Sau này đường bay hướng hồ Tinh Tinh sẽ là đường bay dự phòng, chỉ trong trường hợp các đường bay khác gặp phải sấm sét, mưa bụi, gió bão mới tạm thời bắt đầu sử dụng.
Thường Tuấn Long ngay lập tức tìm Tôn Dực, nói tin này cho y nghe.
Tôn Dực lại tức giận mắng to:
- Một đường bay rời sân, đến lúc đều có thể sử dụng. Một việc làm xong trong vòng vài phút, bọn họ lại kéo dài trước sau những hơn hai mươi ngày, như thế là chơi bố mày đây!
Thường Tuấn Long thở dài nói:
- May mà đường bay rốt cuộc cũng đổi lại, sau này chỉ cần không đi chọc ghẹo tên Tăng Nghị kia, tôi nghĩ sẽ không có thêm thay đổi gì nữa, chúng ta phải tranh thủ thời gian vạch kế hoạch…
Thường Tuấn Long bây giờ đến ý nghĩ khiêu khích ly gián cũng không có nữa, cho là biết rõ tên Tăng Nghị này cố ý chơi mình, bản thân cũng chỉ có thể cố gắng chịu thôi. Nếu lại sinh chuyện chọc giận Tăng Nghị, chuyện đường bay lại lặp lại với mình, mình có lẽ thật sự hết đường luôn. Hơn hai mươi ngày nay, mình ngày ngày mong đường bay thay đổi, vô tình, đã đem chút vốn liếng cuối cùng tiêu luôn vào hồ Tinh Tinh.
Tôn Dực cũng chỉ có thể mắng vài câu thôi, gã cũng không thể làm gì với bên Hàng không dân dụng, đi mấy vòng trong phòng, Tôn Dực nói:
- Thường thiếu, anh vẫn phải đi tìm Tăng Nghị một chuyến, bảo hắn tranh thủ thời gian, gấp rút đưa việc khai thác hồ Tinh Tinh vào giai đoạn thứ hai, mở lại cuộc họp đấu thầu, để những người khác vào khớp lệnh.
Thường Tuấn Long gật gật đầu, lòng tự nhủ ai mà chẳng biết anh là người chủ đạo đứng đằng sau chứ. Đến giờ này rồi, còn che che lấp lấp, cho rằng mình giữ được sĩ diện, thật ra chẳng còn gì, y nói:
- Lát nữa tôi đi!
- Mặt khác, vẫn phải đi liên hệ một chút lão già khốn nạn Thái Thành Lễ kia.
Tôn Dực cắn răng.
- Món nợ mấy tháng nay, phải tính cho rõ ràng với ông ta!
Thường Tuấn Long lại gật đầu, nghĩ muốn thoát thân khỏi hồ Tinh Tinh, cũng không phải là chuyện chốc lát. Như hôm nay còn phải tìm Thái Thành Lễ về giữ thể diện. Lúc trước y chọn lựa cùng với Tôn Dực chống đến cùng, là cho rằng chuyện này rất nhanh sẽ có thể giải quyết. Ở cái đất Nam Giang một mẫu ruộng có ba phần đất này, kẻ nào dám không nể mặt Tôn Văn Kiệt. Ai lại biết tên Tăng Nghị này là kẻ đại náo thiên cung, liền khiến Đỗ Nhược nhúng tay vào mặt tài chính, tình hình lập tức chuyển biến nhanh chóng, ngay đến Tôn Văn Kiệt, cũng không thể công khiến Băng Hàn Bách chiếu tướng, bị lỗ nặng nề.
Sớm biết sẽ có kết quả như thế này, Thường Tuấn Long lúc đó chắc chắn còn chạy nhanh hơn cả Thái Thành Lễ, chỉ có điều sai một bước, sai cả mấy bước, đợi đến lúc y muốn thoát thân, đã là quá muộn rồi.
- Hiện tại đường bay đã đổi rồi, việc khai thác hồ Tinh Tinh cũng không có trở ngại gì nữa, tôi nghĩ Thái Thành Lễ sẽ suy nghĩ lại việc đầu tư!
