- Tăng Nghị đến đấy à, được, rất tốt, vào phòng nói chuyện cháu.
Nói xong Phương lão gia mang hủ thức ăn cất vào phòng trước.
- Nhìn sắc mặt của Phương lão thật tốt.
Tăng Nghị cười ha hả đi theo vào, hắn đến mang theo quà tặng thuận tay giao cho Phương Thần Doanh rồi.
Phương lão gia nghe xong những lời này, rất phấn chấn nói:
- Tất cả nhờ cậu dạy phương pháp dưỡng sinh cho ta, nửa năm nay ta cảm giác được tinh thần của mình khá lên rất nhiều. Hiện giờ, hàng xóm láng giềng của ta đều đến nhờ ta dạy pháp phương pháp dưỡng sinh này đấy.
- Chỉ cần cụ luôn luôn được khỏe mạnh, con cháu mới yên tâm công tác được.
Tăng Nghị cười nói.
- Đừng đứng đây nữa, mau ngồi đi, đã đến đây thì cứ xem đây như là nhà cậu, đừng khách khí gì cả.
Cụ Phương khẽ mỉm cười, chỉ chỉ vào ghế sopha, bảo Tăng Nghị ngồi xuống, cụ lại nói:
- Trưa ở lại đây dùng cơm nói chuyện với ta, cô Phùng của cậu nói cậu đặc biệt thích món súp nên ta đã sai bếp làm rồi. Thật đáng tiếc! Cậu đến trễ quá, nếu sớm vài ngày có thể gặp được cô Phùng rồi.
Vợ chồng Phương Nam Quốc đến thủ đô, vì nhà Bí Thư Ngô có tang. Ông cụ Phương không biết Tăng Nghị lúc ấy cũng có mặt tại tỉnh Chi Xuân nên trong lòng cảm thấy tiếc nuối.
Tăng Nghị cười nói:
- Mới vừa rồi văn phòng Trung ương tổ chức cho Cán bộ Lão thành đến tỉnh Nam Giang, cháu cứ nghĩ Phương lão sẽ đến chứ!
Cụ Phương khoát tay, cười nói:
- Có mời ta nhưng ta không đi, đó là địa phương Nam Quốc từng công tác, ta đến đấy nhất định sẽ làm phiền mọi người, không thích hợp.
- Vậy sau khi trại an dưỡng Tiểu Ngô Sơn xây dựng xong nhất định Phương lão gia phải đến thăm, hưởng thụ không khí trong lành nơi đó.
Tăng Nghị nói.
Cụ Phương hơi hơi gật đầu nói:
- Chỉ cần cậu có lòng là ta thấy thỏa mãn rồi.
Hôm nay cụ Phương nói chuyện với Tăng Nghị rất hào hứng, hàn huyên đủ chuyện cả. Đến trưa hắn bắt mạch giúp cụ Phương, nói một ít về phương diện cần chú ý giữ gìn sức khỏe.
Khi ăn cơm trưa xong, cụ cần phải nghỉ ngơi nên Tăng Nghị liền xin phép ra về. Cụ Phương cũng không giữ nữa nhưng dặn dò Tăng Nghị khi nào rảnh rỗi ghé qua.
Phương Thần Doanh tiễn Tăng Nghị ra đến cửa, đột nhiên cô nói:
- Anh không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?
Tăng Nghị không có phản ứng gì, người lúc này Phương Thần Doanh nói đến chắc chắc là Thôi Ân Hi, suy nghĩ một lát hắn nói:
- Nghe Bí thư Phương nói sau khi tốt nghiệp cô muốn đến cơ quan công tác, cô thích đơn vị nào nói xem tôi có thể giúp được không.
Phương Thần Doanh biết ngay là Tăng Nghị đang cố ý lãng sang chuyện khác, cô nhìn chằm chằm Tăng Nghị nói:
- Anh biết tôi đang nói gì mà đúng không?
Tăng Nghị đứng một lát lâu nói:
- Nếu cô gặp Thôi Ân Hi, thay tôi gửi lời hỏi thăm cô ấy.
- Tại sao để tôi thay anh, anh đến thăm cô ấy mà khó khăn thế sao?
Lúc này Phương Thần Doanh lại hỏi:
- Chẳng lẽ, anh tính sau này mọi chuyện về Thôi Ân Hi anh không cần nghe, không cần quan tâm sao?
