Lúc này, ở dưới chân núi Trường Ninh Sơn, Tăng Nghị đang câu cá. Lần này cũng giống như ở Vinh Thành, hắn câu cá với Long Mỹ Tâm và Thang Vệ Quốc. Muốn nói có sự khác biệt chính là lần này còn có thểm Địch Hạo Huy.
Tâm tư của Thang Vệ Quốc không nằm ở việc câu cá. Sau khi biết được Tăng Nghị bị miễn chức, Thang Vệ Quốc mừng rỡ vô cùng, trước tiên xuất hiện trước mặt Tăng Nghị, mời hắn gia nhập vào quân khu:
- Tiểu Nghị à, trước kia nói cậu, cậu còn có lý do thoái thác. Nhưng hiện tại huyện Nam Vân qua cầu rút ván, miễn đi chức vụ của cậu. Cậu còn do dự cái gì nữa? Tôi bên này đã bày ra những điều kiện tốt nhất mời cậu gia nhập vào. Hãy mau tận dụng thời cơ đi.
Tăng Nghị cũng không tỏ thái độ, nhìn chiếc phao trên mặt nước. Lời nói này Thang Vệ Quốc đã nói hàng trăm lần, và hắn thật sự chưa có khí lực từ chối.
Long Mỹ Tâm nói:
- Hiện nay tâm trạng của anh ấy rất thống khổ. Anh có nói cái gì anh ấy cũng không nghe đâu.
Tăng Nghị liền quay đầu cười nói:
- Tôi mà thương tâm cái gì? Cô có hiểu cái gì là sát nhân thành nhân, hy sinh vì nghĩa không? Tôi lập lại một lần nữa, tôi không phải là bị miễn chức, mà là tự mình xin xử phạt.
- Có gì khác nhau sao?
Long Mỹ Tâm nhún vai:
- Cũng không phải đều là bị người ta đuổi về nhà sao?
Tăng Nghị cười ha hả nói:
- Được rồi, mau câu cá của cô đi. Lát nữa ai thua thì phải khiêng người thắng lên núi.
- Có anh Thang ở đây, tôi có cái gì phải sợ.
Long Mỹ Tâm cười. Cô mang theo hai cần câu, còn Thang Vệ Quốc thì chưa dùng đến.
- Tôi nói đồng chí Tiểu Tăng anh đấy, anh cũng đừng miễn cưỡng vui cười nữa. Nơi này không có người ngoài, có cái gì ủy khuất thì anh cứ việc nói ra đi. Nếu không thì sau này anh theo bản cô nương đây. Tôi vẫn còn thiếu một thư ký nam xách giỏ đấy.
Địch Hạo Huy khẽ mỉm cười. Y nhìn cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy rất tức cười. Thang Vệ Quốc thì ra sức lôi kéo Tăng Nghị gia nhập vào quân đội. Còn Long Mỹ Tâm thì ra sức đả kích Tăng Nghị. Đáng tiếc hai người này cơ bản chỉ là uổng phí công sức thôi. Tăng Nghị căn bản là không chút sứt mẻ.
- Tăng Nghị!
Địch Hạo Huy hô một tiếng, nói rất nghiêm túc:
- Lâu rồi không về lại quân đội, có hứng thú hay không?
Mấy ngay qua tiếp xúc, Địch Hạo Huy cũng hiểu được Tăng Nghị là một người tốt, rất đáng kết giao.
Thang Vệ Quốc nóng nảy nói:
- Tôi nói cậu đấy, không được nhân lúc cháy nhà mà hôi của. Tốt xấu gì thì cũng phải có thứ tự trước sau.
- Cám ơn!
Tăng Nghị cũng nói một câu:
- Khi không còn lăn lộn ở đâu được nữa, tôi nhất định sẽ không khách khí với mọi người. Hy vọng đến lúc tôi tìm nơi nương tựa, mọi người cũng đừng làm bộ như không quen biết tôi.
Long Mỹ Tâm liếc mắt một cái nói:
- Thật đúng là có dâng cho anh một đĩa bánh trái thì anh cũng đạp đổ.
