- Chánh văn phòng Lý, nếu tất cả mọi người không có vấn đề gì thì anh đem phát bản khai cho mọi người.
Lý Vĩ Tài liền thu quyển ghi chép lại, rồi từ trong cặp công văn lấy bản khai ra, nói:
- Mọi người mau nhận bản khai. Chú ý xếp thành hàng, không được càn quấy. Tôi xin nói qua một chút, sau khi nhận cái bản khai này, có gì không rõ ràng thì hỏi ngay. Nếu không thành vấn đề thì quay trở về nhà điền vào. Khi điền thì phải điền cho chính xác, nhất là tài khoản ngân hàng. Ngàn vạn lần được điền sai. Sau khi điền xong thì mang đến Ban quản lý. Khi nội dung trong đó được xét duyệt xong thì bắt đầu bồi thường việc trưng thu đất.
Quần chúng vừa nghe sẽ phát khoản bồi thường thì giống như có thêm dũng khí. Không đợi Lý Vĩ Tài phát ra, bản khai trên tay y bị cướp sạch.
- Nếu không còn vấn đề gì nữa thì giải tán thôi. Đứng cả ngày ở đây, mọi người cũng đã vất vả rồi. Sau khi trở về, nhớ tranh thủ thời gian điền vào bản khai này cho xong. Trình tự bồi thường sẽ dựa theo thời gian bản khai được đưa tới.
Tăng Nghị bồi thêm một câu.
Lần này, quần chúng nhận được bản khai đều chân không dừng bước, vội vã trở về nhà của mình. Sớm một chút điền vào thì sớm một chút nhận được tiền.
- Còn đứng đó làm gì? Khẩn trương trở về điền vào đi.
Lý Vĩ Tài phất tay, làm ra bộ dạng như thấm thía nói:
- Tôi nhắc lại thêm một lần nữa. Số tài khoản ngân hàng nhất định không được điền sai. Về sau tất cả các khoản bồi thường đều trực tiếp gửi vào số tài khoản đó. Không có tài khoản ngân hàng thì mau khẩn trương đi mở. Không nên chậm trễ chính sự.
Tăng Nghị cười, giao loa lại cho Lý Vĩ Tài.
Lý Vĩ Tài cầm lấy loa, hô thêm một lần nữa. Đám người liền tan hơn phân nửa. Nếu không phải vội vàng về mở tài khoản thì cũng là vội vàng về nhà điều bản khai.
Nhìn đám người tan hết, Tăng Nghị thở phào một hơi.
Lý Vĩ Tài đem loa đặt sang một bên, lau mồ hôi trên mặt, thấp giọng nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, cũng là cậu có biện pháp. Vừa rồi tôi cầm ngân phiếu khống, trong lòng cũng cảm thấy chột dạ.
Tăng Nghị cười nói:
- Chánh văn phòng Lý, hôm nay thật vất vả cho anh. Việc này có thể viên mãn giải quyết, anh không thể không có công.
Lý Vĩ Tài thắt lưng cong xuống, cười nịnh nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng mạo hiểm một đường, tôi sẽ là giúp anh cổ vũ. Nửa điểm khí lực cũng không cần bỏ ra, như thế nào lại được cho là vất vả chứ. Không vất vả, một chút cũng không vất vả.
Tăng Nghị mỉm cười hai tiếng. Lý Vĩ Tài người này tuy rằng trơn không dính tay, nhưng năng lực thật ra cũng có chút định. Vừa rồi nếu không phải y cáo mượn oai hùm phối hợp thì việc này của ngày hôm nay sợ là không dễ dàng giải quyết như vậy.
Sự việc xảy ra hôm nay thật quá đột ngột. Trước đó khu công nghệ cao một chút tin tức cũng không có. Tăng Nghị sau khi nhận được thông báo của Thành ủy mới biết được có đại sự xảy ra. Những người này lặng lẽ đến cổng cơ quan chính quyền thành phố, mục đích chính là muốn lấy lại tiền của mình. Nhưng tài chính của khu công nghệ cao Gia Cát Mưu một phân tiền cũng lấy không ra. Trung tâm phục vụ thật ra là có tiền nên toàn bộ đều xuất ra. Còn khoản tiền nào việc nấy, còn có tiền của hạng mục trường đại học Y thì lại chịu sự giám sát của nhiều người. Ban quản lý rất khó đơn phương vận dụng.
