Hai người bước vào thì nhìn thấy Phùng Ngọc Cầm đang ngồi ở giường bệnh của Tăng Nghị thì cảm thấy hoảng hốt. Mặc dù mọi người đều biết Tăng Nghị rất có phân lượng ở trong lòng Phương Nam Quốc, nhưng tận mắt nhìn thấy Phùng Ngọc Cầm sáng sớm đã đến thăm Tăng Nghị thì lại có cảm nhận khác, không chỉ là rất có phân lượng mà rõ ràng Phùng Ngọc Cầm vốn dĩ không coi Tăng Nghị như người ngoài.
- Giám đốc Phùng!
Đỗ Nhược vội vàng bước lên phía trước giơ tay khom mình cúi chào.
Phùng Ngọc Cầm cũng không có gì là vui vẻ, nói:
- Cục trưởng Đỗ, ông đến thăm tôi, hay là đến thăm người bị thương vậy?
Đỗ Nhược xấu hổ bỏ tay xuống ngồi lên giường bệnh của Tăng Nghị niềm nở hỏi:
- Tăng Nghị, cậu thế nào rồi, có nghiêm trọng không?
Tăng Nghị ở sau lưng Phùng Ngọc Cầm hướng đến Đỗ Nhược nháy mắt ra hiệu, ý bảo chính mình không có trở ngại gì lớn.
Phùng Ngọc Cầm trầm giọng nói:
- Đã nằm trên giường bệnh rồi mà còn không nghiêm trọng sao? Cậu còn muốn nghiêm trọng thế nào nữa!?
Sau lưng Đỗ nhược liền toát mồ hôi, nói:
- Đây đều là bổn phận của tôi, là tôi đã không làm tròn chức trách của mình mới dẫn đến việc Tăng Nghị bị bọn vô lại đó đánh bị thương. Tôi thật sự cảm thấy rất hổ thẹn..
Nhìn Phùng Ngọc Cầm không có chút biểu đạt tình cảm nào, Đỗ Nhược lại nói:
- Mấy đêm liền cảnh sát chúng tôi đã thẩm vấn điều tra vụ án này. Vụ án căn bản đã điều tra rõ ràng, bây giờ tôi sẽ đem tình hình báo cáo một chút với Giám Đốc Sở Phùng.
Phùng Ngọc Cầm hừ một tiếng, không tỏ rõ ý kiến Đỗ Nhược báo cáo hay không báo cáo.
Đỗ Nhược liền nói:
- Đêm qua, bọn tập kích Tăng Nghị tổng cộng mười bốn tên đã bị cảnh sát chúng tôi kiểm soát toàn bộ. Kẻ đứng đầu tên là Vương Đạt Dũng đã thú nhận việc đánh úp Tăng Nghị là bị người ta sai khiến. Vương Đạt Dũng cũng đã cung cấp manh mối về hành tung của người tên gọi là Hồ Tam Gia.
Tăng Nghị có chút bất ngờ, Hồ Tam Gia lần trước bởi vì chuyện cảnh dân giằng co mà bị cảnh sát bắt rồi, bây giờ không phải là đang ở trại giam sao?
- Hồ Tam Gia, nam, hai mươi bảy tuổi, người thôn Đông Hồ, khu công nghệ cao thành phố Bạch Dương cùng Vương Đạt Dũng đã quen biết nhiều năm.
Đỗ Nhược tiếp tục báo cáo, nói:
- Dựa vào lời khai báo của Vương Đạt Dũng, ngay trước đó không lâu, Hồ Tam Gia dùng chính trang trại nuôi heo của mình đi dọa dẫm, vơ vét tài sản xí nghiệp địa phương, trong lúc giằng co bị cảnh sát Bạch Dương tạm giữ điều tra. Anh ta khai ban quản lý khu công nghệ cao đã ra lệnh cưỡng chế phá vỡ trại nuôi heo của anh ta. Bởi vậy anh ta mới ôm hận trong lòng. Hôm qua Hồ Tam Gia đã được phóng thích trở về nhà, cùng với Vương Đạt Dũng uống rượu, ngay trên bàn rượu còn tuyên bố phải trả thù Tăng Nghị. Tối hôm qua lúc tám giờ, Vương Đạt Dũng nhận được cuộc điện thoại từ nhà Hồ Tam Gia, nói là Tăng Nghị đang ở công viên Giang Tân, muốn Vương Đạt Dũng giúp đỡ cho Tăng Nghị một bài học. Vương Đạt Dũng lập tức dẫn người đi tới công viên Giang Tây đánh úp Tăng Nghị.
Phùng Ngọc Cầm nghe xong tức giận đến cực điểm, nói:
- Trước thì làm cho cảnh dân giằng co, sau lại trả thù nhân viên nhà nước, có vẻ được đấy nhỉ? Lá gan to cỡ nào vậy hả? Là ai đã chống lưng cho Hồ Tam Gia?