Tăng Nghị cười khổ một tiếng, Thôi Ân Hi bị cấm gặp tất cả mọi người, cô nghĩ là do Tăng Nghị gây ra. Phương Thần Doanh xem Thôi Ân Hi là chị em tốt, cô thấy Thôi Ân Hi bị tổn thương nên thấy bất công, Tăng Nghị có thể hiểu được. Tăng Nghị chưa từng có cử chỉ hành động gì đối với Thôi Ân Hi vượt lên giới hạn của tình bạn.
Chỉ có điều chuyện gì cũng đã xảy ra rồi, Tăng Nghị không muốn biện minh cho mình, hắn nói:
- Tôi cảm thấy nếu không gặp cô ấy, thì sẽ tốt cho cô ấy hơn.
- Cô ấy thích anh là sự thật, nhưng chẳng lẽ người trong nhà cô ấy phản đối, thì cũng không làm bạn được sao?
Phương Thần Doanh lại hỏi.
Tăng Nghị hỏi:
- Cô cảm thấy chúng tôi làm bạn được sao?
Phương Thần Doanh lại suy nghĩ một chút, trong lòng không khỏi thở dài, Thôi Ân Hi đến lúc này còn căng thẳng với người trong nhà, xem ra cơ hội làm bạn cũng rất thấp. Cô bước chân quay trở lại trong nhà, nhìn Tăng Nghị hung hăng nói một câu:
- Anh thật vô tình.
Tăng Nghị cũng không để ý đến, chuyện đã xảy ra như vậy trong mắt mọi người sẽ cho rằng Tăng Nghị là người sai lầm, là người vô tình, là người nhẫn tâm. Nhưng trong lòng mình Tăng Nghị hiểu được mình làm vậy đúng hay sai, khi Phương Thần Doanh đi vào, hắn ta lắc đầu lên xe rời đi.
Buổi tiệc đã được Tăng Nghị đặt ở Khách sạn Vương Phủ để gặp mặt các bạn ở Thủ đô. Bạn của Tăng Nghị ở Thủ đô rất nhiều, nhưng hắn chỉ hẹn Địch Hạo Huy, Phương Thần Doanh, Mạnh Quần Sinh, và Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược đến sớm nhất, ông nhanh chóng bước vào nói:
- Cậu thật lợi hại, tôi đến Thủ đô hơn nửa năm rồi nhưng không biết đến nơi dùng cơm tốt thế này.
- Tôi chỉ vào với bạn có một lần thôi.
Tăng Nghị cười nói, lúc ấy hắn đến nơi này chính Long Mỹ Tâm dẫn đi.
Khi Đỗ Nhược vừa ngồi xuống, trong tay mang theo một vật gì đó để xuống bàn, thì ra là hai bình rượu, ông cười nói:
- Theo quy tắc cũ, rượu ngon đã chuẩn bị, cũng không biết tối nay mọi người uống được bao nhiêu nên tôi chỉ mang đến hai bình, uống rượu tôi mang đến trước..
Tăng Nghị cười cười, Đỗ Nhược từ trước đến giờ là người nói chuyện rất có ẩn ý, nói đêm nay cùng nhau ăn cơm nhưng chủ yếu là uống rượu, hắn nói:
- Đêm nay, quân chủ lực chiến đấu chủ yếu là hai chúng ta, Chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và Phát triển Mạnh thì tửu lượng quá kém, còn Phương Thần Doanh thì càng không uống được rồi.
Đỗ Nhược chỉ biết sơ qua người đến tối nay. ảnh hưởng của vị Chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và Phát triển được bao nhiêu thì Đỗ Nhược đã biết. Phần Phương Thần Doanh thì càng không cần phải nói, đó là con gái rượu của Phương Nam Quốc, có lần Đỗ Nhược đã giúp Tăng Nghị gửi vài món quà cho ông cụ có gặp qua một lần nhưng không có nói chuyện với nhau thôi.
Hai người ngồi hàn huyên tâm sự một lát thì Mạnh Quần Sinh và Phương Thần Doanh cũng đến, mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện với nhau.
Tăng Nghị lúc này nói:
- Còn có một người bạn nữa chưa đến, tôi phải gọi điện thúc giục mới được.
Mạnh Quần Sinh đưa tay chặn lại, nói:
- Không cần phải vội đâu, chỉ ăn cơm thôi mà, mọi người cứ ngồi nói chuyện từ từ anh ta đến là được.
