- Nghe nói lần này cậu tới thủ đô, gây náo loạn Thiên Hòa viên đến mức trở mặt rồi hả?
Thang Vệ Quốc hỏi.
Tăng Nghị lắc đầu quầy quậy, chuyện này truyền đi được thật đúng là mau nha, hắn nói:
- Nơi đó là chỗ nào, người khác không biết chứ, chẳng lẽ Vệ Quốc đại ca còn không rõ sao?
Thang Vệ Quốc cười gãi đầu, nói:
- Tôi đã nói là không có khả năng mà, Thiên Hòa viên cũng không phải là chỗ có thể đùa giỡn được. Cái đám chó hoang này không có kiến thức, thế nhưng vẫn có thể truyền được có đầu có đuôi.
Tăng Nghị cười lên, nói:
- Cho em mượn mười lá gan, em cũng không dám gây náo loạn ở chỗ đấy. Vệ Quốc đại ca cứ yên tâm.
Thang Vệ Quốc chính là có ý này, gã cũng không muốn Tăng Nghị tiếp tục làm cái loại chuyện ngốc này nữa rồi. Nếu gây náo loạn quá có thể sẽ dẫn tới chuyện phiền toái lớn hơn nữa, gã nói:
- Nếu như cậu không có chuyện gì mà nói, vậy thì tới Nam Vân thăm lão gia tử một chuyến, ông ấy gọi điện thoại nhiều lần rồi đấy.
- Khu mới Tiểu Ngô Sơn mới chỉ đang trong giai đoạn giao tiếp, tạm thời thì em khẳng định là đi không được.
Tăng Nghị cười, hắn biết Thang Vệ Quốc là lo lắng cho hắn lại làm chuyện điên rồ, muốn để cho hắn tới huyện Nam Vân đi giải tỏa một phen, làm cho đầu óc bình tĩnh lại một chút, hắn nói:
- Đợi một hồi em sẽ gọi điện thoại cho ông cụ để giải thích một chút, đợi chuyện bên này ổn thỏa, em sẽ đi thăm ông cụ ngay.
Thang Vệ Quốc cũng không biết nên nói cái gì nữa, gã sợ nhắc tới chuyện của Long Mỹ Tâm sẽ khiến cho Tăng Nghị buồn phiền tiếp, cho nên nói tiếp luôn:
- Vậy cậu nghỉ ngơi đi, buổi tối tôi quay về, chúng ta uống vài chén với nhau.
Thấy Thang Vệ Quốc rời khỏi, Tăng Nghị khoanh tay đứng tại chỗ, suy nghĩ về chuyện Địch lão quay lại thủ đô. Lần này Địch lão quay về, nhất định là để xử lý chuyện của Địch Hạo Huy, chỉ có điều không biết kết quả là tốt hay xấu đây. Tuy nhiên, sau chuyện hôm nay chính hắn chọc thủng mọi chuyện ra, Địch lão còn hỏi ý kiến của hắn, theo tình huống này mà xem, chắc có lẽ sẽ không phải là chuyện xấu được.
Tăng Nghị ban đầu còn định gọi điện thoại để nói chuyện với Địch Hạo Huy, nhưng bây giờ nhìn lại thì, rõ ràng không cần nói gì nữa.
Đến buổi tối, ngược lại là Địch Hạo Huy gọi điện thoại tới, nghiêm thanh nói:
- Tăng Nghị, ông cụ trở lại thủ đô.
- Tôi biết!
Tăng Nghị đáp lại.
- Trương Kiệt Hùng gọi điện thoại tới, báo cho tôi ngày mai tới núi Ngọc Tuyền gặp ông, nói là ông cụ còn gọi cả tên của Tiếu Tiếu nữa, bảo để cho cô ấy cũng đi cùng luôn.
Trong lòng Địch Hạo Huy vẫn chưa chắc chắn được, hỏi:
- Cậu rốt cục đã nói với ông cụ như thế nào, nói cho tôi cái chính. Ngày mai đợi khi ông cụ có hỏi, tôi cũng dễ dàng có chút chuẩn bị trước.
Tăng Nghị liền cười, thầm nghĩ, Địch Hạo Huy thật đúng là ứng với câu kẻ trong cuộc thì thường u mê. Ông cụ nếu đã gọi cả Tiếu Tiếu cùng đi rồi, thì này còn không phải nói rõ ra là có ý gì rồi sao, hắn nói:
- Cái gì anh cũng không cần chuẩn bị, gặp ông cụ, ăn ngay nói thật là được.
Địch Hạo Huy nói:
- Nếu chẳng may nói lộ ra thì sao…
- Không nói lậu được!