Cho dù Tăng Nghị có dùng đến thì quần chúng im lặng này cũng sẽ không chờ hắn bình tĩnh gom đủ tiền lại.
Tình thế vừa rồi có thể nói là chỉ mành treo chuông. Chỉ cần sai lầm một chút là xảy ra chuyện lớn ngay. Cho nên, Tăng Nghị chỉ có thể chạy tới trước, sau đó tùy cơ ứng biến. Trước chọn những chủ thầu xây dựng xuống tay trước. Công phá được những người này thì quần chúng còn lại sẽ sụp đổ.
Tuy nhiên, hạng mục kho trung tâm lưu trữ hậu cần này cũng không phải là giả. Cho dù không có nhà máy sản xuất bình ắc quy, để thu thập cục diện rối rắm này, Tăng Nghị cũng sớm có tính toán tiến cử xây dựng kho trung tâm lưu trữ. Khu công nghệ cao vị trí địa lý ưu việt, giao thông tiện lợi. Muốn làm kho trung tâm lưu trữ thì rất thích hợp. Hiện tại chẳng qua là vừa lúc thu dọn cục diện rối rắm của nhà máy bình ắc quy mà thôi.
Có Gia Cát Mưu ở phái trước làm nền, hạng mục kho lưu trữ trung tâm một khi thuận lợi khởi công. Ở tỉnh giảm bớt không ít chuyện.
- Thu đội!
Trần Chí Quân dùng bộ đàm truyền đạt mệnh, sau đó bước đến gần Tăng Nghị, nói:
- Haha, chú em Tăng, cậu vừa ra ngựa thì đã thay chúng tôi giải quyết không ít chuyện.
Tăng Nghị nói:
- Là khu công nghệ cao của chúng tôi mang đến phiền toái cho bạn. Hôm nay thật vất vả cho Cục trưởng Trần.
- Có thể viên mãn giải quyết đều là đại vui mừng.
Trần Chí Quân thật cao hứng:
- Tôi còn muốn hướng lãnh đạo thành phố báo cáo một chút. Khi nào trở về, hai ta nhất định phải cùng nhau uống mấy ly. Hôm nay coi như là chiến hữu cùng chiến trận.
Trần Chí Quân phất tay, đội mũ cảnh sát lên đầu, rồi bảo người của thành phố mở cổng chạy bằng điện ra, sau đó đi vào bên trong.
Trần Chí Quân từ Đỗ Nhược nghe được một ít bối cảnh về Tăng Nghị, đã có tâm kết giao nhưng chưa có cơ hội. Hôm nay rốt cuộc xem như đã quen biết. Nói thật, biểu hiện của Tăng Nghị khiến ông ta trước mắt sáng ngời. Khó trách Đỗ Nhược khi nhắc đến Tăng Nghị giọng điệu lại không bình thường.
Bước vào bên trong mấy bước, vừa lúc nhìn thấy Gia Cát Mưu từ đằng sau lách vào, Trần Chí Quân nhíu mày. Hôm nay chuyện này sợ là Gia Cát Mưu khó tránh khỏi kiếp sống chính trị. Đáng tiếc cho cái loại người ngu xuẩn này.
Gia Cát Mưu lúc này trong lòng cũng là ê ẩm, khó nén nổi một sự mất mát bất đắc dĩ. Trước kia, khi đến thành phố, ai thấy mình cũng đều đón tiếp rất nhiệt tình. Nhưng hôm nay, đừng nói đến nhiệt tình tiếp đón, những người đó thấy mình giống như là thấy quỷ. Một đường vòng mà đi, e sợ tránh không kịp.
Biết vậy mà chẳng làm gì được. Gia Cát Mưu ruột rầu muốn chết. Nếu lần trước, sau khi Liêu Thiên Hoa cảnh tỉnh mình, chính mình nếu thành thật làm một thái bình quan, thì làm sao có chuyện như ngày hôm nay.
Lý Kiến Tân gõ cửa văn phòng Liêu Thiên Hoa, hướng ông ta báo cáo một chút về kết quả xử lý
- Dân chúng đều nói con la hay con ngựa, khi kéo đều bị ngã. Hôm nay tôi cảm thấy nó rất đúng.