Thường Tuấn Long nói tiếp:
- Lát nữa tôi sẽ liên hệ ông ấy!
Thái Thành Lễ với nhà họ Thường cũng có chút quen biết. Trước đây ông cụ nhà họ Thường có đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở quân khu nào đó ở phía Nam, có qua lại với ông cụ nhà họ Thái. Nhà họ Thái nợ ông cụ nhà họ Thường một ân tình lớn.
Lúc đầu, Thường Tuấn Long đến Bạch Dương, đợi thời cơ làm khó Tăng Nghị, nhưng vẫn không có cơ hội gì tốt. Sau đó y nghe được Tăng Nghị chuẩn bị cùng Cố Hiến Ngôn khai thác hồ Tinh Tinh, liền quyết định nẫng tay trên dự án này, một là vì giáo huấn Tăng Nghị, hai là đưa cho Hồ Khai Văn một chính tích lớn. Đợi sau khi Hồ Khai Văn điều tiết được Ban quản lý, sẽ có thể thảnh thơi đè chết Tăng Nghị.
Vừa hay Thái Thành Lễ lúc đó đến Nam Giang khám bệnh cho con trai Thái Chí Trung, thế là Thường Tuấn Long mượn cơ hội đi thăm, đề cập đến chuyện này một chút, Thái Thành Lễ không tiện từ chối, suy cho cùng vẫn còn nợ ân tình từ đời cha trong đó. Ông cử người đi điều tra nghiên cứu một phen, bất ngờ phát hiện dự án này lại là một dự án tốt, ngoài ra thì, ông cũng muốn có cơ hội kết thân với Tôn Văn Kiệt, vậy mới có sự đầu tư hợp tác sau này.
Tuy nhiên người làm ăn vẫn là người làm ăn, Thái Thành Lễ không giống với những người này, vừa thấy tình thế không giống, lập tức dứt khoát, rút lui. Rõ ràng là trận chiến đánh không thắng, hà tất phải quyết đánh. Mà Tôn Dực và Thường Tuấn Long, lại không cam tâm mà chọn cách dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.
Giống như trong tay có hai cổ phiếu, một cái tăng, một cái giảm, Thái Thành Lễ chọn thanh khoản cổ phiếu giảm đó, sau đó tập trung sức lực để dồn cho cái đang có thế tăng kia; còn Tôn Dực, nhìn thấy bên này lỗ, liền muốn lấy lại vốn, bèn lấy tiền của dự án kiếm được tiền, dồn hết vào hồ Tinh Tinh, cuối cùng càng lúc lún càng sâu.
Nếu y rút lui sớm một chút, đi kinh doanh những thứ mà y giỏi, có lẽ tiền kiếm được, sớm đã lấp được khoản nợ vay của ngân hàng, còn bây giờ, đã lún sâu, bị Tăng Nghị đè không nhúc nhích ở hồ Tinh Tinh, rõ ràng trong lòng rất không vui, nhưng răng không dám trách móc một câu, hễ mà trách móc, thì cây gậy đánh chó của Tăng Nghị liền vung lên ngay.
Đường đường là đại thiếu gia của Nam Giang, lại lăn lộn đến tình cảnh như thế, khiến thanh niên tài tử lêu lổng làm sao chịu nổi chứ.
Thường Tuấn Long liền đến khu công nghệ cao, đến Ban quản lý tìm Tăng Nghị nói rõ một chút ý đồ của mình, mục đích rất đơn giản, chính là hy vọng Tăng Nghị có thể nhanh chóng khởi động lại công tác gọi thầu. Chỉ cần có doanh nghiệp khác liên tục gia nhập vào khai thác hồ Tinh Tinh, thì Tăng Nghị có gan lớn tày đình thế nào, cũng không dám giở trò gì nữa, lúc đó mình không những có cơ hội thoát thân, nói không chừng còn có thể kiếm được món tiền lớn.
Tăng Nghị hiểu rõ ý của Thường Tuấn Long, bèn nói:
- Sau khi đổi đường bay, công tác gọi thầu, thật ra đã đang trù bị. trước khi Chủ tịch thành phố Hồ ra nước ngoài học tập, cũng có chỉ thị riêng.
