Tiếng súng vừa vang lên, viên cảnh sát mập mạp đứng từ xa nhìn vào xem náo nhiệt bỗng trở nên ngốc nghếch. Gã hiểu rõ âm thanh này quá rồi, lúc ấy trực giác cả, thấy lạnh cả sống lưng, gấp đến nỗi cổ họng không tài nào hít thở được. Qủy tha ma bắt, chính mình lúc nãy vừa mới từ quỷ môn quan đi một vòng, may mắn không xuất ra then cài, nếu không chắc hẳn chính mình đã nuốt phải viên thiết hoa rồi!
Lấy lại tinh thần, viên cảnh sát mập mạp hét lớn một tiếng
- Đều tản ra cho ta!
Sau đó thân hình mập mạp đó nhảy lên tại chỗ, giống như một con thỏ đang sợ hãi, “cọ” một chút liền nhảy lên hai ba mét, núp phía sau một cột điện xi măng.
Tên đầu húi cua vốn nằm trên mặt đất hít thở, vừa thấy người khác bỏ chạy, cũng chợt chạy bò lên, chạy vội tới hướng vị cảnh sát mập, đâm cả đầu vào mông vị cảnh sát mập.
Cảnh sát mập hung hăng đạp tên đó một cước, nói:
- Mẹ nó, đối phương có súng, mày không nói cho bố nghe, muốn hại chết bố à?
Đầu húi cua rất xui xẻo. Hôm nay liên tiếp trúng vài cú đá, lúc này cảm giác xương cốt trên người đều như đã bị gãy cả, mồ hôi lạnh chảy đầy mặt, y nói
- Anh mập ơi, tôi cũng chả biết gì đâu.
- Đồ chó hoang!
Cảnh sát mập mắng một câu, lấy điện thoại ra và vội vàng báo cáo cho 110:
- Trung tâm báo cáo, phố chợ đêm có kẻ bắt cóc mang súng, thỉnh cầu trợ giúp! Thỉnh cầu trợ giúp!
Nói xong gã bỏ điện thoại xuống, định lại thần, lại lớn tiếng nói:
- Những người bên đó hãy nghe đây, lập tức bỏ vũ khí xuống và đầu hàng, chống lại là không có kết cục tốt đẹp đâu. Hiện giờ lạc đường mà biết quay đầu, còn kịp!
Ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng gã mập lại nghĩ, nếu như đối phương mà chạy tới hướng mình, tự mình sẽ quay đầu bỏ chạy, tuyệt đối không được dừng lại.
Thường mà nói, cảnh sát nhân dân chấp hành pháp luật, thật là rất ít mang theo súng ống. Đại trọng án sẽ có cảnh sát hình sự, đặc công phụ trách. Cảnh sát nhân dân chỉ để ý những tranh chấp nhỏ và trị an, rất ít khi dùng đến vũ khí. Nếu mang theo súng ống, sẽ dễ dàng trở thành đối tượng của kẻ bắt cóc, chính mình mà rút súng bắn, trình độ cũng có hạn, rất khó nhắm trúng kẻ bắt cóc. Nếu trong lòng khẩn trương, lại phát sinh sự kiện cướp cò. Ngộ thương quần chúng, không có gì có thể bù đắp được.
Hôm nay ra ngoài, bốn vị cảnh sát không ai mang vũ khí. Sinh mệnh là của mình, ai cũng không ngốc đến nổi tự dâng mạng ra.
Bên kia, Từ lão dời một cái ghế qua, và ngồi an vị trước cửa tiệm, khí định thần nhàn, vững như núi Thái Sơn. Không có ý đuổi tới, càng không có ý bỏ chạy.
Cách hơn mười mét là các đại hán tay cầm thiết côn. Lúc đầu còn hùng hổ thế, nhưng lúc này ai ai cũng chưa hoàn hốn, hoặc trốn, hoặc núp ở dưới bàn dưới ghế, không dám lộ mặt.
Tại nơi xa hơn nữa, chính là quần chúng vây tới xem, đứng xa cỡ hai trăm mét. Một bên vươn cổ hướng vào trong xem, một bên chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào nếu gặp nguy hiểm.