Liêu Thiên Hoa đặt gói thuốc lá lên trên bàn, sau đó chính mình đốt một điếu. Ai là con la, ai là con ngựa. Hiện tại tại Thành ủy này, mọi người ai cũng đều nhìn thấy rõ ràng, Triệu Chiêm Binh muốn cấp cho Thành ủy một sự khó chịu thì bên này cũng phải có sự đáp trả lại. Cái quân sư quạt mo kia của ông, tôi thấy nên đem ông ta đuổi ra khỏi bàn tiệc rồi. Nhiều nhất cũng chỉ được làm Chánh văn phòng một xã mà thôi.
- Chuyện của ngày hôm nay, Trưởng ban thư ký có ý tưởng gì hay không?
Lý Kiến Tân ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Chuyện này ngày hôm nay chính là một bài học sâu sắc, khiến chúng ta nhận thấy rõ một việc. Có những cán bộ tuy rằng tư cách đã lâu năm, nhưng quan niệm vẫn còn lạc hậu lắm. Trình độ vẫn chưa tới đâu. Tuy nhiên, có một số người cán bộ trẻ tuổi, nhưng nếu có đủ thể lực, kinh nghiệm thì ngược lại càng khiến tổ chức phải yên tâm.
- Xem ra hai chúng ta đều trùng một suy nghĩ.
Liêu Thiên Hoa cười, nhả ra một ngụm khói:
- Sau này nhất định phải coi trọng vấn đề này.
Lý Kiến Tân hơi gật đầy, cười nói:
- Công tác của khu công nghệ cao, tuyệt đối không thể bởi vì sai lầm của một số cá nhân mà đình trệ. Tôi cho rằng tổ chức nên tiến hành tăng mạnh rèn luyện và bồi dưỡng những cán bộ trẻ tuổi ưu tú.
Liêu Thiên Hoa nhả khói, thầm nghĩ Lý Kiến Tân đúng là con giun trong bụng mình, nói:
- Xem ra tôi phải tìm đồng chí Thiệu Hành để nói chuyện về vấn đề này.
Tổ chuyên án của tỉnh Nam Giang sau đó đã tuyên bố kết quả điều tra. Ngoại trừ ba người Smtih, tổ chuyên án còn bắt được hai gã đồng lõa khác. Điều khiến người ta không ngờ rằng, đám người này không phải là lần đầu tiên gây rối. Ngoại trừ khu công nghệ cao Bạch Dương, thì bọn họ cũng đã dùng thủ đoạn tương tự đến tiến hành lừa đảo tại các khu kinh tế mới. Tổng cộng là bốn lần.
Nói như vậy, chính quyền đối với kẻ lừa đảo đến thu hút đầu tư đã lựa chọn khiêm tốn xử lý. Chuyện mất mặt như vậy không ai muốn công bố ra bên ngoài. Thậm chí biết rõ đối phương là kẻ lừa đảo, nếu còn muốn kiên trì đi xuống. Trời đất bao la, không phải chỉ có mình mình biết thể diện. Đây cũng chính là nguyên nhân đám người này thành công trong việc lừa gạt người khác.
Tài liệu hữu lực nhất mà đám lừa đảo kia cung cấp chính là hợp đồng độc quyền việc mua lại sản phẩm của Giáo sư Horowitz viện Nghiên cứu khoa học, khiến rất nhiều cán bộ chính quyền địa phương đều thống khoái mà đáp ứng mọi yêu cầu. Mà sự thật thì cái này cũng có độc quyền, nhưng phí trao độc quyền không phải là tám triệu đô la mà là tám trăm đô la Mỹ. Nhưng bằng sáng chế này không đạt được giá trị gì cả, nên không có giá trị độc quyền.
Thân phận của Smith cũng đã được điều tra xong. Là người Mỹ, nhưng không phải là người LA, mà là người của một ngôi làng ở Alaska. Sau khi gặp được cái tên phiên dịch du học ở nước Mỹ kia thì hai tên này đã bắt tay nhau làm công việc lừa đảo.
Nhắc đến Alaska chắc nhiều người không biết, nhưng nếu nhắc tới loài chó kéo xe trượt tuyết Alaskan Malamute chắc mọi người cũng đã nghe qua. Alaska là nơi lạnh nhất của nước Mỹ, quanh năm rét lạnh. Gã phiên dịch kia tự cho là một câu thông minh, nhưng trong mắt Tăng Nghị thì đó chính là một điểm nghi ngờ lớn nhất. Và đó cũng đã khiến cho nửa đời sau của bọn chúng phải ở trong tù.