Thường Tuấn Long mừng rỡ nói:
- Vậy thì khi nào có thể tổ chức cuộc họp gọi thầu lại?
Y cảm thấy sự việc đơn giản quá, không làm một thời gian biểu chính xác, thì cứ không yên tâm.
- Chúng tôi đương nhiên cũng hy vọng nhanh chóng tổ chức, về công tác trù bị, vẫn phải dựa vào sự tương trợ to lớn của Tổng giám đốc Thường, toàn lực phối hợp!
Tăng Nghị nói khách sáo một chút.
- Đương nhiên rồi, có chỗ nào cần thiết, tôi chắc chắn sẽ toàn lực phối hợp.
Thường Tuấn Long vội vàng tỏ thái độ.
Tăng Nghị nghĩ một chút rồi nói:
- Công tác trù bị cụ thể, tôi đã giao cho đồng chí Lý Vĩ Tài Ban quản lý làm rồi. Tổng giám đốc Thường có việc gì, có thể nói ngay với Chủ nhiệm Lý. Tuần này tôi phải ra ngoài một chuyến, đợi khi tôi về lại, tôi hy vọng cuộc họp đấu thầu có thể lập tức tiến hành.
Thường Tuấn Long trong lòng nghĩ ngợi một chút, cẩn thận hỏi:
- Chủ nhiệm Tăng vì chuyện của Ban quản lý mà bôn ba vất vả, khiến tôi rất cảm kích.
Tăng Nghị xua tay nói:
- Đi tỉnh Chi Xuân, có chút việc riêng!
Tăng Nghị cũng không giấu giếm gì, cho Thường Tuấn Long uống viên thuốc an thần.
Thường Tuấn Long giật mình, hóa ra là muốn đi gặp Phương Nam Quốc à? Điều này lại có thể hiểu được, Phương Nam Quốc là lãnh đạo cũ của Tăng Nghị, tên Tăng Nghị này một lòng muốn làm quan, chắc chắn phải chăm chỉ chạy chọt lãnh đạo cũ, lộ diện thêm, nếu không kiếm đâu ra cơ hội!
- Vậy tôi xin chúc Chủ nhiệm Tăng anh lên đường bình an, đi sớm về sớm!
Thường Tuấn Long cười ha ha mấy tiếng, rồi đứng dậy cáo từ, ra khỏi văn phòng Tăng Nghị.
Đợi đến khi xuống lầu, Thường Tuấn Long đột nhiên phản ứng lại, tên Tăng Nghị này không phải dự định muốn điều đến tỉnh Chi Xuân chứ! Vừa nghĩ vậy, Thường Tuấn Long cũng cảm thấy rất có khả năng. Suy cho cùng làm với Phương Nam Quốc, không những không phải lo lắng tiền đồ, hơn nữa còn sống thoải mái hơn ở Nam Giang nhiều. Tăng Nghị ở Nam Giang đắc tội với Tôn Văn Kiệt như hôm nay, sau này muốn đi lên, đợi đến lúc quan trọng, chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi!
Thảo nào tên Tăng Nghị này gần đây không kiếm chuyện ở dự án hồ Tinh Tinh nữa, mà còn phối hợp hơn, hóa ra dự định đi à!
Thường Tuấn Long liền oán hận mắng một câu, mẹ nó chứ, chơi đã rồi là đi, tên này thời gian gần đây cơ bản là đang chơi mình mà!
Tuy nhiên nghĩ lại một chút, Thường Tuấn Long lại có chút tâm trạng rất tốt. Nếu Tăng Nghị trước sau ngồi mãi ở khu công nghệ cao không đi, mình mới càng đau đầu đấy. Đừng nói chuyện Hồ Tam Gia là sợi dây đòi mạng, chỉ riêng Tăng Nghị tùy tiện quơ quơ cây gậy, mình cũng sẽ mãi lún ở hồ Tinh Tinh không cách nào thoát thân.
Đi đi, đi đi, tốt nhất đi rồi đừng quay lại!