Đúng vào lúc này, phía sau truyền đến âm thanh cảnh báo. Vừa mới nghe thấy động tĩnh, chớp mắt đã đến gần khu phố chợ đêm. Còi cảnh sát làm chói tai cả bầu trời đêm, chấn động tận trời.
Ngồi trên xe, từ xa xa nhìn vào cổng chợ đêm thành phố bị vây ba tầng trong ba tầng ngoài, Trần Chí Quân lúc ấy lông tơ toàn toàn thân đều dựng đứng lên cả. Mẹ ơi, những tên vây quanh lão thủ trưởng rốt cuộc có bao nhiêu?
- Đội phòng ngừa bạo lực, nhanh chân tiến vào trong cho tôi, nhất định phải trong khoảng thời gian ngắn nhất, vọt tới trước mặt lão thủ trưởng!
Không đợt xe chạy tới cổng chợ đêm, Trần Chí Quân lập tức hạ mệnh lệnh xông vào, hô to thật lớn, gần như đã ngăn cả còi cảnh sát! Ông thật sự tức giận rồi, hôm nay phát sinh chuyện này, chính ông là một vị cục trưởng công an, nhất định là lụa đen khó bảo toàn. Nếu cứ do do dự dự, khiến lão thủ trưởng gặp chuyện, thì cái đầu của mình e là cũng giữ không nổi.
- C-K-Í-T…T….Tá!
Xe đội phòng ngừa bạo lực đột nhiên thắng gấp, thân xe quét ngang, còn chưa dừng hẳn, đội viên đội đặc nhiệm chân mang giày màu đen, đầu đội mũ sắt liền từ trên xe nhảy xuống, một tay cầm lá chắn, một tay cầm côn, thành đội hình đội ngũ, không một chút do dự liền xông tới.
- Má ơi!
- Chạy mau!
Quần chúng bên ngoài vây xem, khi thấy tình hình không đúng, lập tức ôm đầu bỏ chạy, nhường đường cho đội phòng ngừa bạo lực.
Đội phòng ngừa bạo lực không chần chừ chút nào, giống như một cây đao nhọn, nhanh chóng và mãnh liệt, hướng chợ đêm mà đâm sâu vào.
- Không có mắt sao đồ chó, thấy không, hiện tại các người muốn chạy cũng chạy không được!
Đầu húi cua lúc này tỉnh táo hẳn, gã nghe được tiếng còi cảnh sát, nghĩ rằng là đội cảnh sát mà lão béo gọi tới trợ giúp
- Đợi mà ăn cơm tù đi, tôi….
Còn chưa nói dứt lời, đội viên đội phòng chống bạo lực đã lao tới rồi. Thấy tên đầu húi cua đang cản đường, đội phòng chống bạo lực liền không do dự, mà lao thẳng tới, vung côn ra.
Đầu húi cua còn đang đắc ý, thì đã bị gậy gộc làm cho một trận, còn chưa phản ứng gì, tấm chắn từ sau lưng đập tới, khiến đầu húi cua bay ra ngoài, vừa rơi xuống đất, đội phòng chống bạo lực từ phía sau lao tới và cứ ngang nhiên dẫm lên, khiến đầu húi cua chẳng những bị đạp xuống đất còn trượt đi nửa mét.
Đặc công đội phòng ngừa bạo lực cứ như trận cuồng phong, bẻ gãy nghiền nát mọi thứ trước mặt. Chỉ trong nháy mắt, đã thổi đến trước mặt Từ lão. Người cầm đầu hét lên một tiếng, đội viên liền vây xung quanh Từ lão. Bịch! Một âm thanh vang lên, tấm chắn cực lớn rơi bịch xuống đất, tạo thành một khối trước mắt Từ lão khiến một giọt nước cũng không rơi vào được, đao kẹp không vào được cái gọi là Thiết dũng trận!
Cùng lúc đó, các đội viên xuất ra đạn gas nắm trong tay, chỉ cần có người dám xông lên, sẽ tiến hành xua tan ngay lập tức!
Cảnh sát mập lúc đầu nghe thấy tiếng còi cảnh sát, cũng đang buồn bực, thầm nghĩ đội đặc công hôm nay sao lại xuất phát nhanh như thế! Nhưng quay đầu nhìn thấy không phải là đội đặc công, mà là cảnh sát phòng ngừa bạo lực đang cầm trong tay tấm chắn côn, gã ngay lập tức ý thức được tình huống không ổn. Lại thấy đội phòng ngừa bạo lực không chút ướt át bẩn thỉu, tiến lên vây vào lão già nổ súng, cảnh sát mập có ngốc nhưng cũng biết chuyện gì xảy ra!