Đang nói thì tiếng di động của Tăng Nghị vang lên. Nghe xong một lát thì hắn lại nói:
- Long đại tiểu thư nói thật không sai. Đĩa bánh trái này tôi thật không ăn được.
Long Mỹ Tâm hỏi:
- Phục chức?
- Không sai biệt lắm!
Tăng Nghị cười ha hả, vẻ mặt đắc chí, khiến Long Mỹ Tâm hận nghiến răng kèn kẹt.
Thang Vệ Quốc tiếp cận nói:
- Cậu như thế nào cứ ở trong cái vòng luẩn quẩn đó? Làm đại quan thì có cái gì thống khoái? Đến quân đội mặc quân trang, đeo nhiều sao gạch không thống khoái hơn à? Ai cũng không dám quản cậu, cũng không cần phải nhìn sắc mặt của ai.
Tăng Nghị thản nhiên cười, từ chối cho ý kiến.
Ngày hôm sau, Phó chủ tịch thành phố Long Sơn Lục Thế Hải sớm đã cùng với mọi người chờ ở đường cao tốc đợi tổ bình thẩm của sở Y tế đến. Lục Thế Hải nét mặt tươi cười. Lần này tổ bình thẩm đến đây đối với mình mà nói là một cơ hội tốt. Nhất định phải ở trước mặt Giám đốc sở Phùng bày ra một chút thành tích của mình.
11h:30, tổ bình thẩm đã tới thành phố Long Sơn. Chiếc xe đi đằng trước không ngờ là biển số của huyện Nam Vân. Theo sau là một chiếc xe Audi của tỉnh và một chiếc xe buýt.
Lục Thế Hải cũng không để ý. Lần này đối tượng bình thẩm của sở Y tế cũng bao gồm cả huyện Nam Vân. Có thể là người của huyện Nam Vân đón Giám đốc sở Phùng ngay trên đường cao tốc. Ông ta tiến lên tiếp đón Phùng Ngọc Cầm:
- Giám đốc sở Phùng, hiện tại đã đến giờ ăn trưa. Có phải trước an bài các đồng chí trong tổ bình thẩm dùng cơm trước. Sau đó sẽ làm việc?
Phùng Ngọc Cầm lúc này bày ra bộ dạng “Thiết nương tử’, mặt không chút thay đổi nói:
- Anh là chủ nhà, mọi việc do anh an bài.
Lục Thế Hải mỉm cười, khẩn trương đi trước dẫn đường, dẫn đoàn xe trực tiếp tiến vào nhà khách Thành ủy. Chúng lãnh đạo của thành phố Long Sơn lúc này đã sớm chờ ở nơi đó.
Phùng Ngọc Cầm bước xuống xe, bắt tay với các lãnh đạo thành phố Long Sơn. Sau đó, dưới sự vây quanh của mọi người, bước vào trong hội trường dự tiệc.
Thành phố Long Sơn đã an bài một số bàn. Một bàn là dành cho Phùng Ngọc Cầm và một số lãnh đạo quan trọng của thành phố Long Sơn ngồi. Một bàn là dành cho lãnh đạo ngành y tế thành phố Long Sơn. Còn lại mấy bàn là dành cho người của tổ bình thẩm sở Y tế. Tổng cộng có năm bàn.
Trần Quốc Khánh đại diện cho các Ủy viên thường vụ khác, nhất định để cho Phùng Ngọc Cầm ngồi ghế chủ tọa. Phùng Ngọc Cầm khách khí hai câu cũng liền ngồi xuống. Các lãnh đạo thành phố Long Sơn còn lại, cứ dựa theo thứ tự mà ngồi hai bên Phùng Ngọc Cầm.
- Đầu tiên, xin mọi người nâng ly, hoan nghênh Giám đốc sở Phùng cùng với tổ bình thẩm đến thành phố Long Sơn làm công tác chỉ đạo khảo sát.
