầu lại, tiếp tục mời Yến Trị Đạo:
- Phó Chủ tịch Yến, các đồng chí còn đang chờ ngài, còn có rất nhiều sự việc muốn báo cáo với ngài.
Thật ra, Tương Trung Nhạc rất muốn nói thêm với Tăng Nghị vài câu. Đáng tiếc lúc này có Phó chủ tịch Yến ở đây, y không thể mặc kệ Phó Chủ tịch Yến mà đi nói chuyện với Tăng Nghị được.
Yến Trị Đạo lúc này vừa không phải không cảm thấy Tương Trung Nhạc có chút chướng mắt. Nói chuyện thì không lúc nào mà ngay lúc này nhất định lại bắt mình phát biểu, lại còn muốn báo cáo công tác. Các anh chị ở huyện Vân Nam này có nhiều công việc muốn báo cáo với tôi sao? Vừa rồi Yến Trị Đạo nghe Tăng Nghị nói chuyện điện thọai, mơ hồ đóan ra có thể là người nhà Mạnh Quần Sinh bệnh, ông ta còn muốn nói bóng gió một câu xem có cần đi thăm hỏi một chút không.
Tăng Nghị khó khăn chờ cơ hội thoát thân, liền nói:
- Vậy tôi không quấy rầy hai vị lãnh đạo nữa, đợi hai vị có thời gian rảnh, tôi lại đến hỏi thăm vậy.
Yến Trị Đạo bất đắc dĩ, nói:
- Vậy tiểu Tăng cậu cũng nên đi giải quyết chuyện của mình trước đi, chúng ta sẽ gặp lại sau.
Tương Trung Nhạc liền nhấc tay mời Yến Trị Đạo lên lầu. Yến Trị Đạo trong lòng tức giận, quay lưng lên lầu, cũng chẳng nói thêm lời nào với Tương Trung Nhạc và Tăng Nghị.
Nhìn hai người kia lên lầu, Tăng Nghị cũng không nán lại lâu, lập tức quay về Trường Ninh Sơn. Mạnh Quần Sinh bên kia có lẽ sẽ bất cứ lúc nào gọi mình đi.
-Sáng sớm đã có người tìm, đi ra ngòai một vòng, vừa về lại có việc. Em không phải đang dưỡng bệnh sao?
Vi Hướng Nam thấy Tăng Nghị thu dọn hòm thuốc, khó tránh khỏi nói vài câu:
- Người bệnh quan trọng hơn, lẽ nào người thầy thuồc bị thương sẽ không phải là bệnh nhân sao?
Thang Tu Quyền ngược lại không nói gì. Ngồi trên sofa, đeo kính lão viễn thị, thuận miệng nói:
- Để cậu ấy đi, cậu ấy là bác sĩ, trong lòng cậu ấy muốn đi, bản thân của cậu ấy có lý lẽ của mình.
Vi Hướng Nam cũng là mấy câu bực tức đó, nói xong rồi lại vào phòng giúp Tăng Nghị thu dọn quần áo. Buổi sáng mới giúp Tăng Nghị đem hòm hành lý quần áo bỏ vào trong tủ, bây giờ lại mang ra.
Thang Tu Quyền lúc này hỏi:
- Bệnh tình của bệnh nhân, cậu có biết không? Về sau không nên bệnh gì cũng phải đảm nhiệm cả.
- Bạn bè nhờ vả, không tiện từ chối. Cháu chỉ đi xem sao, chưa chắc có biện pháp chữa trị.
Tăng Nghị thu dọn hành lý thuốc, bỏ chân xuống ngồi trên sofa đối diện Thang Tu Quyền, cất tiếng nói:
- Lần này sinh bệnh là Kiều lão – Kiều Văn Đức, xem ra bệnh đã được một thời gian rồi.