Mẹ cha ơi! Lai lịch của lão già này quá lớn rồi, tùy thân có súng, lại dám giữa phố mà nổ súng. Ngoài những lão tướng quân của quân đội, ai lại có cách đối đãi này, ai dám làm như vậy chứ?
Cảnh sát mập hiểu việc này quá, liền lặn vào đám người chuồn mất.
Không riêng gì gã, tên côn đồ cũng hiểu được hôm nay tổ ong lớn đã đến, ai ai cũng lo sợ quay người chuẩn bị bỏ chạy.
Vừa mới quanh người lại, trước mắt đâm vào tay đột kích mini của đội đặc công. Hai đầu chợ đêm, sớm đã được đội đặc công cho bao vậy cả.
Nhìn thấy những người này trong tay cầm thiết côn, Đội đặc công còn nghi ngờ gì nữa, trực tiếp cầm súng mà tiến lên. Kẻ phản ứng nhanh, lập tức bỏ gậy, hai tay ôm đầu liền ngồi xổm xuống, kẻ chậm một chút thì bị tiếng súng át, sau đó bị đè xuống đất, bị súng chỉ vào đầu.
Hiện trường đội viên đội đặc công ngày càng nhiều, đem tất cả tên côn đồ ấn xuống đất, hai tay bắt chéo sau lưng, không nói hai lời liền kéo đi.
Bộ trang phục cảnh sát trên người lão mập đã cứu gã, không có viên đặc công nào làm khó gã. Gã đi né qua một bên, cùng với ba vị đồng sự theo chân tường mà chạy ra ngoài.
Mới vừa đi hai bước, do đội đặc công tạo thành tuyến phong tỏa phát ra một khe hở, vài tên đàn ông trung niên vội vã chạy tới đó.
Cảnh sát mập vừa nhìn một cái, lúc ấy hai chân mềm nhũn. Má ơi, đi tuốt ở đằng trước chính là cái người kia, không phải ông chủ lớn Liêu Thiên Hoa của thành phố Bạch Dương sao. Xem sắc mặt Bí thư Liêu lúc ấy, chẳng những âm trầm dọa người mà còn đang tỏa ra nét sát khí ngầm. Làm cho người ta không rét mà run. Đi theo sau Bí thư Liêu chính là cục trưởng cục công an thành phố, hai mắt cũng đang bốc hỏa, hận tới nỗi muốn ăn thịt người sống!
- Mở to hai con mắt ra cho tôi, không để thoát một con ruồi!
Trần Chí Quân quát một tiếng, liền theo Liêu Thiên Hoa vội vã hướng đến phía Từ lão.
Cảnh sát mập gấp đến độ mồ hôi đều chảy ra. Trần đại cục trưởng đã nói thế, chính mình hiện tại muốn đi cũng không đi được. Lúc này tâm trí muốn giết chết đầu húi cua cũng không còn!
Ai ngờ rằng quay đầu một cái, gã liền thấy đầu húi cua. Đầu húi cua hôm nay bị thương nhiều nhất. Lúc này mới trải qua cơn giật mình, sớm đã mềm như bùn, hai gã đặc công mang đầu húi cua đi ngang qua cảnh sát mập.
Sắc mặt đầu húi cua xám xịt, giữa đũng quần ướt sũng một mảnh, mùi hôi ngút trời.
Nhìn thấy tình hình như thế này, cảnh sát mập ngay cả tâm tư hận cũng không có, lúc ấy bại liệt ở góc tường, trong lòng đã nghĩ xong rồi, lúc này mình thật sự toi đời rồi!
Hiện trường đã hoàn toàn bị khống chế, tấm chắn của đội phòng ngừa bạo lực liền lộ ra một vết rách.
Tăng Nghị đi ra, được Liêu Thiên Hoa tiếp đón vào và nói:
- Bí thư Liêu, Trần cục trưởng, các người đến đúng lúc lắm, chậm thêm một hồi, hậu quả khó lường!