Tăng Nghị cười vang, nói:
- Yên tâm đi!
Địch Hạo Huy nghe Tăng Nghị nói như vậy rồi thì cũng trở nên chắc chắn trong lòng hơn rồi, mà cũng đành phải vậy thôi. Kỳ thật thì, cho dù chuẩn bị được đầy đủ hơn nữa, cuối cùng là vẫn phải xem ý tứ của ông cụ là như thế nào, là phúc thì không phải họa, mà là họa thì cũng tránh không khỏi, đơn giản không bằng thẳng thắn cho xong.
Để điện thoại xuống, Tiếu TIếu ở một bên khẩn trưởng nhìn Địch Hạo Huy, hỏi:
- Tăng Nghị nói như thế nào?
Địch Hạo Huy lắc đầu nói:
- Hắn nói hết thảy đều thuận lợi.
Trong đầu nghĩ vậy, nhưng Địch Hạo Huy cũng không có ý thức được rằng, chính cái hành động lắc đầu này của gã, ngược lại thành bán đứng rồi việc gã nghĩ một đằng nói một nẻo.
Vẻ mặt Tiếu Tiếu thoáng buồn bã, nhưng lập tức lại hơi mỉm cười, đi qua cầm lấy tay của Địch Hạo Huy, cô nói:
- Vậy là tốt rồi!
Ngày hôm sau, Tăng Nghị đến Ban quản lý làm việc, Lý Vĩ Tài trước tiên lại đây báo cáo sự tiến triển của một số công việc, dự án quan trọng của Ban quản lý trong mấy ngày vừa qua.
-… Báo cáo xin điều chỉnh tiền lương, tiêu chuẩn đãi ngộ, đã được đưa lên thành phố, chắc chắn là rất nhanh sẽ nhận được ý kiến hồi đáp.
Lý Vĩ tài đơn giản nói tóm tắt báo cáo hết thảy xong, sau đó tập hợp lại các tài liệu báo cáo ở trước mặt, còn đặc biệt nhấn mạnh một câu:
- Phó chủ tịch thành phố Hồ tuy rằng đang tham gia học tập, nhưng vẫn cực kỳ chú ý chuyện này, anh ta tỏ vẻ sẽ dốc hết toàn lức để xúc tiến việc này.
Đối với việc Lý Vĩ Tài vẽ rắn thêm chân, Tăng Nghị cũng là không có biện pháp, nói:
- Mấy ngày nay đã vất vả Chủ nhiệm Lý rồi.
Nói xong, Tăng Nghị đi thẳng vào chính đề, nói:
- Lần này đi ra ngoài, tôi cùng với lãnh đạo có liên quan của các cán bộ cũ trong văn phòng trung ương cục tiếp xúc qua một chút, trong việc kiến thiết nên khu an dưỡng, các cán bộ cũ của Cục đặc biệt coi trọng, yêu cầu nhất định phải hoàn toàn dựa vào tiến độ đã ước định sẵn trước đó để hoàn công đúng hạn, không có khả năng kéo dài hay chậm lại. Điểm này, Chủ nhiệm Lý phải có sự nhận thức rõ ràng trước.
Lý Vĩ Tài gật đầu, nói:
- Tuy rằng hiện tại công việc bàn giao còn chưa hoàn toàn hoàn thành, nhưng chúng ta đã bắt đầu công việc đo đạc đấtcủa nhóm đầu tiên, tranh thủ có thể bắt đầu khởi công trước.
- Có gì khó khăn đang tồn tại không?
Tăng Nghị hỏi.
- Nhóm đất đai đầu tiên này bao gồm chủ yếu là ba thôn Thượng Ngô, Hạ Ngô, Lưu gia hà tử. Ba thôn này dựa vào tiểu Ngô Sơn, căn cứ tình hình phản ánh trước mắt thì, công tác thu hồi đất ở hai thôn Thượng Ngô và Lưu gia Hà tử căn bản rất thuận lợi, chỉ có tình huống của thôn Hạ Ngô hơi có chút phức tạp, nhưng cũng không ảnh hưởng lớn tới tiến độ chung.
Lý Vĩ Tài đáp.
Tăng Nghị chau mày, nói:
- Cậu hãy nói cụ thể đi.
