Trần Long khẩn trương hỏi:
- Thanh Hạm đâu? Cô ấy không sao chứ?
Tăng Nghị nói:
- Người không có việc gì nhưng chiếc xe thì có chuyện.
Trần Long nhẹ nhàng thở ra. Người không có việc gì là tốt rồi. Lần trước Diệp Thanh Hạm và bạn bè gặp chuyện không may, Trần Long đến nay vẫn còn nhớ, Đồn cảnh sát lúc ấy gặp phải áp lực rất lớn. Dù sao Bạch Gia Thụ cũng là con trai của Phó chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc.
Đứng trước xe đại khái nhìn thoáng qua, xe của Tăng Nghị là chiếc xe tải nhỏ mượn của nhà máy trà Tướng Quân, không đáng giá. Nhưng tổn thất là chuyện nhỏ, mấu chốt là nơi này là nơi sinh sống của dân cư. Phát sinh sự kiện đập xe như thế này, tính chất vẫn rất ác liệt.
Trần Long là lão cảnh sát, kinh nghiệm phong phú, Chỉ biết việc này là không đơn giản. Dám ở khu tập thể nhà máy cơ giới đập xe, bảo vệ nhà máy như thế nào một chút tin tức cũng không có. Sự tình phát sinh lâu như vậy, bảo vệ một người cũng không thấy ai đến. Điều này cũng rất khác thường. Trần Long lập tức xuất ra điện thoại, ra lệnh nói:
- Mau đến đây, trước đem bảo vệ khống chế tại chỗ cho tôi. Nhanh lên!
Cúp điện thoại, Trần Long nói:
- Yên tâm đi, bọn chó này không chạy được đâu.
Hiển nhiên, y đối với phán đoán của mình rất tự tin. Cho dù bắt không được người đập xe thì cũng biết được rõ ràng là ai đã đập xe.
David ở một bên oán giận:
- Trị an ở Vinh Thành thật sự là quá kém.
Trần Long nhìn David không biết là ai, nhưng trong lòng rất không thích, thầm nghĩ ít nhất là khu Thiên Phủ của tôi, trị an vẫn rất bảo đảm.
David lên tiếng:
- Vừa rồi bên cảnh sát các người không ngờ lại dám uy hiếp bác sĩ Tăng.
Trần Long phía sau lưng lập tức thấm một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng giận dữ. Đồ con rùa, ai lại đào hố chôn mình như thế? Cậu uy hiếp Tăng Nghị, còn không bằng trực tiếp uy hiếp bố đây. Thật sự là muốn chết mà.
Cũng may là Tăng Nghị đã nói thay y một câu:
- David tiên sinh cũng không thể nói như vậy. Trị an ở Vinh Thành, tôi thấy so với nước Mỹ bất luận một địa phương nào cũng đều tốt hơn. Hôm nay việc này chỉ là ngẫu nhiên. Còn cái tên cảnh sát vừa rồi cũng chỉ là một trong rất ít con sâu làm rầu nồi canh thôi. Cảnh sát sẽ xử lý rất tốt.
David nhún vai, không nói gì nữa.
Tăng Nghị lời nói cũng rất có đạo lý. Vinh Thành là một thành phố có hơn mười ngàn nhân khẩu. Bất luận một thành phố có quy mô lớn như vậy đều không có khả năng làm tốt công tác trị an. Đây cũng chính là một nan đề cần giải quyết của các thành phố lớn.
Trần Long liền hiểu được ý tứ của Tăng Nghị. Sự việc này chỉ là ngẫu nhiên, nhưng tên cảnh sát đó tất nhiên là cần phải xử lý. Y lập tức lên tiếng:
- Chức trách của cảnh sát nhân dân là bảo vệ người dân. Loại bại hoại như thế, cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý, rửa sạch những con sâu trong đội ngũ cảnh sát, tuyệt không nuông chiều. Nếu còn có hành vi không làm tròn trách nhiệm, chúng tôi nhất định sẽ tra ra tận đáy.
Tăng Nghị nghe Trần Long nói như vậy, chỉ biết Khương Tân Kiến lần này khẳng định là trốn không thoát. Hắn không có khả năng đứng ở chỗ này cùng cảnh sát đem chuyện này điều tra cho rõ ràng, nhân tiện nói:
- Lại gây thêm phiền toái cho anh. David tiên sinh là khách quý của tỉnh. Vừa rồi cũng phải chịu sự kinh hãi, tôi chở anh ta về trước.
Trần Long liền lấy cái chìa khóa xe, nói:
- Dùng xe của tôi đi. Chuyện này sau khi chúng tôi điều tra rõ ràng, nhất định sẽ cho cậu và vị đây một công đạo.
Y buổi tối đi ra ngoài không dùng xe cảnh sát, chỉ dùng một chiếc xe bình thường.
Tăng Nghị cũng không khách khí với Trần Long, nhận lấy cái chìa khóa xe, sau đó bảo David lên xe rời khỏi khu tập thể nhà máy cơ giới Lam Quang.