Liêu Thiên Hoa và Trần Chí Quân nhất tề thở nhẹ ra, cuối cùng cũng cứu kịp rồi!
- Lão thủ trưởng đâu? Mau cho tôi vào gặp!
Lưu Thiên Hoa lúc này còn không kịp khách khí với Tăng Nghị mà vội vàng hỏi.
Tăng Nghị liền dẫn hai người hướng Từ lão đi vào, một bên nói:
- Bí thư Liêu, vị bên trong là lão thủ trưởng, chính là đại danh đỉnh đỉnh Khai Quốc Hổ tướng.
- Từ lão tướng quân!
Liêu Thiên Hoa trong lòng tim đập thình thịch. Từ lão uy danh hiển hách, giết địch vô số, ông sao lại không biết chứ. Nhưng mà lại càng như thế, trong lòng ông lại càng nhút nhát. Từ lão không phải là người nói dễ nghe đâu. Chỉ cần trừng mắt là có thể dọa người ta tới độ chân mềm nhũn, hai tay run cả lên. Dễ nghe nhất thì ông cũng không nói nên lời.
- Lão tướng quân!
Liêu Thiên Hoa đi nhanh vào nghênh đón, trên mặt tất cả đều tự trách:
- Là chúng tôi vô năng, khiến lão tướng quân sợ hãi, mời lão tướng quân trách phạt!
Từ lão ngồi ở chỗ kia, cúi đầu đùa bỡn cây súng trong tay, mí mắt nâng cũng không nâng lên một chút, dường như không hề nghe thấy lời nói của Liêu Thiên Hoa.
Liêu Thiên Hoa thấy rõ ràng cái trong tay Từ lão, lúc ấy da đầu tê rần, thiếu chút nữa là không đứng vững. Mẹ ơi, sát khí lớn như thế này, tôi phải làm gì đây! Cổ họng Liêu Thiên Hoa căng thẳng, câu nói kế tiếp thật sự không tài nào nói nên lời. Hai tay buông xuống, khom người đứng ở đó, sau lưng mồ hôi lạnh vẫn cứ chảy ra.
Trần Chí Quân cũng không khá hơn chút nào, mồ hôi giọt to như hạt đậu, từ trên mặt mà chảy xuống, rơi xuống đất thành vài múi hoa.
Ước chừng qua ba phút. Từ lão thở dài một tiếng, từ trên ghế đứng lên, cảnh vệ viên bên cạnh cũng tiến lên một bước, cẩn thận tiếp nhận khẩu súng trong tay Từ lão, đem khóa an toàn, cắm vào hộp súng!
- Anh chính là Bí thư thành ủy thành phố Bạch Dương?
Từ lão trừng mắt hỏi.
Liêu Thiên Hoa khẩn trương nói:
- Vâng, vâng!
Bàn tay nắm chặt, bên trong toàn là mồ hôi.
- Làm tốt nhỉ, xảo trá vơ vét tài sản, cùng cảnh phỉ một nhà. Bí thư Thành ủy anh đúng là không phụ sự kì vọng phó thác của dân!
Từ lão cười lạnh một tiếng:
- Cũng may anh không phải binh của lão già này, nếu không anh đã sớm đổ rồi!
Cả người Liêu Thiên Hoa run lên, trên mặt trắng bệch, không một chút sinh khí:
- Từ lão, tôi….
Ông còn muốn giải thích một câu, Từ lão lại hừ lạnh một cái, bắt hai tay sau lưng và đi ra ngoài. Liêu Thiên Hoa muốn đi theo, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt không mấy thân thiện của tên cảnh vệ, lại không dám đuổi theo nữa, chỉ có thể nhìn Từ lão rời đi, trong lòng âm thầm sốt ruột.
- Liêu bí thư, bên phía Từ lão có cần phải đi theo chiếu ứng không?
Tăng Nghị lúc này thấp giọng xin chỉ thị.
- Nhanh đi nhanh đi!
Liêu Thiên Hoa lúc này chỉ có thể gửi hi vọng ở Tăng Nghị, ông vỗ vai Tăng Nghị một cái, trịnh trọng nói:
- Tiểu Tăng, nhất định phải giải thích rõ cho Từ lão! Việc này, thành phố nhất định sẽ giao phó cho Từ lão hài lòng!