Ý ngoài lời của Phùng Ngọc Cầm miêu tả sinh động giống như thật vậy.
Đỗ Nhược lại nói:
- Được Trưởng phòng Thang của khu canh gác phối hợp, chúng tôi suốt mấy đêm liền tiến vào thôn Đông Đô bắt người, chỉ có điều vẫn không tìm được Hồ Tam Gia, trước mắt chúng tôi đã gửi lệnh truy nã xuống, tin rằng Hồ Tam Gia sẽ nhanh chóng bị sa lưới.
Phùng Ngọc Cầm càng tức giận hơn nữa:
- Nói nhiều như vậy, cuối cùng cũng không bắt được người, vậy ông nói nhiều như vậy có ích lợi gì?
Bà vịn tay vào bên giường, nói:
- Loại người hung hãn tàn bạo này, vì sao lại tùy tiện thả hắn vào trong xã hội một lần nữa? Tôi muốn đi hỏi những lãnh đạo kia của thành phố Bạch Dương một câu, xem bọn họ giải thích như thế nào!?
Đỗ Nhược không trả lời. Đây là việc của cảnh sát Bạch Dương, bản thân không tiện nói cái gì! Chuyện Tăng Nghị bị thương Phương Nam Quốc chắc chắn là sẽ hỏi đến. Bây giờ Đỗ Nhược báo cáo rõ như vậy với Phùng Ngọc Cầm, chính là muốn đem trách nhiệm phân rõ sự tình. Mặc dù xảy ra ở Vinh Thành nhưng nguồn gốc lại ở Bạch Dương, ông ta cũng không muốn vô duyên vô cớ tự dưng trúng phải gậy của Bí thư Phương.
Phùng Ngọc Cầm nghe xong báo cáo của Đỗ Nhượng một khắc cũng ngồi không yên:
- Một tên vô lại lại dám tùy ý tiến hành trả thù nhân viên chính phủ quốc gia, lãnh đạo của thành phố bạch Dương này ngày thường làm cái gì không biết. Đây còn có phải là thái bình thịnh thế dưới sự lãnh đạo của Đảng không!?
- Tăng Nghị, cậu cứ nằm trong này mà nghỉ ngơi cho khỏe.
Phùng Ngọc Cầm vẻ mặt bình tĩnh:
- Trên tỉnh phái cậu đến thành phố Bạch Dương là để tham gia nghiệp vụ chứ không phải là đi để mất mạng
Nói xong, Phùng Ngọc Cầm dẫn thư kí hùng hổ ra khỏi phòng bệnh, không cho bất cứ kẻ nào tiễn.
Đỗ Nhược thở phào nhẹ nhõm, cơn thịnh nộ của Phùng Ngọc Cầm rốt cục là từ trên đầu mình chuyển tới Bạch Dương rồi!
- Đỗ Nhược này cũng tàn nhẫn quá rồi! Tôi thấy lần này lãnh đạo thành phố Bạch Dương sẽ hận anh đến chết đi được đấy!
Thang Vệ Quốc cười.
Đỗ Nhược này không nhận, trong lòng thầm nghĩ đổi lại là cậu chắc chắn cũng sẽ làm như vậy. Lần này người bị thương là người khác tôi có thể che giấu giúp thành phố Bạch Dương một phần. Nhưng người bị thương là Tăng Nghị, đó chính là chuyện tày trời có liên quan trực tiếp đến cấp trên. Tôi muốn che giấu nhưng có thể giấu đi đâu được.
Lúc này Tăng Nghị hỏi:
- Cục trưởng Đỗ, chuyện hôm qua thực sự là do Hồ Tam Gia sai khiến à?
Đỗ Nhược gật gật đầu, nói:
- Vương Đạt Dũng đúng là đã khai báo như vậy, không sai. Tuy nhiên, bây giờ Hồ Tam Gia còn chưa sa lưới, việc này không vội đưa ra kết luận sau cùng được.
Thang Vệ Quốc cũng nói:
-Hồ Tam Gia nếu biết thân phận của Tăng Nghị, anh ta nào dám có lá gan lớn như vậy! Trước tiên chúng ta đã khống chế được thôn Đông Hồ, có thể Hồ Tam Gia đã biến mất khỏi nhân gian rồi! Dường như sự việc này không đơn giản như vậy!
Đỗ Nhược vẻ mặt nghiêm trọng nói với Tăng Nghị:
- Trước khi chưa bắt được Hồ tam Gia, vẫn cần phải cẩn thận nhiều hơn một chút!
- Coi chừng cái trứng!
Thang Vệ Quốc vừa nghe đã không thích, nói:
- Chẳng lẽ chúng ta còn phải co rút đầu làm rùa?