Thang Tu Quyền liền buông quyển sách xuống, Kiều Văn Đức kia cũng không phải là người bình thường. Ánh mắt chính trị của người này, chính là phóng mắt ra toàn thể chế, cũng đều tìm không ra mấy người. Nhiều năm qua, bộ máy lãnh đạo trải qua mấy lần điều chỉnh, có nhiều người đi lên, nhưng càng có không ít người đi xuống, nhưng quan Kiều Văn Đức lại chỉ thăng không bao giờ lùi, càng làm càng lớn.
Trong cao tầng quốc nội, chức quan khó làm nhất chính là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, tay cầm mũ quan thủ quyền to, biểu hiện ra ngoài quyền lực vô hạn, nhưng kỳ thực chỉ như miếng băng dán mỏng. Mỗi lần điều chỉnh, bổ nhiệm cán bộ, chính là một lần đánh cờ chính trị. Trong lúc điều chỉnh, vừa phải quán triệt chỉ thị của người lãnh đạo tối cao, vừa muốn cân bằng thế lực khắp nơi. Nếu không có năng lực lớn, tuyệt đối ngồi không yên với vị trí này.
Nhưng Kiều Văn Đức đều đã làm được. Trong nhiệm kỳ mà ông ta đảm nhiệm, hầu như không nghe thấy những lời bất mãn về ông ta, thực xứng với danh ”Chính đàn bất đảo”.
Thang Tu Quyền làm rơi kính lão, đứng dậy, qua phòng khách bên cạnh lấy trong ngăn tủ nhỏ một cái hộp theo phong cách cổ xưa, nói:
- Tôi muốn đưa món đồ này cho Địch lão đã lâu, vừa đúng lúc cậu đi thành phố, hãy giúp tôi giao món này cho Địch lão.
Tăng Nghị cầm lấy, thuận tay nhét cái hộp vào hành lý thuốc, nói:
-Sau khi tới thành phố, cháu nhất định sẽ đưa nó cho Địch lão.
Thang Tu Quyền gật đầu, không nói gì nữa. Ông biết Tăng Nghị đã hiểu ý ông. Khám bệnh cho Kiều Văn Đức, không phải là việc nhỏ, làm không tốt sẽ tự mình rước họa vào thân. Thang Tu Quyền bảo Tăng Nghị mang món đồ này cho Địch lão, chỉ là một cái cớ, mục đích là muốn Tăng Nghị nói việc này cho Địch lão biết trước, như thế nếu có sai lầm gì thì Địch lão có thể chiếu ứng, nhất định sẽ không xảy ra đại họa.
Ông biết Tăng Nghị là người cẩn thận, chữa bệnh cho những người tai to mặt lớn không phải lần đầu. Cho dù gặp phải những tình huống phức tạp, Tăng Nghị cũng nhất định có biện pháp ứng phó. Việc này cũng không cần bản thân lo lắng nhiều như vậy, nhưng chỉ sợ mọi việc không như mình muốn, cho nên phòng ngừa chu đáo cũng không có gì là xấu.
Vi Hướng Nam thu dọn hành lý xong, đi ra nói:
- Lần đi này, không biết là em vào thủ đô, nên không mang quần áo ấm. Thủ đô không như Nam Giang, lúc này nhiệt độ xuống rất thấp, gió lại lớn, em một mình vào thủ đô, nhất định phải nhớ mặc thêm vài cái áo.
- Em biết rồi, em nhớ rồi mà!
Tăng Nghị gật đầu cười, lại đứng dậy, nói:
- Em lần này vào thủ đô, cũng không biết phải ở lại bao lâu. Lúc mang đến những món quà này, em đều đã phân xong cả, còn việc tên vào. Nếu em không thể về Nam Vân được, thì chị Nam, chị hãy giúp em…
- Tranh thủ để mà về, trên người em còn có thương tích, tốt nhất không nên ở bên ngòai nhiều, giải quyết việc xong thì mau về nhà.
Vi Hướng Nam lại dặn dò một câu, nhưng lại còn nói:
- Nếu chẳng may bị trì hõan, chị sẽ nhờ Tiểu Trương giúp em mang những món quà này đi, em cứ yên tâm.