Trần Quốc Khánh giơ ly đầu tiên:
- Đây chính là sự ủng hộ mạnh mẽ đối với công tác khám chữa bệnh của thành phố Long Sơn chúng ta. Tôi xin đại diện cho người dân thành phố Long Sơn xin cảm ơn Giám đốc sở Phùng và tổ bình thẩm đã đến đây.
Nói xong, Trần Quốc Khánh ý cười dạt dạo nhìn thoáng qua Phùng Ngọc Cầm, rồi nâng ly, sau đó uống cạn một hơi.
Phùng Ngọc Cầm lộ ra nụ cười khó có được, giơ cái ly lên nói:
- Cảm ơn thành phố Long Sơn đã nhiệt tình chiêu đãi
Nói xong, liền giơ cái ly lên, nhấp một ngụm cho có lệ rồi đặt xuống.
Các lãnh đạo thành phố Long Sơn thấy Phùng Ngọc Cầm hòa ái như vậy, thì tất cả mọi người đều uống một hơi cạn sạch.
Trần Quốc Khánh trong lòng kiên định không ít. Phương Nam Quốc có thể nể mặt ông như vậy, chứng tỏ mục đích hôm nay của ông đã đạt được. Hiện tại các Ủy viên thường vụ đang có manh động đều đã thành thật không ít. Ông ta nhiệt tình nói:
- Giám đốc sở Phùng đường xa đến đây, thật sự là vất vả. Thành phố Long Sơn chúng tôi cũng không có gì chiêu đãi, chỉ là mấy món đồ ăn đặc sản ở đây. Mời Giám đốc sở Phùng nếm thử qua, xem khẩu vị có hợp không?
- Món ăn đặc sản của Long Sơn thì tôi ở Vinh Thành cũng thường xuyên ăn. Món thịt khô của huyện Nam Vân các người mùi vị thật là ngon.
Phùng Ngọc Cầm tán thưởng một câu.
Trần Quốc Khánh liền chỉ bảo nói:
- Mau bảo mọi người mang thịt khô của huyện Nam Vân đã chuẩn bị trước đến đây.
Người phụ trách bữa tiệc Bì Kim Đông có chút trở tay không kịp, hẳn là không có chuẩn bị món ăn này. Tuy nhiên, cũng may Trần Quốc Khánh phản ứng rất nhanh. Những lời này ý tứ là chúng tôi đã chuẩn bị, chỉ có điều không có đặt lên bàn thôi.
Bì Kim Đông lập tức rời khỏi vị trí, đi tìm người phụ trách của bếp chỉ bảo, vừa ghi nhớ ở trong lòng. Giám đốc sở Phùng thích ăn thịt khô của Nam Vân. Về sau đến ngày lễ tết sẽ đưa đến một ít làm quà. Nói không chừng, Bí thư Phương cũng thích ăn. Nếu không thì Giám đốc sở Phùng làm sao mà nói là thường xuyên ăn. Đây chính là một tin tức tốt.
Rất nhanh, nhà bếp đã mang thịt khô đặt lên trên bàn. Số lượng không nhiều lắm, nhưng rất bắt mắt.
Phùng Ngọc Cầm ăn một miếng, nói:
- Ở Long Sơn ăn món ăn Long Sơn, xem ra phải ăn nhiều một chút.
Tập thể lãnh đạo thành phố Long Sơn liền bật cười. Nét mặt so với được ăn sơn hào hải vị còn muốn hạnh phúc hơn.
Trần Quốc Khánh tâm trạng hoàn toàn thả lỏng, trong bụng thầm nhủ Phùng Ngọc Cầm nhất định là gần đây có chuyện vui. Bằng không thì như thế nào tâm tình lại vui vẻ như thế, không ngờ còn chủ động khen ngợi món ăn.
Ông ta thấy Phùng Ngọc Cầm buông đũa thì liền nâng ly. Trong số những lãnh đạo đang ngồi thì đại khái cũng chỉ có Trần Quốc Khánh là có tư cách chủ động ny ly với Phùng Ngọc Cầm. Dù sao Phùng Ngọc Cầm là lãnh đạo tỉnh, lại là phu nhân của Bí thư Tỉnh ủy, ai dám đi kính rượu bà chứ?