Trong chỗ bảo vệ của nhà máy Lam Quang, trưởng phòng Lưu đang ngồi ở bàn làm việc, vừa hút thuốc, vừa xem TV, thỉnh thoảng lại quay sang nói chuyện với hai gã bảo vệ vừa rồi.
- Con gái của lão Diệp thật sự là xinh đẹp. Đáng tiếc lại bị cái tên khốn kiếp Khương Tân Kiến thầm thương trộm nhớ rồi.
Một bảo vệ cảm thán nói.
Một người bảo vệ thở dài nói:
- Khương Tân Kiến cũng đã gây ra không ít tai họa, đều lấy đi hết những cô gái tốt ở nhà máy chúng ta. Xa không nói, nói đến cô gái năm ngoái, thiếu chút nữa là….
- Không để yên cho tôi xem TV à?
Trưởng phòng Lưu mày dựng thẳng lên, nói:
- Lúc đi làm thì nói nhỏ, có còn muốn làm trong nhà máy nữa không?
Hai gã bảo vệ lập tức ngưng nghị luận. Xem TV trong lúc làm việc thì không sai, còn nói nhỏ thì lại không đúng. Đây là thói đời gì vậy?
Bang, bang! Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
Trưởng phòng Lưu lên tiếng:
- Ra xem ai vậy?
Một bảo vệ liền đi ra mở cửa, vừa mới mở then cài thì chợt nghe một tiếng rầm. Cánh cửa bị đẩy mạnh, khiến gã bảo vệ bị đẩy lui bảy tám bước, thiếu chút nữa là đụng ngã cái TV xuống dưới đất.
- Tất cả đều không được nhúc nhích.
Năm sáu cảnh sát liền vọt vào, trong tay cầm khẩu súng lục, họng súng tối om chỉ vào mấy người trong phòng.
Trưởng phòng Lưu mẩu tàn thuốc còn lại liền rớt xuống. Sao lại thế này? Hình như đây là người của đội cảnh sát hình sự phân cục:
- Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì vậy?
- Mau đứng im!
Một gã cảnh sát tiến lên nắm lấy áo của Trưởng phòng Lưu, ném về phía bàn làm việc, khiến cho Trưởng phòng Lưu ngã chổng vó lên trời.
Trưởng phòng Lưu còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một cảnh sát đè xuống, sau đó bắt chéo hai tay ông ta ra đằng sau, nghe được tiếng răng rắc của xương. Trưởng phòng Lưu vừa thấy thì biết rằng cảnh sát không nói giỡn, vội vàng hô:
- Tôi họ Lưu, là tổ trưởng tổ bảo vệ của nhà máy. Tôi và Cục trưởng của các người có quen biết nhau.
- Bớt nói nhảm đi!
Cảnh sát hung hăng đạp cho Trưởng phòng Lưu một cước:
- Quen biết ai thì cũng vô dụng.
Hai gã bảo vệ viên quỳ rạp xuống mặt đất, cũng bị khóa chặt tay ra đằng sau, run run nói:
- Thật oan uổng quá! Chúng tôi cái gì cũng không làm, vì sao lại bắt chúng tôi?
Cảnh sát lại một phen nói:
- Theo dõi trong phòng chưa? Khu nhà xưởng và tập thể của nhà máy Lam Quang cũng trang bị không ít camera đâu.
- Ở gian trong phòng bên cạnh.
Trưởng phòng Lưu nhìn ra cửa.
Lập tức có hai cảnh sát đi ra ngoài, rất nhanh khống chế bên phòng theo dõi, từ ở bên trong bắt được một gã bảo vệ, cùng nhau lôi lại đây.
Trưởng phòng Lưu ngồi xổm trên mặt đất, cánh tay bị bắt chéo đằng sau lưng, khó chịu vô cùng. Ông ta nói:
- Tôi thật quen biết với Cục trưởng các người. Chúng tôi đã từng cùng nhau uống rượu. Hôm nay việc này có phải là có hiểu lầm đúng hay không?
- Đúng cái đầu mẹ anh!
Cảnh sát đứng đằng sau tát vào ót ông ta một cái:
- Mau thành thật đi. Hiện tại ông không có tư cách đặt câu hỏi.
Mấy gã bảo vệ cúi đầu, liếc mắt nhìn gã Trưởng phòng xui xẻo, thầm nghĩ bình thường ông nói đúng hay không thì không sao, hiện tại lại hỏi cảnh sát đúng hay không. Ông không phải là tìm đánh sao? Cảnh sát hỏi ông cái gì thì ông trả lời cái đó là được rồi.
Trần Long lúc này đi đến, vẻ mặt tức giận.
Trưởng phòng Lưu nhìn thấy Trần Long thì lập tức nói:
- Sếp Trần, sếp Trần, tôi là Lưu Hảo, ngài mau…
Trần Long đứng chống nạnh, làm như không nhìn thấy Trưởng phòng Lưu, quát to:
- Tôi chỉ hỏi một câu, chiếc xe tải cũ dưới lầu là do ai đập?