Thường Tuấn Long nhắc mãi một câu, quay người chui vào xe, lái xe rời khỏi khu công nghệ cao, y còn phải đi liên hệ Thái Thành Lễ. Trước mắt việc quan trọng nhất, chính là nhanh chóng thoát thân khỏi hồ Tinh Tinh, chỉ cần thoát thân thành công, cho dù sau này Thường Tam Gia có nhảy ra, lúc đó mình cũng đã sớm rời khỏi tỉnh Nam Giang rồi, Tăng Nghị có thể làm gì mình, huống hồ Thường Tam Gia căn bản là chẳng biết gì cả.
Buổi chiều tỉnh có cuộc họp thường vụ, một đám ủy viên thường vụ, thấy thời gian cũng gần kề, bèn lục đục bước vào phòng họp Thường ủy, theo số ghế mà ngồi, sau đó kẻ uống trà, kẻ hút thuốc, thỉnh thoảng hàn huyên nói chuyện.
Tôn Văn Kiệt bước vào, tiến thẳng đến vị trí số hai của mình, đợi sau khi ngồi xuống, nhìn về phía Tần Lương Tín ngồi đối diện với mình cười mỉm.
Tần Lương Tín cũng cười mỉm, hai người không ai nói chuyện, nhưng lòng ngầm hiểu nhau.
Con trai của Tôn Văn Kiệt tuy không giỏi giang, nhưng con người Tôn Văn Kiệt, cũng là một vị Chủ tịch tỉnh có khát vọng có ý tưởng. Đối với kế hoạch tương lai của tỉnh Nam Giang, cũng có suy nghĩ của riêng mình. Nhưng muốn thực hiện suy nghĩ của mình, tạo được một thành tích thật sự, thì phải tranh thủ thêm nhiều người ủng hộ mình.
Từ lần trước Băng Hàn Bách xuống dưới thị sát, đề cập đến ý tưởng “Thành phố dung hợp bổ trợ cho nhau”, Tôn Văn Kiệt liền chờ đợi cơ hội, chỉ cần Băng Hàn Bách chính thức nêu ra, mình sẽ vung cánh tay lên hô, như thế vừa có thể một hành động mà đập tan sự áp chế của Băng Hàn Bách đối với mình, lại có thể tranh thủ được sự ủng hộ của những ủy viên thường vụ không đồng ý với ý tưởng này, từ đó xác lập địa vị của mình trong hội nghị thường vụ, đưa ra ý tưởng phát triển của bản thân.
Tần Lương Tín hiểu tính toán của Tôn Văn Kiệt, nhưng ở vấn đề này, y sẽ đứng về phía Tôn Văn Kiệt, bởi vì Tần Lương Tín không hề có chút thiện cảm nào đối với thành phố Bạch Dương. Cái gọi là “Thành phố dung hợp bổ trợ cho nhau” thực ra chẳng mới mẻ chút nào. Tần Lương Tín mấy năm trước đã đề xuất ý nghĩ muốn thôn tính thành phố Bạch Dương, nếu mà thành phố Bạch Dương khi đó có thể vui vẻ đồng ý, Tần Lương Tín có lý do tin rằng, trong cuộc họp hội nghị thường vụ hôm nay, vị trí của mình e là phải trước cạnh hai vị ở trước kia?
Chỉ cần nhớ lại chuyện này, Tần Lương Tín liền thầm đau trong lòng, cơ hội ai thì ông ta cũng không thể cơ hội Bạch Dương! Huống hồ là Bí thư Thành ủy của Vinh Thành, Tần Lương Tín cũng tuyệt đối không khoan nhượng việc hao tổn lợi ích của Vinh Thành.
Băng Hàn Bách là người cuối cùng vào hội trường, đây coi như là đặc quyền của Bí thư Tỉnh ủy. Ông là người không biết nói chuyện pha trò, ngồi xuống đảo mắt một vòng, thấy mọi người đều đông đủ, liền nói:
- Bây giờ vào họp! Trước khi vào họp, có chuyện tôi muốn thông báo với các đồng chí một chút!
Tôn Văn Kiệt nâng ly trà lên, nhẹ nhàng phủi lớp bọt ở trên một chút, đợi Băng Hàn Bách nói tiếp.