Hai người khác cũng có vẻ đồng tình, trong lòng mọi người biết người chưa đến lúc này chính là Công tử của Địch gia. Nghe nói mối quan hệ của Tăng Nghị và Công tử Địch gia này vô cùng thân thiết, nên lúc này Tăng Nghị đến Thủ đô không thể nào Địch Hạo Huy không đến.
Tăng Nghị đành phải thôi nói:
- Vậy chúng ta chờ một lát đi.
Mạnh Quần Sinh lúc này hỏi:
- Lần này cậu tới Thủ đô để gặp Chủ nhiệm Tần sao?
Tăng Nghị nói:
- Không có, lúc trước có gặp ở Nam Giang rồi.
Chủ nhiệm Tần chính là Thư ký của Kiều lão tên Tần Nhất Chu, mối quan hệ của Tăng Nghị với Kiều gia không thân thiết như với Địch gia và Phương gia. Chính vì thế khi đến Thủ đô sẽ không đến thăm hỏi liền, phải xem thời gian có thích hợp để đến không.
Mạnh Quần Sinh liền gật đầu nói:
- Để tôi gọi điện một chút, ngày mai hai chúng ta tranh thủ đến biêt thự Tây Uyển một chuyến.
Nghe Mạnh Quần Sinh nói như vậy, Tăng Nghị liền nhất trí ngay:
- Được, nghe theo anh Mạnh sắp xếp vậy.
Đỗ Nhược còn chưa kịp hỏi Tần Chủ nhiệm là ai liền nghe biệt thự Tây Uyển, ông ta liền hiểu ngay, Mạnh Quần Sinh đang tìm cơ hội để trình diện Kiều lão đây mà.
Khoảng hai phút sau, điện thoại Tăng Nghị reo lên, hắn vừa rút điện thoại ra nghe thì ra là Địch Hạo Huy gọi đến đến, hắn ta liền đứng lên nói:
- Anh đến chưa?
- Tăng Nghị, anh có nghe tôi nói gì không đấy?
Địch Hạo Huy nói.
Tăng Nghị có vẻ sửng sờ, lập tức nghe, hướng mọi người ra hiệu thật có lỗi, sau đó cầm điện thoại lên đi ra ngoài nói:
- Nói đi.
Địch Hạo Huy nói:
- Tôi đang ở sát phòng anh nè.
Tăng Nghị lại kinh ngạc, thầm nghĩ Địch Hạo Huy hôm này làm sao thế?Tự nhiên làm ra chuyện thật kỳ quái, nhưng Tăng Nghị không hỏi nhiều nói:
- Tôi sẽ tìm cơ hội đến đó.
Địch Hạo Huy cũng không phản đối:
- Được.
Tăng Nghị tắt điện thoại, hắn không hiểu Địch Hạo Huy đã xảy ra chuyện gì? Nếu đã đến khách sạn rồi sao không qua đây ăn cơm. Lại ở phòng bên cạnh gọi món, đúng là kỳ quái thật.
Trở lại trong phòng Tăng Nghị nói:
- Mọi người không cần chờ nữa, người bạn kia của tôi điện thoại đến không tới được vì có chút việc bận.
- Được, vậy trước tiên chúng ta cụng ly đi nào.
Mạnh Quần Sinh cười ha hả nhìn Đỗ Nhược có chút thất vọng. Anh ta muốn gặp Địch Hạo Huy một chút nhưng đáng tiếc hôm nay không thể nào gặp được.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, qua nửa giờ sau Tăng Nghị lây cớ có chút chuyện cần giải quyết nên cầm điện thoại bước ra khỏi phòng, quẹo phải vào phòng sát bên.
Hắn vén bức rèm lên liền nhìn thấy bên trong chỉ có Địch Hạo Huy và Tiếu Tiếu, Tăng Nghị nói:
- Sao không qua bên kia cùng cho vui?
Địch Hạo Huy nói:
- Tôi thấy không tiện lắm.
Tăng Nghị nghĩ không tiện chính do mang Tiếu Tiếu theo, hắn nói:
- Cũng không có ai xa lạ cả, chỉ có Chủ nhiệm Mạnh của Ủy ban Cải cách và Phát triển, còn có Phương Thần Doanh, còn những người kia đều gặp qua rồi đấy....
Tăng Nghị nói những lời này nhìn về phía Tiếu Tiếu cười, gật đầu chào nhau, chỉ có điều khi nhìn vào khuôn mặt của Tiếu Tiếu, Tăng Nghị đột nhiên có chút sững sờ.