Mấy gã bảo vệ run lên, biết rằng chuyện không ổn. Xe kia là bọn họ đập theo lệnh của Khương Tân Kiến. Mọi người cứ nghĩ rằng Khương Tân Kiến là cảnh sát thì hẳn là không có việc gì. Ai ngờ chỉ trong chớp mắt thì người của đội cảnh sát hình sự đã đến, mà lại là Phó cục trưởng phân cục tự mình mang đội.
- Không nói à?
Trần Long trừng mắt, vẻ mặt uy nghiêm:
- Tôi đây đành phải mời mọi người về cục một chuyến.
Cảnh sát lập tức tiến lên, bắt gọn mấy người ra bên ngoài, vừa đi vừa quát:
- Đồ đê tiện, sếp Trần chúng tôi hỏi câu đó là cho các người một cơ hội. Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Được, trở về cục rồi cho các người từ từ giải thích.
Một gã bảo an bị tư thế hùng hổ của cảnh sát dọa cho run lên:
- Sếp Trần, tôi nói, tôi nói…
Cảnh sát liền đem tên kia túm lên:
- Nói mau.
- Xe là do đám người Trưởng phòng Lưu đập, còn săm lốp là do Khương Tân Kiến đâm thủng.
Gã bảo an này cảm thấy chính mình rất oan uổng. Y là người ở phòng theo dõi:
- Trưởng phòng Lưu còn bảo tôi xóa đoạn băng theo dõi đi.
Trần Long vung tay lên, cảnh sát liền mở tay gã bảo an này ra.
- Được, cậu có công tố cáo. Khi phá án, chúng tôi sẽ suy xét lại.
Ba người Trưởng phòng Lưu lập tức mặt xám như tro, cả người run rẩy. Con mẹ nó! Cái tên tiểu tử này quá vô sỉ, không đánh không mắng liền khai ra như vậy. Đúng là cái loại nhu nhược!
Trần Long vẫn là bộ dạng uy nghiêm:
- Cho ba người cơ hội lần cuối. Nếu tiếp tục khăng khăng một mực thì kết cục các người biết rồi đấy.
Trưởng phòng Lưu còn chưa phản ứng lại thì hai gã bảo vệ còn lại đã như gã mổ thóc, vội gật đầu không ngừng, e sợ mình chỉ cần chậm một chút thì Phó cục trưởng Trần sẽ đổi ý.
- Cái tên cảnh sát uy hiếp người nước ngoài là ai?
Trần Long quát to.
Trưởng phòng Lưu miệng run rẩy, còn đang do dự có nói hay không thì hai gã bảo vệ bên cạnh đã vội hô to:
- Là Khương Tân Kiến, là Khương Tân Kiến. Cũng là anh ta bức chúng tôi phải đập xe. Chúng tôi đều là bị bắt buộc.
Trần Long nhíu mày lại. Lại là Khương Tân Kiến. Cái tên tiểu tử Khương Tân Kiến này y cũng biết, là con trai của Phó giám đốc nhà máy Lam Quang Khương Sơn. Lúc trước vì muốn an bài con trai mình vào đồn cảnh sát thực tập mà Khương Sơn đã tìm đến y.
Cảnh sát liền nhanh chóng tháo còng cho gã bảo vệ.
- Có biết tên tiểu tử đó ở đâu không?
Trần Long lại hỏi.
Gã bảo vệ còn lại há miệng muốn trả lời nhưng thật đáng tiếc lại không biết Khương Tân Kiến ở chỗ nào.
Trưởng phòng Lưu lúc này cũng đã có được cơ hội cuối cùng:
- Tôi biết, cậu ta đang ở trong phòng hoạt động.
Nói xong thì liếc mắt nhìn gã bảo vệ xui xẻo kia, thầm nghĩ cuối cùng bố cũng đoạt được cơ hội tố cáo rồi. Cậu còn chưa đủ cấp bậc đâu. Khương Tân Kiến ở đâu làm sao mà cậu biết được.
- Phòng hoạt động của nhà máy vốn là cấp cho công nhân giải trí, thư giãn. Nhưng Khương Tân Kiến lại đem phòng hoạt động này cho người khác thuê, mở một quán mạt chược, bên trong chướng khí mù mịt.
Trưởng phòng Lưu liền khoe khoang tin tức mà mình biết.
Đáng tiếc Trần Long lại không có hứng thú, quay người lại bước ra ngoài. Y hiện tại biết rằng chỉ cần bắt được Khương Tân Kiến thì cái gì cũng có thể biết rõ ràng.
Cảnh sát ở đằng sau một phen đẩy Trưởng phòng Lưu, quát:
- Dẫn đường! Nếu không bắt được người thì ông chờ nhận xui đấy.
- Nhất định sẽ bắt được, nhất định sẽ bắt được.
Trưởng phòng Lưu cam đoan. Ông ta cũng không muốn lãng phí cơ hội này, trở thành người chịu tội thay.