- Giám đốc sở Phùng có thể ăn ngon như vậy, chúng tôi cũng cảm thấy yên tâm.
Trần Quốc Khánh nâng cái ly lên nói:
- Tôi xin đại diện cho bộ máy lãnh đạo thành phố Long Sơn cảm ơn sự quan tâm của Giám đốc sở Phùng.
Phùng Ngọc Cầm vẫn rất nể tình, cầm lấy cái ly nhấp môi một chút.
Trần Quốc Khánh uống cạn một ly này. Những Ủy viên thường vụ đang ngồi trong lòng liền cân nhắc. Ngày hôm qua ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy đột nhiên tập kích. Hôm nay Phùng Ngọc Cầm lại tự mình xuống dưới trấn an, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Buông cái ly rượu không xuống, có người lại tiếp tục rót đầy vào ly của Trần Quốc Khánh. Phùng Ngọc Cầm lúc này lại vẫy tay nói:
- Tăng Nghị, cậu lại đây.
Tăng Nghị?
Nghe được cái tên này, chân của Trần Quốc Khánh ở dưới bàn khẽ run lên, thầm nghĩ Tăng Nghị như thế nào lại ở chỗ này?
Tăng Nghị ngồi ở cái bàn xa nhất, cùng với thành viên của tổ bình thẩm. Nghe được tiếng gọi của Phùng Ngọc Cầm liền đứng dậy bước qua.
Phùng Ngọc Cầm lúc này nét mặt không còn sắc lạnh như trước mà tất cả đều là ấm áp ý cười nói:
- Tăng Nghị là cán bộ của sở Y tế chúng tôi, trước đây được điều tạm đến huyện Nam Vân công tác. Nhưng lại mang đến cho thành phố Long Sơn từ trên xuống dưới đại họa thật lớn, tính chất vô cùng ác liệt, ảnh hưởng cực kỳ. Ở sở đã tiến hành nghiêm túc phê bình và xử lý cậu ấy. Hôm nay xuống đây tôi đã dẫn theo cậu ấy, bảo cậu ấy rót cho Bí thư Trần ly rượu, giáp mặt hướng các lãnh đạo thành phố Long Sơn đang ngồi tự mình kiểm điểm.
Nói xong, Phùng Ngọc Cầm sắc mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói với Tăng Nghị:
- Tăng Nghị, ở sở phái cậu đến cơ sở là để rèn luyện, muốn cậu đại diện cho sở, đóng góp một phần lực để xây dựng cơ sở. Nhưng cậu lại ỷ vào mình là cán bộ do tỉnh phái xuống, làm xằng làm bậy, làm cho sở mất hết mặt mũi. Hiện tại, cậu hãy tự mình hướng các lãnh đạo thành phố Long Sơn khắc sâu kiểm điểm.
Tăng Nghị cầm lấy bình rượu, rót cho Trần Quốc Khánh một ly, rồi rót cho mình một ly, nói:
- Các vị lãnh đạo, tôi trong quá trình công tác trước đây không có yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân, chưa thật sự làm tốt công tác của mình. Đã mang đến họa cho thành phố Long Sơn, khiến sở Y tế mất mặt. Nơi này tôi xin hướng tất cả các lãnh đạo mà tự kiểm điểm.
Tăng Nghị nâng ly uống cạn một hơi, sau đó giơ cái ly không trước mặt Trần Quốc Khánh:
- Hy vọng các vị lãnh đạo cho tôi một cơ hội để sửa chữa sai lầm. Tôi nhất định sẽ khắc sâu ghi nhớ, cố gắng sửa đổi.
Trần Quốc Khánh nhìn cái ly rượu không. Lúc ấy trước mặt ông ta đều tối sầm, thiếu chút nữa là không ngã từ trên ghế xuống.
Ông ta rốt cuộc hiểu được Phùng Ngọc Cầm vì sao hôm nay lại tới. Đây không phải là tới bình thẩm mà là thay Tăng Nghị trút giận.