Đỗ Nhược nhìn Thang Vệ Quốc lắc đầu:
- Cái loại người này nói chuyện thật là không có biện pháp gì hay. Tôi chỉ là cẩn thận nhắc nhở Tăng Nghị, cũng không nói không tận tâm tận lực đi bắt Hồ Tam Gia mà?
Ông ta nói tiếp:
- Các anh cứ nói chuyện trước, tôi đi gọi một cú điện thoại.
Thang Vệ Quốc ở trong phòng tìm chỗ ngồi xuống, kể cho Tăng Nghị sự tình tối hôm qua.
Bí thư Thành Ủy thành phố Bạch Dương Liêu Thiên Hoa, lúc này đang cùng với Trưởng ban thư kí Lý Kiến Tân sắp xếp một số công việc. Sau đó chuông điện thoại ở trên bàn vang lên.
Giương mắt vừa thấy, Liêu Thiên Hoa dùng tay ra hiệu Lý Kiến Tân chớ có lên tiếng. Sau đó nhanh chóng cầm lấy điện thoại màu đỏ, đứng lên, giọng điệu niềm nở, nói:
- Bí thư Phương, xin chào ngài, tôi là Liêu Liên Hoa
Lý Kến Tân đối diện cũng vội vàng đứng lên. Tỉnh Giang Nam có mấy người họ Phương? Ngoại trừ ông chủ lớn Phương Nam Quốc, ai có thể khiến cho Bí thư Liêu biểu hiện như vậy?
Lấy kinh nghiệm nhiều năm của Lý Kiến Tân, giống như lãnh đạo cấp trên chủ động gọi điện thoại tới, cũng chẳng phải là việc tốt gì. Lý Kiến Tân đã muốn đi để đỡ phải một hồi xấu hổ, nhưng lúc này Liêu Thiên Hoa lại rất chú ý nghe điện thoại, căn bản không nhìn thấy ánh mắt của anh ta, anh ta đành phải đứng bất động.
Quả nhiên, trong điện thoại truyền đến giọng nói uy nghiêm:
- Liêu Thiên Hoa, anh là Bí thư Thành ủy, rốt cục anh có thể làm tốt hay không? Nếu như anh làm không tốt thì tự mình từ chức đi. Tôi có thể chọn người có khả năng đi làm!
Một câu nói làm cho vẻ mặt tươi cười của Liêu Thiên Hoa lập tức kinh sợ, cả người đổ mồ hôi lạnh, miệng khô, lưỡi khô, đầu óc có chút chập mạch. Đây là ngày khốn kiếp gì vậy? Cuối cùng lại cho ông đây gặp phải tai vạ gió? Không ngờ lại làm cho ông chủ Phương nổi giận như vậy, nghiêm trọng đến mức khiến mình phải chủ động từ chức.
Liêu Thiên Hoa liếc mắt một cái nhìn Lý Kiến Tân, mới phát hiện Lý Kiến Tân đang đứng ở trong đó, làm bộ như là không nghe thấy nội dung cuộc gọi, ông ta cũng chỉ biết trông cậy không hơn vào Lý Kiến Tân, lập tức xin lỗi, nói:
- Bí thư Phương, xin bớt giận, công việc của tôi có chỗ nào làm không tốt, ngài cứ việc phê bình, tôi sẽ lập tức sửa chữa.
Liêu Thiên Hoa hơi luống cuống. Phương Nam Quốc nói ra những từ như vậy, có nhưng bản thân mình lại không biết mắc sai lầm từ đâu khiến cho ông chủ lớn nổi trận lôi đình như thế. Trong nháy mắt ông ta đã đem tất cả tình huống vừa qua ở thành phố suy nghĩ một lần, hình như cũng không đến mức nghiêm trọng như thế chứ!
- Sửa chữa?
Phương Nam Quốc quát hỏi:
- Vứt bỏ tính mạng của cán bộ Đảng viên, một câu “sửa chữa” của anh là có thể bù đắp lại được sao?
Liêu Thiên Hoa cảm thấy cổ họng phát nhanh từng đợt, một chữ cũng không thể nói ra, đầu óc của ông ta xuất hiện một vấn đề: Vứt bỏ tính mạng của ai?
- Liêu Thiên Hoa, công việc của anh đều là làm như thế nào? Cái thành phố Bạch Dương này cuối cùng là chính quyền nhân dân dưới sự lãnh đạo của Đảng, hay là nơi cán bộ Đảng viên mất mạng vậy hả?
Cả người Liêu Thiên Hoa run lên, ông ta là Bí thư Thành Ủy, là đại biểu Đảng đến lãnh đạo thành phố Bạch Dương. Bây giờ Phương Nam Quốc chất vấn như vậy chính là hoài nghi lớn về năng lực công tác của ông ta. Đó là một tín hiệu không tốt, nếu xử lý không tốt sẽ mất đi tín nhiệm của Tỉnh Ủy. Liêu Thiên Hoa vội vàng nói:
- Bí thư Phương, tôi…