Lý Vĩ Tài vốn không muốn khiến cho Tăng Nghị gặp thêm chuyện, nhưng hôm nay Tăng Nghị lại đặc biệt cường điệu thêm về việc này, gã liền biết được rằng chuyện xây dựng khu an dưỡng này chỉ sợ là gấp gáp hơn so với dự đoán của chính gã rồi, nhân tiện gã nói:
- Ba năm trước đây, thị trấn Ngô Nam tiến hành xây dựng một công trình là “cung cấp rau xanh” ở thôn Hạ Ngô, thuộc công trình của chính phủ. Trên thị trấn thúc giục người dân trong thôn bỏ tiền ra tạo nên vườn rau quả, khu chăn nuôi lợn tập trung rất lớn, nhưng sau đó lại không có bất cứ một biện pháp tiêu thụ nào phù hợp, kết quả là các nông sản sản xuất ra căn bản là tiêu thụ không hết được. Bởi vì mất nhiều hơn được, không ít người dân trong thôn phá bỏ chuồng lợn, một lần nữa trồng cây lương thực, chỉ có điều có một bộ phận người dân không cam lòng, cho nên vẫn lưu giữ lại khu vườn trồng rau và chăn nuôi của mình.
Tăng Nghị “Ồ” một tiếng, nói:
- Đối với đất trồng cây công nghiệp, trong công tác thu hồi đất, không phải chúng ta có quy định bồi thường riêng rồi sao?
Lý Vĩ Tài gật gật đầu, nói:
- Trước đây bởi vì nông sản không có con đường tiêu thụ, cho nên người dân trong thôn cũng rất là vui vẻ với chuyện thu hồi, có một khoản thêm vào tiền bồi thường, vẫn tốt hơn so với việc chính mình phí công phá bỏ chúng đi. Nhưng kỳ quái là, những nông sản mà trước kia không tiêu thụ được, gần nhất bỗng đột nhiên tiêu thụ rất khá, hơn nữa bên thu mua đưa ra giá thu mua không ngờ còn cao hơn đến một nửa so với giá của nông sản đồng dạng trên thị trường.
Tăng Nghị khẽ nhếch đầu lông mày, một bàn tay thì đặt trên bàn nhẹ nhàng gõ hai cái, thầm nghĩ, chuyện này có vẻ có chút thú vị rồi đây.
- Cũng may là số lượng chuồng nuôi như vậy không nhiều lắm, hơn nữa không nằm trong khu vực quy hoạch trọng điểm, cũng không gây ảnh hưởng tới tiến độ của việc xây dựng khu an dưỡng. Nhưng tôi cũng đã cho người đi điều tra, chắc là rất nhanh là có thể biết được lai lịch của những người thu mua nông sản này là gì rồi.
Lý Vĩ Tài nói xong, lại oán hận nói:
- Vẫn là có mấy người như vậy, không hiểu rõ tình trạng bây giờ như thế nào.
Tăng Nghị khoát tay, nói:
- Đồng chí Vĩ Tài, công việc trọng tâm của chúng ta là thu hồi đất mà không phải cái gì người thu mua nông sản, hoa quả, ngàn vạn lần không nên bị những người như vậy gây lẫn lộn tầm mắt của mình.
Lý Vĩ Tài có chút bất ngờ, kinh ngạc nói:
- Chủ nhiệm Tăng, ý tứ của anh là, không cần phải điều tra chuyện này?
Tăng Nghị gật đầu, nói:
- Nếu không gây ảnh hưởng tới toàn dự án, người nông dân có thể đạt được lợi ích thực tế như vậy thì để cho những người đó nguyện ý ra giá cao thu mua cứ việc thu mua, coi như là phí bồi thường cho việc thu hồi đất của những người nông dân trồng rau đi.
- Chủ nhiệm Tăng, tiếp tục như vậy thì công việc thu hồi đất của chúng ta có thể sẽ có khó khăn…
Lý Vĩ Tài không phải không có lo lắng, nếu cứ để mặc những người này tiếp tục gây chuyện như vậy, thì khi nào bọn họ mới có thể hoàn tất việc thu hồi đất đây, cũng không thể cưỡng ép thu hồi đất được, trước kia Chủ nhiệm Tăng rất phản đối thực hiện như vậy.
Tăng Nghị cười cười, nói:
- Phó chủ nhiệm Lý, chúng ta là đang làm công việc cơ sở, kỳ thật chính là đang cùng với những người nông dân này giao tiếp, nhưng anh thủy chung phải nhớ kỹ một điều: trăm ngàn lần đừng có coi thường trí tuệ của quần chúng nông dân.
Lý Vĩ Tài nhìn Tăng Nghị, một bụng nghi hoặc, gã không hiểu rõ ý nghĩa của những lời này. Chỉ có điều, nhìn bộ dáng giống như đã định liệu trước của Chủ Nhiệm Tiểu Tăng này thì, chẳng lẽ là anh ấy đã sớm có cách đối phó rồi sao?