Tăng Nghị gật đầu, bước nhanh đuổi theo.
Vừa quay đầu lại, Liêu Thiên Hoa liền trở nên đằng đằng sát khí, quát Trần Chí Quân:
- Còn đứng đây làm gì! Đem những tên xấu vây công lão thủ trưởng, toàn bộ bắt về thẩm tra, nhất định phải điều tra tới cùng. Mặc kệ dính dáng tới ai, có tên nào liền bắt tên đó. Trước khi trời sáng, nhất định phải tóm gọn, không cho tên nào thoát cả!
- Vâng!
Trần Chí Quân liền đáp lớn một tiếng:
- Xin lãnh đạo yên tâm, nếu để xổng một tên, tôi sẽ tự rút lui!
Thái độ vừa rồi của Từ lão, Trần Chí Quân cũng nhìn thấy, nếu như lần này không đao thật súng thật, đem câu trả lời tốt ra, sợ rằng khó mà thông báo lên. Cũng may là đội cảnh vệ không xuất hiện, điều này nói rõ là việc này trước mắt vẫn chưa làm kinh động ở tỉnh, hơn hết là người của cục cảnh vệ trung ương. Nếu như bản thân đuổi kịp trước mặt đem ra một phương án xử lý, tranh thủ Từ lão tha thứ, có lẽ sẽ có một con đường hi vọng.
Cảnh sát mập lúc này kinh hoàng luống cuống, đứng ở góc tường run lẩy bẩy.
Trần Chí Quân mắt lạnh quét mộ cái, cắn răng nói:
- Đem mấy con sâu làm rầu nồi canh về, tôi muốn đích thân thẩm vấn.
Đặc công lập tức tiến lên, không cho mấy người kia nhiều lời, trực tiếp ép đến kéo đi.
Đêm nay đối với người dân thành phố Bạch Dương mà nói, nhất định sẽ là một đêm không ngủ được. Suốt một đêm, âm thanh cảnh báo vang vọng toàn thành, thẳng đến lúc hừng đông, âm thanh cảnh báo mới yên tĩnh trở lại.
Bí thư thành ủy Liêu Thiên Hoa ngồi ở phòng làm việc của mình, cả đêm không chợp mắt. Trước mắt ông, trên bàn công tác là một phần tài liệu thật dày. Đó là thành quả một đêm của Trần Chí Quân.
Có thể nói, sự tình vây công Từ lão ngày hôm qua, chỉ là ngẫu nhiên, cũng không tồn tại có gọi là âm mưu có tổ chức nhiều thành phần ở trong. Nhưng sau lưng thì, vẫn tồn tại tình huống cảnh phỉ một nhà. Cảnh sát có liên quan, vài sở trưởng, cùng với phó cục trưởng cục Công an thành phố, cũng đều đã bị khống chế rồi. Đợi chờ bọn họ là hình phạt nghiệm trị kỷ luật Đảng quốc pháp. Thậm chí tuyệt đại đa số các thế lực đen tối của thành phố Bạch Dương trong đêm hành động qua, đều đã bị nhổ tận gốc rồi.
Trong chuyện này, không người nào dám lấy việc tư ra biện hộ cho, lại không dám âm thầm giở trò quỷ. Không thì sẽ phải đối mặt với uy phong của Từ lão tướng quân.
Liêu Thiên Hoa lúc này trong lòng nôn nóng đến xuất huyết. Ông sầu muộn nhất, chính là làm sao đối mặt mà giải thích đây, lấy được sự cảm thông của Từ lão. Nếu Từ lão mà không lượng giải, việc như thế này nhất định sẽ làm ồn tới cục cảnh vệ cho xem, tỉnh nội cũng sẽ nặng tay giải quyết!
Điểm này không nhập nhằng được!
Đoàn cán bộ lão thành đoàn trung ương ở tỉnh đã vòng vo hơn bảy tám thành phố cấp địa ( thành phố cấp 3). Trên địa bàn của ai cũng là gió êm sóng lặng, lại cố tình ở thành phố Bạch Dương, một nơi không nằm trên hành trình khảo sát lại gây ra sự tình ác liệt này. Thành phố Bạch Dương các người muốn làm gì đây, đây không phải là cố ý khiến lãnh đạo cấp tỉnh khó xử đấy chứ!